Dịch Hải Tường nhìn thân ảnh vừa biến mất, tức khắc đi đến thính phòng.

"Ba, người đang nhìn gì vậy?" Bên cạnh truyền đến tiếng Dịch Thiên.

Dịch Hải Tường dừng lại suy nghĩ trong lòng, liếc mắt nhìn Dịch Thiên một cái, ngữ điệu bình đạm, "Không có việc gì."

Vừa rồi ở trên đài, có lẽ là ánh đèn ảnh hưởng mới làm ông cảm thấy con ngươi nam sinh kia cùng người bình thường không giống nhau.

Đi qua, đều đi qua, cho dù là con trai của bà ấy thì thế nào, cùng chính mình đã sớm không có quan hệ.

Dịch Hải Tường buông suy nghĩ trong lòng, cảm xúc rất nhanh đã trở lại bình tĩnh.

Tiếng nói từ tính chui vào lỗ tai cách càng ngày càng gần, giống như tần suất chấn động đều có thể nghe được rõ ràng, cái này làm cho trái tim Du Bách Chu nhịn không được lộp bộp một chút, rồi sau đó như nước suối bị ánh mặt trời chiếu, khắp nơi chảy xuôi.

Chính là trọng lượng chống đỡ trên đầu vai làm cậu không thể không bỏ qua cảm giác kỳ dị trong lòng trước.

Quả nhiên, nhìn Hạ Diễn cái dạng này, anh khẳng định là biết thân thế chính mình.

Du Bách Chu tuy rằng cái gì cũng biết, nhưng lập trường của cậu làm cậu không có cách nào mở miệng an ủi Hạ Diễn.

Cho nên cậu chỉ có thể cứ đứng như vậy, để Hạ Diễn ôm trong chốc lát, tuy rằng cậu cũng không biết như vậy có tác dụng hay không, nhưng...... trước cứ như vậy đi.

Bóng đêm đem thân ảnh hai người bao phủ, qua hồi lâu, Hạ Diễn mới thoáng buông ra người trong lòng ngực, rồi sau đó hơi cúi đầu, nhìn người trong lòng, "Nơi này đèn cũng không sáng, cậu không sợ tối sao?"

Du Bách Chu không rõ ràng lắm Hạ Diễn vì cái gì đột nhiên hỏi như vậy, cậu lắc đầu.

Hạ Diễn nhìn cậu nói: "Tôi rất sợ, cậu biết không?"

Du Bách Chu đột nhiên phản ứng lại đây, thì ra hành vi vừa rồi của Hạ Diễn là vì như vậy, cũng đúng, cho dù là quan hệ bạn bè thân thiết cỡ nào đi nữa, đột nhiên đem người ta ôm lấy xác thật cũng sẽ đem đối phương dọa nhảy dựng.

Tuy rằng cậu không ngại, nhưng không đại biểu đối phương sẽ không cảm thấy mất mặt, Hạ Diễn muốn bậc thang, cậu cho là được.

Cậu hơi gật đầu, "Không quan hệ, về sau thời điểm sợ tối hãy gọi tớ, tớ cho cậu ôm."

Nghe được lời này, trong lòng Hạ Diễn nhịn không được mềm xuống.

Rõ ràng chỉ là đứa trẻ mười mấy tuổi, nhưng làm mỗi một sự kiện, nói mỗi một câu lại đều có thể nắm lấy tim anh, Hạ Diễn trước nay đều chán ghét bị người dắt mũi, nhưng nếu đổi lại đối phương là Du Bách Chu, anh tựa hồ cũng không bài xích như vậy.

Anh khắc chế suy nghĩ xúc động muốn ôm lấy người kia một lần nữa, giơ tay sờ sờ đầu Du Bách Chu, "Đi thôi, bên kia hẳn là đã kết thúc rồi."

Du Bách Chu nghe lời gật đầu.

