Chương 97 Hủy Thông Đạo Sơn Hà Giới
Yêu nhân dẫn đến một thung lũng cạnh là vách núi dựng đứng, một địa phương rất hiểm trở, vắng lặng nói:
- Đúng là nơi này!
- Vậy các ngươi vào thông đạo trở về Sơn Hà giới đi!
- Bọn yêu nhân bước thẳng đến vách núi, vách núi liền mở ra một ống màu đen như mực, chung quanh khói bay mờ mịt, họ vội vàng lần lượt đi vào rồi biến mất trước mặt
Thấy họ đã biến mất, cửa thông đạo cũng đóng lại, Hàn Tinh bước lùi lại đem Nỏ Thần ra nạp dây. Nỏ thần biến thành hình dạng to lớn sáng chói.
- Chủ nhân định làm gì thế?
- Còn có thể làm gì ngoài cách phá hủy thông đạo này. Chỉ khi nào thông đạo biến mất mới thực sự chắc chắn bọn họ không thể nhanh chóng trở lại. Các ngươi mau tránh xa ra sau!
Hàn Tinh lấy ba mũi tên dùng ngón tay kẹp vào đặt trên nỏ vị trí, nỏ thần lúc này càng sáng thêm đến mức tột đỉnh, chàng đi đến nơi cửa thông đạo, quả nhiên cửa liền mở thì lập tức dùng nỏ thần nhắm ngay giữa bắn vào. Thân người lập tức bay chéo lên không mang theo ba Kim Quy lăng không giữa trời đứng xem.
Ba mũi tên thành ba tia sáng chói vọt thẳng vào thông đạo trong lúc đó thân ảnh chàng cùng ba Kim Quy đã cách xa mấy dặm ba tiếng nổ lớn „Ầm, ầm, ầm…“ oanh động rung chuyển núi non, vách núi trước mắt biến thành lỗ hổng sâu hoắm, chung quanh vết rạn nứt như mạng nhện, đá đất sập xuống lấp thành một đống đá vụn một phần rơi xuống vực thẵm bên cạnh, những tiếng đá rơi xuống đáy vực lại vang lên những tiếng „ầm ầm“ vọng lại.
- Tên hỗn đản nào đến phá thông đạo của ta…
- Tên hỗn đản nào vừa kêu la gì đó! Ta chỉ chơi đùa oanh kích một ít vách núi chướng mắt này mà thôi, đừng nói vách núi này là của ngươi nghe!
- Ngươi, ngươi! Ngươi là tên thổi tiêu diệt sát mười vạn yêu thú của ta?
- Đúng thế, còn ngươi là chủ nhân Sơn Hà giới?
- Ngươi đáng chết nghìn vạn lần, dám phá kế hoạch của ta.
- Ngươi còn đáng chết triệu lần, giết hại bao nhiêu người tu chân. Đừng đem kế hoạch thối tha của ngươi đề cập trước mặt ta. Có bản lãnh thì ra đây so tài, hừ.
- Ngươi ngoan độc, chờ đó ta ra thanh toán ngay thôi!
Lời vừa dứt Hàn Tinh đã thấy bóng một người lơ lửng lăng không đứng đối diện, xem hình dáng chàng nhận ra ngay là một vị Tiên đế tu cao thủ, chàng đã có dịp thấy một lần tại Tiên Giới. Chàng nhớ tên hắn chính là Mạc Thanh đế một trong năm Tiên đế tại Tiên giới. Chàng lại quan sát tu vi của lão hiện tại thì phát hiện trước mắt cũng không phải thực thể của lão, mà chỉ là cái bóng chàng hiểu ngay đó là một tia nguyên thần của lão Mạc Thanh tiên đế nên nói:
- Ha, ha….Thì ra vị Tiên đế Mạc Thanh, tại sao không ở Tiên giới hưởng phúc lại hạ tu chân giới làm loạn.
- Ngươi biết ta? Ngươi là ai?
- Ha ha, sự việc dễ dàng thôi chỉ cần nguyên thần của ngươi đánh thắng ta, thì ngươi sẽ biết hết thảy. Trái lại đánh thua thì phải chịu điều kiện của ta.
