Lúc này, Chúc Mạn Hương giống như người vợ ghen tuông bắt gặp quả tang trượng phu đang ngoại tình với nữ nhân khác, quên mất chính mình căn bản không phải nữ nhân của Tịch Băng Toàn, chỉ là một biểu muội, và còn là một biểu muội không được Tịch Băng Toàn ưa thích cho lắm. Nàng nổi giận đùng đùng chạy tới, “Biểu ca, các ngươi đang làm gì vậy?”

Ánh mắt rõ ràng thù ghét!

Ngự Thiên Dung thấy một nữ tử đột nhiên xông tới, miếng bánh vừa mới ăn liền nghẹn trong cổ họng. Tịch Băng Toàn trầm mặt xuống, hờn giận liếc Chúc Mạn Hương một cái, rồi không thèm để ý đến nàng nữa, ngược lại ôn nhu vỗ vỗ lưng Ngự Thiên Dung, “Phu nhân, uống nước đi.”

Ngự Thiên Dung nhận lấy ly nước hắn bưng tới, uống cạn, miếng bánh lúc này mới trôi xuống, vỗ vỗ ngực, “Làm ta sợ hết hồn. Băng Toàn, vị này là ai?”

Tịch Băng Toàn lạnh lùng đảo mắt qua Chúc Mạn Hương, “Chỉ là một biểu muội, phu nhân không cần để ý.”

Biểu muội? Ngự Thiên Dung mỉm cười, “Tính tình thật thẳng thắn, không giống ngươi.”

Thấy hai người không để ý tới mình, Chúc Mạn Hương lửa giận càng bùng lớn hơn, “Biểu ca, ngươi —— “

“Tiểu biểu muội, ngươi nếu không có việc gì đến chơi, cứ tùy ý, muốn gây chuyện trong phủ của ta cũng được. Bất quá, hy vọng ngươi nhớ kỹ, đừng đến nơi này làm náo loạn! Ta chán ghét những kẻ không biết quy củ.”

Không biết quy củ? Chúc Mạn Hương đỏ mắt lên, chính mình trông ngóng hắn trở về, vội vàng tới gặp hắn, vậy mà trong mắt hắn lại trở thành người không biết quy củ? Thật là quá mức khi dễ!

“Người tới!” Tịch Băng Toàn lạnh như băng hô một tiếng.

Hai nha hoàn từ ngoài viện lập tức tiến vào, “Công tử.”



“Mang biểu tiểu thư đi ra ngoài, ta không phải đã dặn đừng cho ai tới nơi này quấy rầy ta và phu nhân sao!”

“Vâng, công tử, nô tỳ biết sai.” Hai cái nha hoàn đáp lời liền đỡ Chúc Mạn Hương đi ra ngoài.

Chúc Mạn Hương vung tay, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Ngự Thiên Dung, “Biểu ca, ngươi nói nàng là ai, phu nhân của ai?”

Khuôn mặt Tịch Băng Toàn vừa mới còn tươi cười liền trầm xuống, “Là phu nhân của ta, ngươi có ý kiến gì sao?”

“Của ngươi ——” không chỉ có Chúc Mạn Hương, bọn hạ nhân nghe được cũng trợn mắt há hốc mồm hóa đá tại chỗ, khi nào thì công tử thành thân?

“Không thể nào, nữ nhân như nàng sao có thể trở thành phu nhân của biểu ca, ta không tin!”

Sắc mặt Tịch Băng Toàn biến đen, “Tiểu biểu muội, thỉnh chú ý ngữ khí của ngươi, phu nhân tâm địa thiện lương, nhưng ta không thích có bất luận kẻ nào khi dễ nàng, bao gồm những kẻ bất kính với nàng!”

Ngự Thiên Dung lắc đầu, âm thầm thở dài, xem ra Tịch Băng Toàn rất không thích nữ tử này, muốn mượn mình đến đuổi hoa đào a! Thôi vậy, nếu hắn không thích, mình đành thuận nước giong thuyền, phối hợp hắn diễn diễn trò cũng không sao, dù sao thuận lợi hợp tác mới là quan trọng nhất a!