Thời điểm hai người một lần nữa trở lại hội trường, học sinh bên trong đã giải tán gần hết, chỉ có một vài phụ huynh và lãnh đạo còn ở.

Du Bách Chu như cũ trộm chạy vào từ cửa sau, vốn dĩ bọn họ tính toán trực tiếp rời đi, kết quả Du Bách Chu đột nhiên nhớ tới mình không cẩn thận đem áo khoác đồng phục quên ở trên chỗ ngồi, lúc này mới không thể không một lần nữa chạy về hội trường lấy đồ.

Tuy rằng cửa sau cách chỗ ngồi không xa, nhưng Du Bách Chu hành động cẩn thận như cũ, bởi vì đêm nay Phó Hạ cùng Du Thần cũng tới, làm phụ huynh đặc biệt được mời tham dự.

Du Bách Chu hai ngày nay rất đau đầu, Phó Hạ chỉ cần vừa nhớ tới thì sẽ hỏi cậu việc mời Hạ Diễn tới trong nhà ăn cơm, mà điểm Du Thần để ý tuy rằng không phải ăn cơm, nhưng cũng là cùng Hạ Diễn có quan hệ, hắn hỏi tình hình của mình và Hạ Diễn, thật giống như cậu tìm không phải là gia sư, mà như là một con sói tuỳ thời muốn đem chính mình ăn luôn.

Cậu nếu mang theo Hạ Diễn xuất hiện ở trước mặt hai người, hai người có lẽ sẽ đem Hạ Diễn lột một tầng da.

Hạ Diễn cũng vậy, để anh đi trước, anh không nghe, càng muốn đi theo mình trở về.

Ba người đều làm cậu đủ đau đầu.

Du Bách Chu còn không có vào cửa sau, liền xa xa nhìn thấy Du Thần đứng trên đài, Du Thần một bàn tay cầm áo khoác, một bàn tay khác cầm di động, tựa hồ đang chuẩn bị gọi điện thoại cho ai.

Thấy thế, Du Bách Chu để Hạ Diễn ở cửa sau chờ mình, cậu thừa dịp không ai để ý, nhanh nhẹn chạy đến chỗ ngồi cầm đồng phục, sau đó lại như gió chạy về cửa sau, lại sau đó...... Đã nhìn thấy một bàn tay Phó Hạ đáp ở trên vai Hạ Diễn, đang nhàn nhã dựa vào trên tường nhìn mình.

Du Bách Chu: "......"

Hai người đi theo Phó Hạ đi vào bãi đậu xe lộ thiên bên ngoài.

Phó Hạ mở cửa xe, từ trong xe lấy ra một túi điểm tâm đưa cho hai người, "Vừa rồi nghe xong nửa ngày bụng cũng đói bụng rồi nhỉ? Các con lát nữa còn học tiết tự học buổi tối, không có biện pháp mang các con đi ra ngoài, ăn trước chút điểm tâm đi."

Phó Hạ mang đến, là bánh Du Bách Chu thích nhất, Du Bách Chu vui vẻ nhận lấy, "Cảm ơn ba!"

Du Bách Chu không đói bụng, nhưng là thèm, Phó Hạ thấy cậu ăn đến vui vẻ, chính mình cũng vui vẻ.

Qua một lát, thấy con trai nhà mình đã ăn hai miếng, Hạ Diễn lại một miếng đều còn không động, anh coi như là tiểu hài tử thẹn thùng, chủ động nói: "Tiểu Diễn cũng ăn chút đi, bánh của nhà này hương vị rất không tồi."

Nghe được xưng hô Phó Hạ với mình, Hạ Diễn hơi giật mình, theo sau gật đầu, cầm lấy một miếng lên ăn.

Phó Hạ nhìn hai người trước mặt. Một người ăn đến vui vẻ, một miệng dính đầy cũng không biết; một người khác ăn đến quy củ, không chút hoang mang, muốn thành thục hơn nhiều.

Nhưng mà, có ưu điểm là được.

