Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 103: AI HIỂM?


2 năm

trướctiếp

Phượng Hoa tựa hồ thực thích thuốc này, thì thào lẩm bẩm: “Loại thuốc dính vào da thịt liền khiến da thịt và xương cốt cùng hóa thành máu loãng, thật sự là tốt, bớt việc lại dùng ít sức, còn tiết kiệm được một cỗ quan tài a!”

Ngự Thiên Dung nghe vậy, sờ sờ lông tơ dựng đứng trên cánh tay, “Phượng Hoa, không tất yếu vẫn là đừng… Đừng lãng phí thuốc quý a!”

“Ha ha, phu nhân đừng lo lắng, gió thổi mây tan, con người có họa phúc khó lường, ta vừa nghe nói ngươi phải ra xa nhà nên đã nói Độc Quái lão nhân gia tăng phối chế không ít độc dược đâu, ngoài bình này ra a, còn có thứ tốt hơn nữa nha!”

Gì, còn có thứ độc hơn! Ngự Thiên Dung nhìn Phượng Hoa, sống lưng lạnh run, người này thật sự là độc! Độc Quái không thu hắn làm đồ đệ thật sự là phúc cho thiên hạ a!

“Ai, kỳ thật ta cũng muốn học độc, bất quá, chỉ nhìn thôi cũng thấy phiền toái, lại nghĩ dù sao đã có Triển Cảnh đi học, Độc Quái lão nhân đã nuôi trong nhà, vậy không cần phải hao tâm tốn sức học.”

Ha ha, thật tốt a!

Tâm tình lo lắng cho Tịch Băng Toàn sớm bị tên tà độc trước mắt ngăn lại, Ngự Thiên Dung hiện tại chỉ lo có tên nào định tìm tử lộ chạy tới đây tìm phiền toái, gặp phải Phượng Hoa ra tay, phỏng chừng thật sự xong đời!

Đáng tiếc, ông trời thực rất không nhân từ, không bao lâu sau, một đám người bịt kít mặt xuất hiện, Ngự Thiên Dung đưa tay ra đếm, có đến bảy, tám tên, nga, trời ạ, thật sự là đáng thương!

Đám người này vừa mới xuất hiện, chỉ kịp vây quanh hai người bọn họ, còn chưa áp dụng thế công gì, vị độc nam nọ liền tiêu sái phất tay, thuốc nước cực kì chuẩn xác bay giữa không trung. Đám người bịt mặt vừa tiếp xúc thuốc nước đều kêu lên thảm thiết. Ngự Thiên Dung bụm mặt trở lại bên trong xe ngựa, không đành lòng xem tiếp. Ai, tiếng kêu thảm thiết thật não ruột a!

Ở trong xe ngựa ngây người một hồi, bỗng nhiên ngửi thấy mùi cháy khét, Ngự Thiên Dung lò dò ra ngoài, thấy Phượng Hoa đang ngồi thiêu một đống quần áo, “Ngươi đang—— “

“Phải, bọn họ đều hóa thành máu loãng, lưu lại quần áo vạn nhất bị quan phủ truy cứu sẽ rất phiền toái, thế nên ta quyết định đốt hết để trừ tuyệt hậu hoạn!”



Ách… Người này thật hiểm nha!

Ngự Thiên Dung thở dài, “Phượng Hoa, bọn họ cũng không nhất định là có ác ý, vì sao ngươi không muốn đàm phán với họ xong rồi hẵng hạ thủ?”

Phượng Hoa thản nhiên nhìn nàng một cái, “Phu nhân, bọn họ đối ngươi thật sự không có sát ý, bất quá, bọn họ đối ta có đến trăm phần trăm sát ý. Ngươi nói, ta sao có thể buông tha kẻ muốn giết ta a? Không phải có câu, nhân từ với địch nhân chính là tàn nhẫn với bản thân sao!”

A? Làm sao phán đoán ra người ta có sát ý với a! Già mồm át lẽ phải.

“Phu nhân, đừng quên, ta là sát thủ, ai có sát ý với ta hay không, chỉ cần tới gần ta liền cảm giác được.” Phượng Hoa giống như đang giải thích, bổ sung một câu.