Nguyên lai Hàn Tinh tính toán, tự tin chính mình linh hồn lực, tinh thần lực không tệ, sau khi gặp ba Kim Quy không cảm giác một chút áp lực nào, bây giờ đứng trước tia nguyên thần tiên đế cũng không cảm giác áp lực như mình tưởng tượng nên có thể cùng lão đánh một trận. Chỉ là vừa rồi mình dùng nỏ thần tinh thần lực và chân khí bị tiêu hao không ít. Chàng vận dụng trong lúc nói chuyện bồi bổ sức lực vừa bị tiêu hao, nhân lúc đưa tay lên bỏ một viên bồi nguyên vào miệng nuốt xuống. Đây là lần đầu tiên trong tình thế nguy cấp bắt buộc phải dùng đan dược hỗ trợ.
- Thật là nghé con không sợ cọp, tu vi của ngươi giỏi lắm cũng chỉ có đại thành kỳ mà đòi sánh với ra Tiên đế. Hay là ngươi dựa vào ba tiểu tử kia.
- Đoán mò làm chi? Đối phó ngươi một mình ta cũng đủ rồi.
- Được rồi chết đi! Đó là ngươi tự tìm lấy.
Không gian chung quanh bỗng bị cô đọng, tất cả trở thành cõi chết từ linh khí đến vật thể trở nên cứng ngắc, tất cả đều bị khống chế. Hàn Tinh bỗng nhiên cảm thấy người mình không cử động được nữa dù là chớp mắt hay cọ quậy đầu ngón tay cũng không được thì giật mình tự hỏi „đây là chiêu thế gì vậy“ có thể vô hình khống chế trói buộc một khoảng không gian.
Mạc Thanh tiên đế cười âm hiểm thủ quyết kỳ lạ bắt vặn một hồi rồi xuất ra một luồng khí kình mãnh liệt, tiếng gió gáo rít luồng khí kình xoẳn như một cơn lốc lại như một con rắn vặn vẹo dữ tợn xông đến thân thể Hàn Tinh. Mọi tình huống xảy ra trước mắt, song chàng lúc này tuy mắt mở mà tinh thần tập trung vận dụng tới mức tối đa.
- Hây!
Một tiếng hét lớn, Hàn Tinh bỗng biến mất vô ảnh. Không gian cô đọng lập tức bị chấn vỡ, Mạc Thanh tiên đế không tin vào mắt mình, đối phương bị không gian khống chế trói chặt như tượng mà còn có thể thoát được chiêu „Hắc Khí quyển phong“ của mình, lão đang tìm tòi xem đối thủ trốn nơi đâu thì đã nghe bên tai „Ngươi cũng tiếp ta một chiêu Nhất chỉ Xuyên Nguyệt“ hai tay chàng không xuất chỉ mà bắt thủ quyết bố trí không gian tiểu trận nhốt nguyên thần vào đó, vừa thấy có tác dụng thì tay phải ngón trỏ đã xuất ra một chỉ vô hình vô thanh.
- Ahh, Bùng ….
Nghe thấy tiếng kêu la, Hàn Tinh đoán Mặc Thanh tiên đế nguyên thần đã ăn chút đau khổ, rồi không gian tiểu trận bị phá tan, nguyên thần bóng dáng đã vọt chạy xa. Hàn Tinh vội nói:
- Ngươi thua, từ nay không được đem yêu nhân đến Tu Chân giới nữa, đó là điều kiện của ta.
- Được rồi, ngươi ngoan độc. Sau này gặp lại ngươi trả nợ này cho ta.
Vừa rồi lão cảm thấy bị không gian trói buộc lại tưởng đối phương cũng ngộ ra không gian pháp tắc, nguyên thần bị trúng một chỉ quá lợi hại liền bị tiêu hao một phần lớn, nếu còn chần chờ không chạy nhanh, đối phương đánh mấy chỉ nữa nguyên thần tiêu hết thì nguy nên bỏ chạy là phương pháp duy nhất. Lão thấy chỉ công của đối phương khó mà đề phòng, vô hình vô thanh vô tức..