Phó Hạ ôm tay, trên mặt trước sau mang theo nhàn nhạt ý cười, di động trong túi vang lên, Phó Hạ lấy lại tinh thần, nhấn nghe.

Du Bách Chu không cần nghĩ cũng biết là Du Thần gọi tới, quả nhiên, Phó Hạ cúp điện thoại, nói với bọn họ: "Ba lớn con muốn qua đây, ba cảm thấy các con tốt nhất vẫn là trước khi hắn tới nhanh chạy đi."

Du Bách Chu biết Phó Hạ là đứng về phía mình, theo sau cầm bánh định đi, "Vậy ba đợi nhé, chúng con đi trước."

Còn không đi ra ngoài hai bước, lại bị Phó Hạ xách trở về.

Phó Hạ nhìn Hạ Diễn nói: "Đúng rồi tiểu Diễn, chú lúc trước để Tiểu Chu hẹn cháu đến nhà ăn cơm, tiểu Chu nói cháu không có thời gian, chú muốn hỏi một chút thằng bé có phải thật sự hỏi qua cháu không?"

Du Bách Chu: "!!!"

Cậu liền biết cho dù Phó Hạ đứng về phía cậu, nhưng việc ăn cơm này vẫn là phải tiến hành.

Nhưng trong nhà có ai, trong nhà có Du Thần a!

Hạ Diễn nghe được Phó Hạ hỏi chuyện, có chút nghi hoặc, bởi vì chuyện này Du Bách Chu trước nay không cùng anh nói qua.

Phía sau Phó Hạ, Du Bách Chu liều mạng nháy mắt với Hạ Diễn ý bảo —— "Có! Cậu mau nói có a!"

Hạ Diễn chỉ phải nói: "Vâng, nói qua, phía trước xác thật là không có thời gian rảnh."

"Nói qua là tốt." Phó Hạ gật đầu, làm bộ nhìn không thấy động tác lộ liễu của Du Bách Chu, cười hỏi: "Đúng rồi, cuối tuần sau cháu có thời gian không?"

Hạ Diễn nhìn Du Bách Chu phía sau Phó Hạ dùng sức lắc đầu, rồi sau đó cố ý bỏ qua cậu, hướng Phó Hạ cười một cái, "Có."

Phó Hạ vẻ mặt cao hứng, "Vậy thì tốt quá, tuần sau trong nhà vừa lúc sẽ có một ít loại thịt đặc sản, chờ đến lúc đó cháu cùng Tiểu Chu cùng nhau qua đi, chú sẽ đích thân xuống bếp."

Hạ Diễn mỉm cười đáp ứng.

Du Bách Chu ở phía sau Phó Hạ: "......"

Trên đường về phòng học, Hạ Diễn hỏi Phó Hạ việc Du Bách Chu hẹn anh đến nhà.(?)

Hai người đi ở trên đường, qua một đoạn lại một đoạn đèn đường, Hạ Diễn hỏi: "Cậu sao không hỏi qua tôi, đã trực tiếp quyết định thay tôi?"

Du Bách Chu nói: "Cậu có phải đã quên chuyện lúc trước tớ ở nhà cậu uống rượu hay không? Tớ nói cho cậu, ba lớn tớ vì chuyện đó hiện tại còn đang nổi nóng, cậu nếu đi, vậy cậu sẽ trở thành pháo hôi dưới lửa giận của ba mất."

Du Bách Chu nghĩ nghĩ, lại nói: "Nhưng mà tớ muốn cùng cậu nói lời xin lỗi trước, việc đêm đó tớ thật sự cùng ba giải thích qua, tớ nói ngày đó uống rượu là tớ tự nguyện, nhưng ba vẫn là không tin."

Hạ Diễn có chút buồn cười nhìn cậu, "Cho nên, cậu nhận định là tôi rót rượu cho cậu?"

Du Bách Chu: "Không sai biệt lắm là như thế này."