Chúc Mạn Hương trong nhà là một bảo bối, ngay đến cha mẹ cũng chưa bao giờ lớn tiếng quát một câu, trước đây, Tịch Băng Toàn tuy rằng không để ý tới nàng, nhưng cũng không lớn tiếng giáo huấn nàng ngay trước mặt hạ nhân, lần này… Nàng sao có thể chịu được? Nhân tham sống hận, nàng giận dữ trừng mắt nhìn Ngự Thiên Dung, “Ả hồ ly tinh, làm sao có thể, biểu ca ngươi —— “

Bốp ——

Thanh âm thanh thúy vang lên, Chúc Mạn Hương không thể tin nhìn Tịch Băng Toàn. Hắn cư nhiên tát nàng, còn nặng như vậy, đau như vậy, không, lúc này lòng còn đau hơn. Sao có thể như thế, nàng yêu hắn thắm thiết, hắn sao có thể vì nữ nhân khác mà đánh nàng?



“Tiểu biểu muội, hy vọng ngươi nhớ kỹ lời ta nói, đừng khi dễ phu nhân của ta nga!” Tịch Băng Toàn lãnh khốc vô tình nhìn nàng một cái, không chút nào để ý đến nước mắt của nàng.

Một bạt tai này nhắc hạ nhân trong Tịch phủ tinh tường nhớ kỹ tầm quan trọng của vị phu nhân này, cũng khiến Chúc Mạn Hương hận Ngự Thiên Dung càng sâu, oán Tịch Băng Toàn càng nhiều.

Ngự Thiên Dung nhìn tình hình có chút không khống chế được, thở dài nói: “Băng Toàn, biểu muội của ngươi tuổi còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, thôi thì cứ bỏ qua, coi như hết, đừng làm tổn thương hòa khí!”

Tịch Băng Toàn nghe vậy sắc mặt dịu đi rất nhiều, ôn hòa trả lời: “Phu nhân nếu không ngại, vậy coi như hết!”

Cứ như vậy quên đi, chẳng phải là nàng đã không công bị tát một cái? Chúc Mạn Hương oán hận nhìn chằm chằm Ngự Thiên Dung, “Không cần ngươi giả hảo tâm, ta sẽ không bỏ qua đâu, ngươi chờ mà xem!”

Tịch Băng Toàn mắt lạnh đảo qua, “Còn không đưa biểu tiểu thư về nhà!”

Bọn nha hoàn bừng tỉnh vội vàng đỡ vị biểu tiểu thư này ra ngoài, tuy rằng người nào đó không muốn, bất quá, nha hoàn của Tịch Băng Toàn không phải là người mà một tiểu thư bình thường có thể ngăn cản, các nàng đều có nền tảng võ công không tệ, cho nên, các nàng không nói hai lời liền dễ dàng mang vị biểu tiểu thư ra ngoài.

Ngự Thiên Dung nhìn tấm lưng người nọ, trêu ghẹo nói: “Tịch Băng Toàn, đào hoa của ngươi cũng không tệ a, biểu muội nhà mình đều coi trọng ngươi, thật đúng là mị lực không thể coi thường a!”

“Phu nhân là lo lắng cho ta?”

Ngự Thiên Dung đứng đắn gật gật đầu, “Đúng vậy, ta nói thật với ngươi, kỳ thật họ hàng gần kết hôn rất không tốt, nhất là cho thế hệ tiếp theo. Nếu họ hàng gần kết hôn, sau này sinh ra đứa nhỏ rất có khả năng bị dị tật bẩm sinh này nọ, không được khỏe mạnh. Nhất là bà con lại càng không nên kết hôn.”

A? Tịch Băng Toàn há hốc mồm, chuyện này hắn không có nghe qua, việc thân càng thêm thân ở đây thực bình thường a, sao tự dưng lại liên quan đến đứa nhỏ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play