Hàn Tinh thấy Nhất chỉ xuyên Nguyệt của mình biến hoá thành vô hình vô thanh cũng giật mình ngạc nhiên, sau đó hiểu ngay từ lâu không đánh ra, lại mấy lần đột phá bây giờ biến thành dạng này, cường độ xuyên đốt cường mạnh hơn nhiều, chẳng trách nguyên thần của đối phương trúng đòn bỏ chạy.
- Chúc mừng chủ nhân thắng trận, lão quái kia trúng đòn bỏ chạy không còn dám đòi nợ nần.
- Ta dám đánh cá, lần sau gặp mặt chủ nhân lão chuồn êm chứ không dám đối mặt nữa.
- Cái đó còn nguy hiểm hơn, lão không đối mặt lại cứ ra âm chiêu hãm hại mới là nguy hiểm.
Hàn Tinh nghe ba tên Kim Quy bàn tán thấy cũng có lý, chắc lão sẽ đánh lén đây, nếu như thế ta sẽ phá tan Sơn Hà giới của lão hay giết lão đoạt luôn kiện Linh bảo này. Lần này đúng là may mắn, một chiêu đắc thắng, với bản lãnh mình bây giờ thắng nguyên thần của lão cũng là vạn nan, như vừa rồi thiếu chút nữa chết dưới chiêu „Hắc Quyển Phong“ của lão. Nếu thật sự gặp phải bổn nguyên của lão thì mình chỉ đành chịu chết, trừ khi đem Nỏ Thần ra dùng hay trốn trong Hồng Mông Linh Châu giới.
Hàn Tinh cùng ba Kim Quy lại gần vách núi xem xét, chui cả vào trong thì thấy chỉ là đá vụn, thông đạo có lẽ bị cắt đứt không thấy dấu vết Sơn Hà giới gì cả, bốn người liền về Cương Thượng thành, Hàn Tinh đem ba Kim Quy trở vào Hồng Mông Linh Châu giới trở lại.
- Hàn Tinh đại ca, yêu nhân giải quyết ra sao rồi?
- Thì bị ta đuổi về nguyên quán, thông đạo bị ta phá tan nên bọn chúng không thể trở lại nữa. Chúng ta có thể ăn mừng thắng trận!!
- Không biết chúng ta bị thiệt hại bao nhiêu?
- Không nhiều so với các thành khác trước đây, bảy mươi tám tử thương trong số đó có năm nguyên anh kỳ và trọng thương một trăm hai mươi chín người kể cả hai vị Dương Khôn và Liễu Thi Ngâm.
Thành Cương Thượng mừng chiến thắng ba ngày liền, cao thủ thủ các bốn Châu khác đến không ít, vui mừng nhất có lẽ là thành Ưng Sầu, thành cuối cùng của Tây Thắng Châu chưa bị thú triều. Ưng Sầu thành cũng tiếp nhận rất nhiều dân tị nạn của ba thành bị chiếm cứ, kể cả dân thành Cương Thượng, trước cuộc chiến đã có nhiều người sợ hại chạy trốn trước.
Tin thắng trận đẩy lui Thú triều chẳng mấy chốc đồn khắp Tây Thắng Châu lan qua các Châu khác. Ngày thứ hai ăn mừng Hàn Tinh thấy có cả các cao thủ của đại môn phái từ Đông Duyến Châu đến chúc mừng, quan sát tình hình và hỏi thăm. Qua ngày thứ tư chàng cùng Mỵ Điệp ngự đao bay về Tinh Không thành, thành bị phá hư nhiều nơi, tiêu điều. Trong thành không còn một yêu thú nào chỉ có vài người trốn núp, bây giờ thấy yên ổn trở lại sinh sống. Họ thấy hai người đến thì ngạc nhiên mừng rỡ đón tiếp:
- Mời tiên sinh cùng phu nhân vào ngồi nghỉ chân uống vàì ly trà.
Thấy hai người chịu ngồi xuống thì lại hỏì thăm:
- Không biết hai vị từ đâu tới?
- Chúng ta từ Cương Thượng thành đến xem tình hình nơi đây ra sao.
- Cương Thương thành không biết bây giờ ra sao?
- Tất cả ổn định, họ vừa ăn mừng xong ba ngày chiến thắng yêu thú.
- Mới thắng một trận đã ăn mừng rồi hay sao?