Hạ Diễn bước chân chậm lại, anh nhìn người bên cạnh, "Nói như vậy, tôi đây chẳng phải là cho ba cậu một cái ấn tượng rất không tốt?"

Du Bách Chu giải thích: "Cũng không phải, nói như thế nào nhỉ, thời gian sẽ làm sáng tỏ hết thảy, cho nên tớ cảm thấy chúng ta cho ba chút thời gian, tuần sau trước không cần đi nhà tớ, biết không?"

Hạ Diễn cười vươn tay, ở trên trán cậu bắn nhẹ một cái, "Không được."

Du Bách Chu: "......"

Nỗi khổ tâm của cậu đều không ai care hết trơn. ('-')

Cậu nguyên bản là không nghĩ đem Hạ Diễn tiến ổ sói, a, cái này khen ngược, nhân gia Hạ Diễn tự mình hướng ổ sói xông vào.

Tiết tự học buổi tối kết thúc về đến nhà, Du Bách Chu rửa mặt tốt rồi trở lại phòng, nằm ở trên giường cư nhiên một chút buồn ngủ đều không có, cậu cảm thấy có thể là bị Hạ Diễn làm tức chết.

Dù sao cũng ngủ không được, Du Bách Chu liền lặng lẽ lấy ra di động chơi trò chơi, muốn ăn hai con gà lại ngủ tiếp. Kết quả vừa vào đã phát hiện Đồ Cao Minh cùng Xa Thông, còn có một nam sinh quen biết khác cũng ở, cậu còn không có làm gì, đã bị Đồ Cao Minh mời vào đội ngũ.

Bốn người trong đội tất cả đều là người quen, Du Bách Chu chuẩn bị tốt chờ bắt đầu, lúc này Đồ Cao Minh nhắn tin tới —— lão đại, mở mic đuee.

Du Bách Chu nghe bên ngoài không có động tĩnh, nghĩ Phó Hạ cùng Du Thần hẳn là đã ngủ, lúc này mới dám mở ra mic.

Loa vừa mở, tiếng ba người khác nói chuyện phiếm liền từ di động truyền đến.

Đồ Cao Minh nói: "Nhàm chán như này chơi không vui, chúng ta tới chơi một trò chơi một hỏi một đáp thế nào?"

Xa Thông: "Một hỏi một đáp? Với cái đầu óc của mày, tao sợ đem mày hỏi tới ngã xuống đất không dậy nổi."

Đồ Cao Minh: "Xa Thông mày là đang xem thường người đúng không?"

Dư Hạo: "Em cảm thấy Đồ ca nói cũng rất có đạo lý."

Dư Hạo là tiểu đệ thường xuyên đi theo Đồ Cao Minh, nhưng thời điểm ở cạnh nhau cũng không khác bạn bè là bao.

Xa Thông nói: "Dư Hạo mày bị Đồ Cao Minh uy hiếp đúng không? Không có việc gì, nói ra sự thật đi, anh đây che chở mày."

Dư Hạo xấu hổ cười.

Du Bách Chu ở bên ngoài làm người ngoài cuộc nghe nửa ngày rốt cuộc mở miệng: "Mấy anh trai à, các cậu có muốn bắt đầu hay không? Không bắt đầu thì tôi cũng sắp ngủ rồi."

Đồ Cao Minh: "Ui dà, lão đại nghe à, em cho rằng anh còn không có mở mic!"

Xa Thông nói: "Bằng không như vậy đi, lão đại tới quyết định, chơi không chơi?"

Du Bách Chu thật ra cảm thấy đều có thể, vì thế nghĩ đa số thắng thiểu số, "Vậy chơi đi."

Quy tắc trò chơi một hỏi một đáp như sau, bốn người tổ đội ăn gà, người chết đầu là người trả lời, người giết nhiều mạng nhất là người hỏi, phạm vi vấn đề không có giới hạn, có thể là vấn đề trên người đối phương mà mình muốn biết, cũng có thể ra một đề mình cảm thấy khó, nếu đối phương không trả lời được, như vậy người thua vào thời điểm thứ hai khai giảng phải nghe mình sai xử một giờ.

