Chương 66 Thánh thai diệt quỷ anh
Hàn Tinh trong lúc nói chuyện quỷ khí áp ảnh hưởng của Quỷ Anh đã giảm đến tám chín phần, lại không dám chậm trễ chuẩn bị đề phòng cẩn mật, vừa nghe “Xem thần thông” chàng đã đem băng thuẫn bố trí chung quanh thân người.
Quỷ Anh bỗng biến dạng thành một cây hắc đao to lớn nhắm hướng Hàn Tinh phi tới nhanh như một mũi tên bằng khói, Hàn Tinh nhanh nhẹn lấy Tạc Đao số ba ra nhắm đao khói ảnh chém tới, đao khói ảnh tránh được Tạc đao bằng một quỹ đạo quái lạ đánh mạnh vào lớp băng thuẫn.
- Quỷ đao hồn, A a h...!!
Hàn Tinh hét lên một tiếng đau đớn, cả người bị đánh bay đi đụng vào cách tường luyện bảo phòng. Băng thuẫn bị Quỷ khí đánh vào xuyên thấu qua tiếp tụv đánh trên vai Hàn Tinh. Chàng chỉ thấy vai một nổi đau nhức không tả truyền lên óc, tóc gáy bất giác dựng lên, cả thân người ớn lạnh. Xương khớp đau nhức rã rời, chàng nhìn lại vai chỗ bị thương thì thấy nơi đó bị quỷ khí ăn mòn thối rữa trông thật rùng rợn.
- Ha ha, bây giờ biết lợi hai chưa.....Mau hiến thân đi thôi, để ta huỷ hoại uổng phí lắm!
Lúc này Hàn Tinh đã gượng dậy ráng đau, nghĩ “quá mạnh”, Băng thuẫn không tác dụng, quỷ khí lại có thể ăn mòn phá huỷ tất cả. Làm sao bây giờ?
Trong đầu chàng liền nghĩ đến dùng hoả, băng, lôi nhưng không đánh trúng được nó thì cũng vô dụng... Chàng không nói gì, kiếm cách chưa ra Hắc Đao khí như làn khói đã đến trước người, chàng vội lộn sau một vòng hai tay nhanh nhẹn bố trí tiểu không gian trận pháp vừa đứng lên đao ảnh đã từ bên phảì đánh tới, chàng vội đưa tiểu không gian trận pháp ra đón, thấy hắc đao khí vừa khựng lại, chàng đã nhắm nhay hắc đao khí đánh một băng lôi thuật.
- Ah h!
Một tiếng hét rung trời vang vọng, nhìn lại thì thấy hắc đao khí bị đóng băng và lôi điện đánh biến hình vặn vẹo, sau đó xuyên băng và tiểu không gian trận pháp lui lại phía sau.
Hàn Tinh thấy hắc đao khí lại biến thành quỷ anh trở lại thì cười nhạo nói:
- Ha ha, biết lợi hại chưa, ha ha bị lôi điện đánh có đau lắm không?
Miệng cười nhạo trong lòng lại nghĩ, cũng may hắn chỉ là quỷ anh, nếu hắn có thân thể thì vạn lần nguy hiểm, mình trăm vạn lần không phải là đối thủ của hắn. Sau khi biết quỷ anh có phần kiêng sợ lôi điện chàng yên tâm phần nào.