- Thắng một trận và diệt sạch mười vạn yêu nhân yêu thú, sao đó còn đuổi theo phá luôn thông đạo khiến cho yêu thú không còn đường trở lại nữa..
- Cái gì? Thật vậy à…
- Vậy thì hay quá, dân thành đang chạy loạn sẽ mau trở về xây dựng lại thành thôi.
- Các ngươi ở thành này không sợ yêu thú giết hại hay sao?
- Cũng sợ chứ, nên chúng ta ẩn nấp trốn tránh, mười ngày trước chúng ta quan sát không còn yêu thú, yêu nhân nào trong thành mới ló đầu ra đây.
- Các ngươi có lòng sống chết với thành nhỉ?
- Chúng ta sống ở đây bao nhiêu đời rồi, dù bỏ chạy loạn cũng chưa chắc thoát khỏi kiếp nạn nên liều mình ẩn trốn ở đây xem may mà không việc gì.
Uống hết một tuần trà, hai người tiếp tục lên đường Hàn Tinh đem một số đan dược ra tặng.. rồi ngự đao bay qua tham quan hai thành khác, quả nhiên không còn một yêu thú nào.
Tính đến nay chỉ còn vài ngày nữa là hết hạn kỳ ba tháng ở Tu Chân giới, chàng xuất phi xa ra bay một mạch về đến Ngọc-Huyền Đan Tông động phủ của mình nghỉ một đêm chàng cùng Mỵ Điệp vào Hồng Mông Linh Châu giới gặp Dì Hoa kể chuyện yêu thú tiến đánh Tu Chân Giới. Liểu Phong và Liễu Linh Lan mười năm qua sống trong Hồng Mông Linh Châu giới nay đã trưởng thành chững chạc, cả hai đã có Trúc Cơ hậu kỳ tu vi. Đây là công lao của Dì Hoa vun bồi, Dì cũng đã đột phá Trúc cơ hậu kỳ kết đan. Hàn Tinh nói chuyện một hồi hỏi thăm thì hai anh em muốn ở đây tiếp tục tu luyện, Chàng gật đầu thưởng thức quyết định của họ trước khi rời đi cho mỗi người một lọ ngưng đan. Còn Dì Hoa chàng nói chuyện riêng, Dì ở Hồng Mông Linh Châu giới rất vừa lòng an ổn tu luyện chỉ dẫn hai anh em họ Liễu tu luyện, lại có thể thỉnh thoảng dự các lễ hội sinh hoạt trong thôn. Hàn Tinh và Mỵ-Điệp trở ra hôm sau tìm Tiêu Khắc thì không thấy hắn đâu, chàng đem thần thức quét tìm một hồi mới phát hiện hắn đang ngồi trong một động phủ chuẩn bị đánh Trúc Cơ. Chàng vội bay lại ngồi bên quan sát hỗ trợ hắn khi cần, đến gần sáng hắn vận khí chuẩn bị sẵn sàng, tinh thần đã đến cao điểm, lúc này hắn đau đớn các kinh mạch căng thẳng, đúng lúc chịu muốn không nổi hắn chỉ nghe trong đầu bỗng nhiên một tiếng nổ nhỏ, một tia chân nguyên khí xuất hiện khiến chân khí trong kinh mạch, đan điền chân khí biến chuyển thành nguyên khí tinh thuần hơn trước gấp trăm lần, chân nguyên theo kinh mạch vận hành càng lúc càng nhanh bồi bổ các tế bào, thanh tẩy tạp chất đẩy ra ngoài cơ thể, giai đoạn hoán cốt tẩy tuỷ cứ thế tiến hành. Hàn Tinh quan sát hắn Trúc Cơ thành công không cần mình phải hỗ trợ liền yên tâm rời khỏi về động phủ của mình. Sáng hôm sau chàng đem Tiêu Khắc tức Lê Tuân vào Hồng Mông Linh Châu đưa cho hắn một lọ bồi nguyên đan dặn:
- Mày yên tâm ở đây củng cố Trúc Cơ kỳ đi, đan dược này một tháng chỉ dùng được một viên, không nên dùng nhiều đan dược, tốt nhất là cố gắng tu luyện. Tao phải trở về ngay.
Góp ý cho truyện Hồng Mông Linh Bảo: tangthuvie/forum/showthread.php?t=58123