Bốn người thống nhất xong liền bắt đầu.

Dư Hạo: "Tao ở phòng trên!"

Đồ Cao Minh: "Nhảy xuống."

Xa Thông: "Từ từ, mày trước đừng......"

Dư Hạo: "A a a a! Dcm tao chết rồi!!"

Ba người còn lại: "............"

Xa Thông: "Cho nên bảo mày trước tiên đừng nhảy a, mày cũng không nhìn xem mày có bao nhiêu ngu ngốc."

Một chiện bi thương, Dư Hạo mới vừa vào trận đã ngã xuống đất thành hộp.

Hiện tại ai cũng chưa giết được người, nhưng Du Bách Chu là trang bị tốt nhất, cho nên nhất trí để cậu hỏi.

Du Bách Chu nghĩ đến việc ban ngày, cậu kiểm tra trang bị, hỏi: "Tỷ như thời điểm các cậu ăn cơm khóe miệng dính cơm, bạn tốt các cậu sẽ duỗi tay giúp cậu đem hạt cơm lấy xuống sao?"

Ba người: "......"

Xa Thông: "Lão đại, em cảm thấy câu hỏi này của anh rất có vấn đề."

Dư Hạo nói: "Khẳng định sẽ không a! Lại không phải người yêu!!"

Du Bách Chu sửng sốt, lại hỏi: "Người yêu mới có thể như vậy? Không nhất định mà, kỳ thật cũng có nguyên nhân vì trường hợp không thích hợp, cho nên mới chủ động hỗ trợ không?"

Dư Hạo: "Du thiếu, anh đây là hai câu hỏi."

Du Bách Chu: "...... Được rồi, chờ tôi lát nữa giết được người lại hỏi lại."

Trang bị nhặt đến không sai biệt lắm, bo cũng thu lại, ba người không tìm được xe, đành phải chạy vội vào bo, may mà khoảng cách cũng không xa.

Du Bách Chu đang chạy vội, di động có điện thoại, là Hạ Diễn.

Đã trễ thế này, tìm cậu có chuyện gì?

Du Bách Chu tạm thời đóng microphone cùng loa, nghe điện thoại, thanh âm Hạ Diễn từ bên kia truyền đến, "Này, ngủ chưa?"

Du Bách Chu vòng đến phòng nhỏ bên cạnh nhặt được một cái □□*, "Còn không có đâu, có việc gì thế?"

*tui cũng không biết đây là cái gì, nguyên tác nó ghi vậy á.

Hạ Diễn nói trắng ra ngày hôm nay khi học bù, Du Bách Chu có thấy một tờ giấy trên bàn anh không, không phải bài thi.

Du Bách Chu nhớ lại một chút.

"À à, có phải cái mà mặt trên viết một đống số liệu gì đó hay không?"

"Đúng vậy."

"Tớ nhớ rồi, tờ giấy này rớt trên mặt đất, tớ nhặt lên ném trong hộc bàn cho cậu."

"Được, ngày mai tôi trở lại trường học một chuyến."

"Ok."

"Muộn như vậy còn không ngủ, làm cái gì thế?"

"Ngủ không được, đang ăn gà cùng bọn lão Đồ."

Hạ Diễn ở bên kia cười khẽ một tiếng.

"Đừng thứ quá muộn, chơi một lát rồi ngủ sớm đi."

"Được."

Cùng Hạ Diễn gọi xong điện thoại, Du Bách Chu đang muốn cúp, trên người liền bị người bắn một phát súng, "Oi dm!"

Căn bản chỉ là nghỉ tay nghe điện thoại, trên người cậu đã trúng vài phát đạn, Đồ Cao Minh nhắn cho cậu, "Lão đại, mau mở mic!"

