Nhìn thân ảnh Ngự Thiên Dung nhanh nhẹn rời đi, Tịch Băng Toàn trầm mặc, hắn yêu nàng sao. Không yêu, bởi vì hắn đã sớm quyết định sẽ không yêu, cũng không tin chân ái tồn tại. Hắn chỉ là có hứng thú với nàng thôi, chỉ là bây giờ còn luyến tiếc buông nàng ra thôi, chỉ là…

“Tịch công tử, đây là phu nhân đưa cho ngươi.”

Trì Dương cầm một viên thuốc xuất hiện trước mặt Tịch Băng Toàn, tiện tay nhét vào miệng hắn, xong liền xoay người rời đi.

“Trì Dương!”

“Tịch công tử có gì chỉ giáo?” Trì Dương mặt không chút thay đổi dừng lại bước chân.

“Nàng đã ngủ chưa?”

Trì Dương gật gật đầu, lắc mình rời đi, theo hắn thấy, phu nhân đối với Tịch Băng Toàn vẫn là hữu tình, bằng không đối cái kia Lâm Nham thì ngoan độc hạ quyết tâm phải tra tấn vài ngày, còn Tịch Băng Toàn thì chỉ khổ trong chốc lát cũng không nỡ để hắn chịu?

Ấy vậy mà, hai người lại cứ giận dỗi nhau. Cái tên Tịch Băng Toàn này thực làm người ta hết nói nổi, người mù phỏng chừng đều nhìn ra được hắn thích phu nhân, chỉ có hắn là không chịu thừa nhận! Còn phu nhân nữa, không biết vì chuyện gì mà đến nay vẫn còn giận hắn. Ai! Tình yêu nam nữ trên thế gian này thật sự là làm người ta đau đầu a!

Triển Cảnh cũng vậy, rõ ràng là nhớ phu nhân, lại không dám viết thư hỏi thăm phu nhân, ngược lại dùng bồ câu đưa tin cho mình, hỏi thăm tình hình của phu nhân, thật sự là… Ai!



Bình minh đến, đuổi ánh trăng đến một chân trời khác, mặt trời lên rồi lại xuống, màn đêm lần nữa kéo tới. Vô Nhan chịu tội đã hai ngày, nhưng Ngự Thiên Dung vẫn chưa có ý định thả ra, làm cho hắn cực kì buồn bực.

Ban đêm, nơi chân trời xám xịt có một mảnh trăng khuyết mông lung, ánh sáng chiếu ra cũng mờ mờ ảo ảo.

Một thân ảnh lẻn vào Tịch phủ, biến mất trong phòng của Vô Nhan, bất quá, chỉ vừa đủ thời gian uống một chén trà liền bỏ đi.

Bóng đen kia vừa rời khỏi, Phượng Hoa liền xuất hiện trên nóc nhà Vô Nhan, cặp mắt hẹp dài lóe ra tinh quang, nhìn thoáng qua vị “Lâm Nham” công tử vẫn còn bị độc dược dày vò, khóe môi hắn lộ ra cười lạnh.

Vô thanh vô tức trở lại Thiên Viện, đến bên cạnh Ngự Thiên Dung nói nhỏ vài câu.



Ngự Thiên Dung mày khẽ nhăn lại, “Ngươi thấy rõ ràng?”

“Phu nhân, chúng ta không phải còn có bảo bối Nghi Điểu hay sao, là thật hay giả, đi xem liền biết, Độc Quái lão nhân không phải đã nói, hương vị kia ba bốn ngày cũng sẽ không tiêu thất sao?”

“Ừ, cũng tốt.”

Ai cũng không có chú ý tới ngón tay nàng run lên nhè nhẹ, nhưng rất mau nắm thành quyền.

Phượng Hoa bước tới cửa mới thấy Ngự Thiên Dung vẫn đứng lên, xoay người nghi hoặc nhìn nàng, “Phu nhân —— “

Ngự Thiên Dung đứng lên cười nhẹ, “Đi thôi!”



Đi vào phòng “Lâm Nham”, Vô Nhan thấy bọn họ đến, mừng muốn chết, “Ngự phu nhân, giải dược đã làm xong rồi sao?”

