Ngự Thiên Dung trải qua vài ngày an bình trong Tịch phủ. Nghe nói, cái vị biểu tiểu thư kia từng đến đây mấy lần, bất quá đều bị quản gia ra lệnh cưỡng chế, không cho nàng ta tới gần khuôn viên của nàng mà quấy rầy. Bởi vì Tịch Băng Toàn đã hạ lệnh, ai không có xem trọng người ngoài, để người ngoài tự tiện xông vào khuôn viên của Ngự Thiên Dung, quấy rầy nàng vẽ tranh, thì không chỉ có kẻ xâm nhập chịu tao ương, những nha hoàn thất trách cũng bị xử phạt, nhẹ thì khấu trừ tiền công nửa năm, nặng thì đuổi ra Tịch phủ. Lệnh truyền ra như vậy, ai dám chậm trễ a!

Dưới sự bảo vệ của Tịch Băng Toàn, bọn người mặc áo đỏ tạm thời không xuất hiện nữa, bất quá, nàng đoán bọn người kia chỉ là trở về chỗ của chủ tử, tĩnh dưỡng vài hôm, phỏng chừng không bao lâu nữa, môn chủ của Thất Vong Môn sẽ phái đám người mặc áo đỏ khác đến đối phó Ngự Thiên Dung.

Trì Dương ra roi thúc ngựa chạy đi, mười ngày sau mang về một bao đồ to tướng. Phượng Hoa là người đầu tiên xông lên đi đón cái bao to nọ, nói là khổ cực huynh đệ vất vả, kỳ thật là muốn xem trước những đồ vật này nọ trong bao.

Ngự Thiên Dung cũng lười để ý đến hắn, dù sao có dùng cũng là người nhà mình dùng.

Không ngờ Trì Dương lại lấy ba cái bình sứ nhỏ từ trong áo đưa cho Ngự Thiên Dung, “Phu nhân, đây là Độc Quái tiền bối cố ý dặn ta mang cho ngươi.”

Sắc mặt Phượng Hoa lập tức cứng đờ, hứng trí mở bao đồ lập tức tiêu thất hơn phân nửa. Đó là thứ đặc biệt dành cho phu nhân, như vậy là nói những thứ trong bao không có gì đặc biệt trân quý! Đáng giận, lão nhân kia luôn bất công quá phận!

Trì Dương thoáng nhìn sắc mặt buồn bực của hắn, khóe mắt lộ ra một chút ý cười, “Phượng Hoa, tiền bối cũng đặc biệt điều chế một ít thứ ngươi thích ở trong đó, không cần thất vọng nhìn ta.”

Phượng Hoa vừa nghe, mắt sáng lên, thứ hắn thích? Lập tức động thủ lục tung bao đồ, chỉ chốc lát, trong viện liền truyền ra tiếng cười gian hắc hắc, làm cho những nha hoàn tình cờ đi ngang không khỏi run rẩy trong lòng, không biết vị Phượng Hoa công tử kia lại định trêu chọc ai. Dạo này, mỗi khi nhàm chán, Phượng Hoa thường thích lấy thuốc của Độc Quái thí nghiệm lên nha hoàn và gã sai vặt trong Tịch phủ, cẩn thận nghiên cứu các loại hiệu quả. Đương nhiên đều là những loại độc cường độ thấp, tỷ như làm cho người ta ngứa ngáy toàn thân, mắt sưng đỏ, tay chân mềm nhũn, đầu óc mơ hồ… Dù sao cũng không có di chứng, độc tính lại nhanh hết. Đối với mấy lần thí nghiệm này, Phượng Hoa tự đặt ra một mỹ danh: kiểm nghiệm tính an toàn thuốc của lão nhân.

