Vì khiến Tư Duyên được an tâm, Ngự Thiên Dung chọn vẽ một bức tranh nữ thần, để hắn có thể đánh giá thực lực của người hợp tác với mình. Bất quá, nhập gia tùy tục, nàng cải biến một chút, biến mũ miện của nữ thần thành khăn che mặt, còn quần áo đổi thành áo váy cổ đại.

Bàn tay cầm cọ vẽ như múa, mắt sáng như sao, nàng toàn tâm toàn ý chìm đắm ở trong bức tranh, khiến người ở bên ngoài nhìn cứ ngỡ nàng đang làm một chuyện thần thánh, không đành lòng quấy rầy, lại càng không nguyện lên tiếng kinh động.

Trong phòng trừ bỏ tiếng bút vẽ sột soạt trên giấy, không còn âm thanh nào khác. Ánh mắt của Tư Duyên đã sớm bị hấp dẫn. Bức tranh Phật của Ngự Thiên Dung không giống Quan Âm Bồ Tát hay Phật Tổ như ở những ngôi chùa bình thường, mà là một nữ tử áo trắng đoan trang ôn nhu, tóc dài mềm mại xõa trên vai, khuôn mặt thản nhiên tươi cười, trong mắt lộ ra ánh sáng nhân từ thánh khiết, quần áo nàng rất bình thường, nhưng thần thái trang nghiêm, khiến người ta cảm giác thân thiết lại không thể tùy tiện, hai tay ôm vài quyển sách, tăng thêm cho nàng vài phần cao quý, tựa như một thánh nữ! Đúng, là thánh nữ, trong lòng Tư Duyên giờ phút này phát hiện chỉ có từ này mới thích hợp hình dung.

“Ân, tốt lắm!” Ước chừng một canh giờ trôi qua, Ngự Thiên Dung rốt cục dừng bút, ngắm nghía bức hoạ, “Đáng tiếc!” Vốn định vẽ một bức nữ thần tự do, bất quá, xem ra không thích hợp triều đại này a!

Tư Duyên bừng tỉnh, ra sức vỗ tay, “Thủ nghệ của Ngự phu nhân thật sự là quá tốt, Tư Duyên xin bội phục! Khó trách Băng Toàn cực lực đề cử ngươi tới hỗ trợ! Thật sự là… Tốt quá! Ta tin tưởng Ngự phu nhân lần này có thể giúp ngôi chùa của chúng ta có một phong cách riêng!”

“Ha ha, đâu có, đâu có, ta sẽ tận lực dựa theo ý của ngươi để làm.”

“Không, không, ta nghĩ, Ngự phu nhân hoàn toàn có thể dựa theo sở thích của mình làm cho ta một bản thảo, nếu ta có gì đề nghị sẽ nhờ phu nhân sửa chữa là được, tại hạ thực sự rất thích sáng ý của phu nhân!” Tư Duyên thập phần vừa lòng nhìn bức tranh kia, “Không biết tranh này có thể cho ta không?”

Tịch Băng Toàn cười khẽ nói: “Huynh đệ, đương nhiên có thể, ta sẽ cho ngươi ưu đãi giảm giá bảy phần!”

A?

“Ân, giá ban đầu là một vạn, hiện tại ta thu ngươi ba ngàn lượng thôi!”

Ách? Tư Duyên trừng lớn mắt nhìn Tịch Băng Toàn, lúc nãy không phải đã nói là năm ngàn lượng sao? Sao còn…

Tịch Băng Toàn kiên nhẫn giải thích: “Năm ngàn lúc nãy là phí xem xét, còn hiện tại a, là phí mua tranh. Huynh đệ, dù sao ngươi cũng là người quản lý kinh phí cho công trình, lo cái gì! Hoàng đế tiểu tử cũng sẽ không để ý mấy ngàn lượng đó đâu!”

Ách… Tư Duyên xấu hổ, người này, thật sự là… Chân ngoài dài hơn chân trong! Nói thế nào hắn cũng là người của hoàng gia a!