Còn quỷ anh sau khi khinh thường đối thủ bị thiệt hại thì ngạc nhiên:
-”Có tài tư cách! Không ngờ tiểu tử này không bị quỷ khí uy áp, biết băng thuật và lôi thuật phản công, lại có trận pháp có thể làm vướng chân tay ta, may mà lôi điện của hắn chưa đạt được chí cường nhưng nếu ta vừa rồi không nhanh nhẹn rút lui không thì đã bị khổ thêm không ít. Bây giờ ta biến thành thể khí phân tán, lôi thuật của tiểu tử này sẽ thành vô dụng thôi. Ha, ha tiểu tử lần này chết chắc”
Hàn Tinh bỗng thấy quỷ anh hòa với không khí hợp với không khí làm một thì vội dùng ẩn thân thuật sau đó bố trí một lớp băng thuẫn vô hình bao bọc chung quanh thân thể, đứng quan sát chung quanh, không phát hiện gì ngoài không khí, chàng tập trung hết tinh thần, Thánh Thai bên trong bỗng bị thức tỉnh, hai mắt chiếu hai luồng sáng cực mạnh, mấy trăm tia sáng nhỏ qua mi tâm huyệt tràn ra ngoài lúc này chàng quả nhiên phát hiện có điểm nghi ngờ, một điểm nhỏ như mũi kim chuyển động phía trước mặt, chàng vội vận mười thành xuyên nguyệt chỉ nhắm điểm đó đánh một chiêu “véo”, một tia trắng nhỏ như tơ đánh vào điểm đen, điểm đen tránh né kịp, vọt tới nhanh như sao sa nơi Hàn Tinh ẩn thân xuyên qua ẩn thân trận. Hàn Tinh giật mình kinh hãi không kịp phản ứng.
Điểm đen theo tia sáng nơi mi tâm Hàn Tinh xâm nhập vào thức hải của chàng, trong chốc lát tụ lại thành Quỷ anh trở lại.
- Ha ha.....Rốt cuộc xâm nhập thành công, tiểu tử còn ngoan cố không cút ra khỏi thân thể, mau hiến thân ra, không thì đừng trách ta độc ác.
Hàn Tinh thấy nguy, bắt buộc vào thức hải chuẩn bị chiến đấu tranh đường sanh tử. Chàng tập trung hết tinh thần vào Thánh Thai dùng ý niệm điều khiển làm Thánh Thai nhắm hai mắt lại ẩn dấu đi tinh quang. Sau đó giả bộ sợ hãi giả ngu hỏi:
- Ngươi rốt cuộc vào tận đây muốn gì?
- Ngươi còn hỏi nữa, lúc nãy đến giờ ta đã nói bao nhiêu lần rồi “Mau hiến thân thể cho ta.”
- Hiến như thế nào?
- Nguyên Anh ngươi xuất khiếu cút ra khỏi đây là được.
- Ngươi nói dễ nghe, ta làm gì có nguyên anh mà xuất.
Lúc này chung quanh sương mù bao phủ, thần thức không gian được Hàn Tinh làm chủ hoàn toàn nên muốn sương mù có sương mù, đây là lần đầu chàng phát hiện ra sự lạ này không những dùng ý niệm làm chủ được Thánh Thai mà cả thức hải không gian, lúc này chàng thấy rõ trong thức hải lão Hồng ẩn ở phía trong vẫn đang ra sức tế luyện kiện hắc châu kia. Tất cả sự vật trong thức hải chàng nắm rõ như bàn tay, không như trước kia cái gì cũng mù mờ thì ngạc nhiên vô cùng.
- “Thật là may mắn, nếu không có khả năng quý hóa này thì đúng là nguy với tên quỷ này chứ không sai.”
- Ngươi còn giấu ta à, vậy thì đừng trách ta độc ác.
Hàn Tinh ẩn núo đi không trả lời nữa. Còn Quỷ Anh cẩn thận từng bước tìm tòi, từ lúc vào đây hắn không dùng được thần thức nữa biết ngay thức hải không gian bị tiểu tử khống chế, lão đi tìm Nguyên anh của tiểu tử để diệt sát, cẩn thận lo bị đánh lén.
Quỷ anh đến gần chỗ Thánh Anh, vừa nhìn thấy Thánh Anh thì giật mình kinh hãi, một hài nhi màu trắng như tuyết ngồi nghiêm trang trong bọc không màu. Bỗng Thánh Anh hai mắt mở ra, hai tia hào quang cường độ cực mạnh rọi thẳng Quỷ Anh.