Ngự Thiên Dung vội vàng vẽ tranh nên không có thời gian đi giáo dục hắn, vốn định có thể nhàn nhã hoàn thành công tác, nhưng bởi vì bọn người áo đỏ xuất hiện, Ngự Thiên Dung quyết định nên nhanh chóng làm cho xong việc, sau đó rảnh rỗi đi tìm tổng bộ của Thất Vong Môn nhìn một cái, xem có thể tìm ra ngọn nguồn gì không. Như vậy mới nhanh chóng giải quyết phiền toái bên người, miễn cho sau khi trở về lại dẫn họa tới cửa. Hiện tại, nàng ở đây, mục tiêu của bọn người mặc áo đỏ là nàng, có lẽ sẽ không tìm đến Hội Họa Viên, cho dù có đi, nhưng có Độc Quái che chở, Duệ Nhi và mọi người phỏng chừng sẽ không sao.

Nhìn bộ dáng cười gian của Phượng Hoa, Ngự Thiên Dung than nhẹ một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn Trì Dương hỏi: “Ngươi về có thấy Duệ Nhi ngoan không?”

“Phu nhân yên tâm, thiếu gia nay thực dụng tâm đi theo học Độc Quái tiền bối. Tuy rằng rất tưởng niệm phu nhân, nhưng không có khó xử thuộc hạ dẫn hắn tới đây gặp phu nhân.”



“Vậy là tốt rồi.”

Ngự Thiên Dung buông bút vẽ, nhìn lương đình hồ nước ngoài cửa sổ. Vốn đã quen với lòng người nhiều thị phi, không biết từ khi nào, ở sâu trong nội tâm nàng đã mang theo vật nhỏ, không bỏ xuống được, càng không thoát được, thực xem hắn như con của mình.

Trên thế giới này, nàng xem như là một người cô đơn, cho dù là Duệ Nhi, cũng là huyết mạch của bản tôn Ngự Thiên Dung lưu lại cho nàng! Nếu có một ngày Duệ Nhi biết linh hồn trong khối thân thể này không phải mẹ ruột của hắn, hắn có kính nhi viễn chi với nàng không? Hay là sẽ hận nàng đã chiếm lấy thân thể của mẹ ruột hắn? Nghĩ như vậy, lòng nàng bỗng dưng trở nên phiền muộn…

Khi nào, nàng mới có được lòng trung thành chân chính?

“Phu nhân, thiếu gia tuy nhỏ nhưng rất hiểu chuyện, phu nhân không cần quá mức lo lắng.” Trì Dương thấy nàng bỗng nhiên im lặng, nghĩ nàng là lo lắng Duệ Nhi nên mở miệng khuyên một câu.

Ngự Thiên Dung thu hồi ánh mắt, mỉm cười, nụ cười này cũng là thản nhiên, nhẹ như mây, lại ẩn hiện phiền muộn, khiến người ta nhìn mà thất thần, lại tự dưng sinh ra một chút đau lòng. Phượng Hoa thoáng nhìn nét cười trên mặt nàng, chậc chậc nói: “Ta nói, phu nhân a, biểu tình này của ngươi là như thế nào a? Người không biết sẽ tưởng rằng chúng ta bảo hộ không chu toàn, để người khác khi dễ ngươi nha!”

Ngự Thiên Dung tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, “Qua một bên đi, ngươi không phải đang chọn bảo bối sao?”

Phượng Hoa thực thản nhiên gật gật đầu, “Đúng vậy, mấy thứ này a, chọn xong rồi, còn lại cho các ngươi.”

Ngự Thiên Dung và Trì Dương đều giương mắt nhìn lại —— ách, còn lại? Một cái túi lớn như vậy mà giờ phút này chỉ còn lại mười mấy cái chai. Hắn ít nhất đã lấy hai phần ba đi! Cư nhiên có thể mặt không đỏ, khí không suyễn! Ai… “Trì Dương, phần còn lại, ngươi cầm đi.”

Trì Dương liếc nhìn Phượng Hoa một cái, “Phu nhân nên mang những thứ này nhiều một chút đi, chúng ta đều là người có võ công, có thể tự bảo vệ mình.”

Ngự Thiên Dung nhìn Phượng Hoa, cảm thấy buồn cười, người kia thật sự là thích nhàn hạ a, lại quay sang Trì Dương nói: “Ta mang trên người bao nhiêu đây là đủ rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play