Du Bách Chu nhanh mở ra mic, thanh âm sốt ruột của Đồ Cao Minh lập tức từ loa truyền đến, "Hướng ba giờ! Cách anh rất gần!"

"Đã biết đã biết!" Du Bách Chu cất súng, tìm được chướng ngại vật bên cạnh trốn đi.

Rồi sau đó đổi thành k98, đem người bên kia một phát headshot.

"Lão đại ngầu!" Dư Hạo nói.

"Chậc, đều là việc nhỏ."

Thời gian Du Bách Chu chơi trò chơi này không dài, kỳ thật tính là tay mới, nhưng năng lực học tập cậu mạnh, nhìn xem người khác chơi mấy cái cơ bản liền biết.

Mấy người phối hợp, cuối cùng liên tiếp đem ba người bên địch toàn bộ đánh bại, rồi sau đó tiếp tục chạy bo.

Dư Hạo: "Lão đại anh rất trâu bò a, em cảm giác kỹ thuật của anh so trước kia tốt hơn."

Đồ Cao Minh: "Em cũng phát hiện, rõ ràng anh trước kia thường xuyên bị người headshot."

Du Bách Chu: "Kia đương nhiên là luyện ra kỹ thuật rồi."

Xa Thông: "Được, về sau em có thể nằm không cũng có gà ăn."

Đồ Cao Minh cười ha ha, "Lão đại, anh tiếp tục duy trì, hy vọng đừng lại giống như trước kia chạy vội chạy vàng lại bị người một phát đạn bắn vỡ đầu."

Du Bách Chu: Headshot? Như thế nào nhưng......"

Phanh!

Du Bách Chu còn chưa nói xong, đã bị người nấp ở nóc nhà phía xa dùng AWM headshot.

Du Bách Chu: "......"

Đồ Cao Minh: "......"

Xa Thông: "Đồ Cao Minh mày cái miệng quạ đen này, hại ông đây mất đi cơ hội được kéo!"

Dư Hạo: "Đồ ca, miệng không cần thì đem nó quyên góp đi."

Đồ Cao Minh: "......"

Du Bách Chu nhìn mình biến thành hộp, trong lòng khó chịu.

Du Bách Chu thua, hiện tại giết được nhiều người nhất chính là Đồ Cao Minh, là Đồ Cao Minh hỏi cậu.

Đồ Cao Minh có chút tự trách vì miệng quạ đen của mình, vì thế cũng không dám đem vấn đề hỏi đến quá độc ác, "Lão đại chuẩn bị tốt không, em muốn hỏi a?"

Du Bách Chu đã làm tốt chuẩn bị tiếp đại chiêu, "Cậu hỏi, cậu tùy tiện hỏi."

"Em đây hỏi a." Đồ Cao Minh nghĩ nghĩ, nói: "Xin hỏi, anh hiện tại là độc thân hay là có bạn gái?"

Tuy rằng bọn Đồ Cao Minh cả ngày đều đi theo sau Du Bách Chu, nhưng gần đây Du Bách Chu cũng chưa cùng bọn họ nói qua vấn đề tình cảm của mình, nam sinh tuổi dậy thì ấy mà, khó tránh khỏi đều cảm thấy tò mò, lại nói mấy người quan hệ tốt, hỏi một chút cũng không có việc gì.

Du Bách Chu nghĩ thầm cái này gọi là câu hỏi gì chứ, cậu nguyên bản còn nghĩ rằng Đồ Cao Minh tính làm mình khó xử đâu, vì thế cậu thanh thanh giọng nói, "Nghe rõ, anh đây, độc thân!"

Du Bách Chu nói xong, thanh âm mấy người nghị luận liền từ loa truyền đến, bốn người vừa nói vừa cười, bắt đầu trêu ghẹo.

Trên màn hình di động của Du Bách Chu, cuộc gọi với Hạ Diễn vẫn tiếp tục, mặt trên hiện thì thời gian 08:16.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play