- Ah ...a hự... Vụt.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, Quỷ anh bị hai tia hào quang chiếu rọi lập tức quỷ khí bị tan biến, chỉ còn lại linh hồn trí nhớ bị thôn phệ, còn lại một chút tro tàn màu đen.
- Không ngờ Quỷ Anh mạnh như thế lại kỵ tia bạch quang từ hai mắt Thánh Anh. Vừa bị rọi trúng đã tan rã không còn một mảnh, thế mà mình cứ lo sợ đánh không lại lão quỷ.
Thật ra Quỷ Anh lâu ngày bị nhốt tại Tiên tháp, đau khổ bị thôn phệ hành hạ bao nhiêu năm yếu đi nhiều lắm, sau nhờ ẩn núp trốn trong chỗ kín đáo mới không bị phách tán, không ngờ cơ hội vừa nhúm lên lại bị tắt thành ra bị tiêu diệt hoàn toàn.
Hàn Tinh nhận được ký ức lão quỷ, thì mới rõ ràng mọi chuyện thầm nhủ mình còn may mắn, Lưu Tú Tàn lão quỷ tu quỷ tu quyết đã đạt quỷ đại đế, đứng vào danh hạng thứ ba nơi Quỷ giới, sau một trận đại chiến với tiên giới tiên đế bị thương thất thủ, Tiên đế bắt được bỏ lão quỷ vào tháp giam cầm, nào ngờ mấy trận đánh kế tiếp tháp cũng bị phá huỷ thành đồ vô dụng, bao nhiêu tù nhân chạy thoát ra hết chỉ còn lại mỗi lưu lão quỷ này còn trốn trong đó bị trận pháp giữ chân. Khi Hàn Tinh phá huỷ trận pháp lão liền được tự do mới xảy ra chuyện. Tính từ lúc lão bị nhốt đến lúc này thời gian qua đi đã bốn vạn năm.
Hàn Tinh lẩm nhẩm:
- Tiên giới, quỷ giới, yêu giới. Quả nhiên có những nơi này hôm nay mình mới rõ ràng.
Xem ký ức của lão Hàn Tinh rùng mình ghê tởm cho giới quỷ, cuộc sống chỉ bao gồm tranh đấu chém giết, thôn phệ quỷ anh, nguyên anh, yêu anh, bồi bổ cho mình thành cường mạnh.... Công pháp, Vũ kỹ, kỳ xảo của quỷ tu này, lão đánh còn không lại tiên đế chắc chẳng có gì lợi hại kinh người nên Hàn Tinh không thấy hứng thú nên phong vào một khối bằng hạt gạo đem vất vào trữ vật nhẫn.
Sự việc xảy ra bất ngờ, tranh đấu hết tám tiếng đồng hồ, tâm trí hao tổn nên bắt buộc công việc phải đình chỉ.
Thu thập xong lão quỷ Hàn Tinh ra khỏi thức hải ngồi xuống tĩnh tọa nghỉ ngơi bồi bổ lại nguyên khí, linh hồn lực tiêu hao. Hai ngày sau mới tiếp tục công việc tu bổ Tiên tháp.
Chàng xem lại Luyện bảo phòng thì thấy chỗ tường mình bị đánh vào lõm vào ba phân như cái khuôn đúc người của mình thì cảm thán bức tường này khá thật có độ dẻo dai, xem ra thì ra tường làm bằng hợp chất kim loại trong đó có cả chất nhôm, kẽm, hàn thiết...., chàng trước tiên sửa lại bức tuờng cho ngay ngắn rồi bắt đầu đem tiên bảo tháp ra kiểm lại.
Tiên tháp được khôi phục, công việc tu bổ đã hoàn thành hai phần ba, phần còn lại là khải linh lại là phần khó nhất, phẩm chất và thuộc tính của kiện tiên bảo đều phụ thuộc vào giai đoạn cuối này. Chàng bất đắc dĩ lại đem trận pháp đã học diễn luyện năm ngày nữa mới thực hiện giai đoạn khải linh. Tay chàng theo trận pháp nguyên lý xuất ra những quyết ấn phước tạp, bố ra hệ trận pháp gồm bốn loại trận pháp thu nhỏ lại tương ứng với hệ thống bốn trận pháp cũ.