Nhìn sắc mặt sầu khổ của hắn, Ngự Thiên Dung khẽ cười, hai ngày này phỏng chừng đã hắn làm buồn bực không ít! “Phải, Lâm công tử chịu tội, đều là do ta, cư nhiên không có đem theo giải dược.”

“Ha ha, có trách thì phải trách ta, sao có thể không trách phu nhân!” Vô Nhan thái độ thực khiêm tốn, hắn cũng không tưởng lại nằm nữa. Nếu còn phải nằm nữa, hắn thà hôn mê bất tỉnh cho rồi, chứ trên người cứ chốc chốc lại có cảm giác tê dại, nhột nhạt, hắn sẽ bị tra tấn chết a!

Liền ngay cả thuốc tê Tịch Băng Toàn cho mình ăn cũng chỉ giảm bớt một chút, chứ không thể tiêu trừ cảm giác không thoải mái này!

Ngự Thiên Dung vẻ mặt quan tâm lại gần hắn, tựa hồ thật sự rất áy náy, làm cho Vô Nhan xấu hổ một phen, nữ nhân này, thái độ trước sau thế nào lại khác rồi?

Bỗng nhiên, Ngự Thiên Dung đứng lại, không tới gần hắn nữa, xoay người nói với Phượng Hoa: “Phượng Hoa, cho Lâm công tử giải độc đi!”

Phượng Hoa lấy bình sứ ra, liếc nhìn Ngự Thiên Dung một cái, kỳ thật hắn rất không nỡ đem dược cho người kia ăn a!

Cái nhìn này lại dọa Vô Nhan một trận, sao hắn cứ cảm thấy tên hộ vệ này của Ngự Thiên Dung tựa hồ thực không thích hắn, nếu không có Ngự Thiên Dung ở đây, hắn thực hoài nghi người này cho mình không phải là giải dược, mà là một loại độc dược khác?



Được đến giải phóng, Vô Nhan thực kinh ngạc thấy Ngự Thiên Dung chẳng những không rời đi, ngược lại ngồi xuống.

“Không biết Lâm công tử và Băng Toàn quen biết thế nào?”

“À, chúng ta đã quen nhay từ rất lâu, gần đây mới gặp lại.”

“Nga, kia thật sự là rất lâu, thoạt nhìn cũng thật sự khiến người ta tò mò, tính cách các ngươi bất đồng, lại có thể làm huynh đệ tốt, xem ra câu nói ‘vật họp theo loài’ cũng không rất chính xác!”

Vô Nhan ha ha cười, “Nói tính tình, chúng ta đúng là bất đồng rất lớn, bất quá, là hữu duyên!”

“Ừm, duyên phận đôi khi là thứ thật sự rất kỳ diệu, có thể kết nối quan hệ giữa người với người khắp thiên nam địa bắc.”

“Ha ha, đúng vậy!” Nữ nhân này lại muốn thế nào? Sao độc tính của mình còn chưa hoàn toàn giải, nàng liền hỏi đông hỏi tây?

Hỏi thăm chuyện giữa Băng Toàn và mình để làm gì?

“Độc tính trong người Lâm công tử vừa mới giải, còn cần tĩnh dưỡng, ta sẽ không quấy rầy.”

“Đa tạ Ngự phu nhân giải dược, tại hạ xin ghi nhớ.”

“Cáo từ.” Ngự Thiên Dung mang Phượng Hoa rời đi.

Phượng Hoa đi theo sau Ngự Thiên Dung, đợi trở lại sân mới mở miệng, “Phu nhân, thế nào?”

“Không cần chứng thực, ta tin tưởng nhãn lực của ngươi, đi xem, chỉ là để làm mình hết hy vọng mà thôi.”

“Phu nhân!”

Ngự Thiên Dung miễn cưỡng cười, “Không sao, lúc ta mới gặp hắn đã có cảm giác khác thường, cảm thấy hắn không phải người đơn giản, chỉ thật không ngờ lại là kết quả như vậy mà thôi. Trước mắt, việc đã đến nước này, ta cũng không cần lo lắng gì nữa, cứ chờ xem bọn hắn muốn làm cái gì đi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play