Ngự Thiên Dung nhìn bọn họ mỉm cười, “Nếu Tư Duyên công tử thích, ta xin tặng Tư Duyên công tử, xem như là quà nhân dịp gặp mặt! Hy vọng lần hợp tác của chúng ta sẽ thuận lợi.” Dù sao mười vạn lượng kia đã quá nhiều, nàng cũng không phải người lòng tham không đáy. Ha ha, chuyến làm ăn lời to này mà thành công, nàng có thể nghỉ ngơi dài dài a!



Tịch Băng Toàn bất mãn nhìn nàng, “Phu nhân, ngoại lệ không tốt đâu, tranh của ngươi đâu thể cứ tặng không cho người, huống hồ, hiện nay chúng ta là người cùng hợp tác a! Tranh này, ta cũng có quyền xử trí!”

Tư Duyên trừng lớn mắt, không thể nào, huynh đệ, chuyện này cũng muốn so đo? Bất quá là ba ngàn lượng thôi, tuy rằng quý, nhưng chút tiền ấy tên này cũng để vào mắt, thế nào, chẳng lẽ mới ra ngoài một chuyến trở về liền trở nên keo kiệt?

Ngự Thiên Dung khó xử nhìn hai người bọn họ, thế này…

“Ta thấy, không bằng tặng cho lão bà này đi, ta cũng lần đầu nhìn thấy tranh như vậy, thật rất thích. Tiểu tử, ngươi có phải cũng muốn đòi ta trả tiền?” Tịch lão tổ trừng mắt nhìn chằm chằm Tịch Băng Toàn.

Tịch Băng Toàn khẽ nheo mắt, bất đắc dĩ nói: “Không ngờ lão tổ cũng thích, như vậy đương nhiên là tôn nhi sẽ mua tặng lão nhân gia.”

“Hừ, ngươi mua, ngươi nghĩ rằng ta không biết a, ngươi tính đem tiền đưa cho Ngự cô nương?”

Tịch Băng Toàn ho khan hai tiếng, “Lão tổ, tôn nhi đương nhiên phải đưa, chính là đến cuối tháng có thể thu lại tiền lời.”

Ngự Thiên Dung lắc đầu, cười nói với Tịch lão tổ: “Tịch lão tổ không cần để ý, bức tranh này tax in tặng ngươi, cứ xem là quà ta tặng nhân dịp gặp mặt!”

Tịch lão tổ gật gật đầu, ngược lại quay sang mắng Tịch Băng Toàn: “Tiểu tử, ngươi có nghe không, Ngự cô nương người ta thật hiểu nhân tình a! Còn muốn đùa giỡn tâm nhãn với ta, đúng là xú tiểu tử không biết tôn trọng người già!”

Chúc Mạn Hương đứng một bên nhìn, tiêu phí hai ngàn năm trăm lượng không nói, kết quả vẫn là khiến lão tổ thêm yêu thích nữ nhân này, đúng là ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo, tức chết đi được! Nàng vô cùng tức giận nhìn vẻ mặt mọi người tràn đầy ý thưởng thức đối với Ngự Thiên Dung, thật đáng giận!

Không được, nàng không thể thua dưới tay nàng ta, biểu ca là của nàng, nàng sẽ tặng không cho nàng ta được!

Ánh mắt quét qua tách trà trên bàn, lòng nàng bỗng nảy ra một kế, bưng một ly trà đến bên cạnh Ngự Thiên Dung, vẻ mặt ôn nhu nói: “Không ngờ Ngự cô nương tài nghệ hơn người, nãy giờ ngươi đã vất vả, uống chén trà giải khát đi!” Nói xong đem trà đưa cho Ngự Thiên Dung.

Trong mắt Ngự Thiên Dung tràn đầy kinh ngạc, vị tiểu thư điêu ngoa này sao tự dưng lại trở nên ôn nhu? Bất quá quả thật có chút khát nước, liền đưa tay nhận lấy, không ngờ lúc này, tay Chúc Mạn Hương bỗng run lên, thân mình đột nhiên chao đảo, tựa hồ nhất thời đứng không vững, tách trà trong tay liền đổ xuống bức tranh. Màu vẽ còn chưa kịp khô lập tức bị nước trà nóng hòa tan. Một bức tranh đang đẹp cứ như vậy biến thành mơ hồ, lem luốc!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play