Vừa khải linh xong, Hàn Tinh đưa vào một tia chân khí, kiện tiên pháp vang lên một tiếng:
- Oong...
Tiên tháp bỗng trở sáng chói cao mười mấy mét, trông gần giống Kim Tự Tháp bên Ai Cập chỉ khác chỗ ánh sáng phát ra và , treo lên lưng trời chứ không được đặt ở dưới đất, chàng đem thần thức vào trong kiểm tra thì thấy quả nhiên trận pháp đã được khởi động, linh khí bắt đầu hội tụ.
Thấy vừa lòng Hàn Tinh thu lại kiện Tiên bảo ra khỏi Hồng Mông Linh Châu giới, thời gian ở ngoài qua đi ăm ngày. Chàng ngồi tĩnh tọa trong động phủ nội soi thân thể mình một lát, lâu nay chàng không hấp thụ linh khí hôm nay xem kinh mạch vẫn như xưa, trong đan điền chân nguyên khí không màu chậm xoay tròn, trung tâm một hạt châu màu đỏ đã hình thành, không biết sẽ là cái gì, chàng suy đoán không thể là kim đan, vì mình đã có Thánh thai thay cho Kim đan. Chàng bắt đầu luyện hồng mông ngũ hành quyết hấp thụ ngũ hành linh khí, vì hiểu chung quanh chỉ toàn là ngũ hành linh khí chứ không phải là tiên thiên khí nên trong khi ở Tu chân giới nên thu nạp linh khí là phải đạo. Đàng nào linh khí được hấp thụ cũng được Hồng Mông Linh Châu chuyển hoán sử dụng biến thành hồng mông linh khí.
Linh khí dần dần tụ tập bị thu vào trong động phủ, một tiếng, hai tiếng, ba tiếng bỗng phía ngoài động phủ những linh khí bị hấp dẫn kéo về càng lúc càng nhiều biến thành đoàn khí ngũ sắc xoay chung quanh động phủ, một ngày một đêm khí xoáy càng lúc càng mạnh như một cơn lốc ngũ hành khí khổng lồ cao tận tầng mây. Lúc này các đệ tử Luyện Bảo tông phát hiện linh khí ba động nhìn lên bầu trời thì thấy một cơn lốc khổng lồ như một cái vòi, cái phễu (cái quặng) mũi nhọn chỉ vào động phủ của Hàn Khách khanh. Khác lạ một điều là cơn lốc này cứ đứng yên một chỗ không hề chuyển động đi như các cơn lốc khác. Cơn lốc đến ngày hôm sau thì cường độ dừng lại quân bình, không lớn mạnh thêm cũng không nhỏ yếu đi. Sau mười ngày thì cơn lốc biến mất, động phủ đang đóng bỗng mở, bóng người bước ra chẳng phải Hàn Tinh khách khanh thì còn ai vào đây.
Hàn Tinh thấy nơi đây tụ họp đông đảo thì ngạc nhiên hỏi:
- Chuyện gì xảy ra nơi đây, sao các vị đông đủ như vậy.
Lúc này Triệu Kinh Nghiệp cũng đã tới, lão vừa thấy chàng xuất quan thì mừng rỡ, nhận xét thì trên người hơi thở không còn là Trúc cơ nữa mà là hơi thở của Kim Đan kỳ. Thấy Hàn Tinh hỏi vậy Triệu Kinh Nghiệp nói:
- Chúng ta đi nơi khác nói chuyện.
- Mọi người trở về đi, mọi việc đều đã ổn định cả, không có gì quan trọng xảy ra.
Góp ý cho truyện Hồng Mông Linh Bảo: tangthuvie/forum/showthread.php?t=58123