Ngự Thiên Dung nghe vậy khẽ gật gì, có lẽ là vậy, con người ai cũng có sở trường riêng, những người này lai lịch không rõ, vừa xuất hiện liền rút kiếm hiển nhiên không phải thiện ý, Phượng Hoa trong tình huống lực lượng giữa địch và ta cách xa nhau, đã áp dụng biện pháp tuy có chút khó coi nhưng nắm chắc nhất. Hắn vì bảo hộ mình nên cũng không thể trách móc nặng nề quá nhiều.

Không biết bọn Tịch Băng Toàn thế nào? “Phượng Hoa, nếu ở đây không có việc gì, ngươi đi xem bọn Trì Dương thế nào đi.”

“Phu nhân có thể bảo hộ chính mình sao?”

Ngự Thiên Dung lắc lắc bình thuốc trong tay, “Yên tâm đi, thích khách đều bị ngươi giải quyết hết rồi, ta sẽ cầm thứ tốt này, ở yên trên xe ngựa ngoan ngoãn chờ các ngươi trở về.”

Phượng Hoa do dự một chút, lại lắng nghe động tĩnh bốn phía, bọn họ bên này hẳn là đã không còn thích khách, bất quá, bọn Trì Dương bên kia còn truyền đến tiếng binh khí đánh nhay, khả năng còn chưa giải quyết, đi xem cũng tốt! “Vậy phu nhân cẩn thận một chút!”

Nhìn Phượng Hoa xoay người rời đi, trong lòng Ngự Thiên Dung có chút căng thẳng, hai người Tịch Băng Toàn, Trì Dương lại thêm mê dược còn chưa giải quyết những người đó sao? Những kẻ đó rốt cuộc là hướng về ai, là nàng hay là Tịch Băng Toàn?



Bỗng sau lưng truyền đến một giọng nói lạnh lùng, “Không ngờ hộ vệ của ngươi cũng có chút bản lĩnh!”

Ngự Thiên Dung cả kinh, giương mắt lên nhìn phía trước xe ngựa bỗng xuất hiện một hắc y nhân, lại là thân ảnh rất quen thuộc… “Ngươi —— là?”

“Trong chốc lát đã giải quyết xong tám thủ hạ của ta, thật đúng là không đơn giản!”

“Ngươi là Nam Cung Tẫn!” Ngự Thiên Dung kinh ngạc nhìn hắc y nhân, “Vì sao?”

Nam Cung Tẫn tựa hồ không có ý định che dấu thân phận, chẳng qua là hắn không muốn người khác nhìn thấy mặt mình, cho nên vẫn tiếp tục che mặt, nhìn chằm chằm Ngự Thiên Dung lạnh lùng nói, “Chẳng lẽ ngươi quên lời nói lần trước của ta?”

“Hừ, ngươi nói cái gì ta đâu thể nhớ kỹ từng câu từng chữ, ngươi muốn làm cái gì?”

“Rất đơn giản, cho ngươi trở lại nơi nên về mà thôi, thuận tiện giải quyết một tên chán ghét!”

Ngự Thiên Dung khẽ kinh hãi, “Ngươi muốn giết chết Băng Toàn?”

Nam Cung Tẫn ánh mắt trầm xuống, “Đừng kêu được thân thiết như vậy, bằng không hắn sẽ chết nhanh hơn!”

“Tên nam nhân vớ vẩn này, giữa chúng ta từ lâu đã không còn quan hệ gì, ngươi đường đường là Hộ Quốc tướng quân cư nhiên yếu ở ban ngày ban mặt bắt cóc dân nữ, xem ra Ly Quốc có ngươi thật sự là đại bất hạnh a!”

“Im miệng!” Nam Cung Tẫn nhìn dung nhan trước mắt, rõ ràng là khuôn mặt giống nhau, vì sao lại như thay đổi thành người khác, nếu không phải nàng chọc giận hắn, hắn có cần vận dụng thân binh quý giá của mình tới bắt người sao? Cần lãng phí nhân lực đi đối phó tên nam nhân Tịch Băng Toàn kia sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp