Chương 47 Đá gà nòi vui Xuân
Minh về nhà vào Hồng Mông Linh Châu giới xem đàn gà của mình thì thấy Lã Trung đang chăm cho mười mấy con gà. Chàng hỏi:
- Mấy con gà mơ, và ngũ sắc này đá như thế nào, có khá không?
- Dạ mấy con mơ chuyên môn đánh vỉa, đánh mé, đánh sau gáy, và mu lưng rất hiểm, mấy con ô chịu không nổi chúng nó ba hồ bị trúng đòn hầu như phải chết.
- Tốt lắm vài tuần sau ta cho mấy con ra trường xem sao.
Minh cân nhắc một chút sau đó nói:
- Ngươi ngồi xuống xếp bằng tĩnh tọa một lát, ta trao cho ngươi một ít kiến thức.
Minh vào thức hải gom số kiến thức về gà nòi, tiếng Việt và tiếng Anh vào một cho tụ hột thành một khối đem ra đưa vào mi tâm Lã Trung. Lã Trung trong chốc lát nói được tiếng Việt, tiếng Anh và kiến thức nuôi gà. Minh kiểm nghiệm lại một chút rồi dặn:
- Ngươi chọn mấy con hay ra chờ một hai tuần chúng ta cho bọn nó ra trường thi đấu.
Minh trở ra đi nghỉ ngơi một lát thì giờ giaơ thừa đã điểm, thấy mẹ còn thức Minh chúc tuổi mẹ, nói chuyện một lúc thì bọn trẻ trong nhà nghe tiếng pháo thức dậy chúc tuổi. Minh thấy trong nhà đông người nhộn nhịp trong lòng cũng vui lây, năm nay có hàng để bán nên đồ đạc quần áo, tiền lì xì, đồ chơi, bánh, mứt, hạt dưa dư giả còn bày chơi bầu cua cho xôm tụ.
Mồng một Tết Minh đi chúc tuổi một số người thân hàng xóm, ba mẹ Tuân, Cụ Thứ hai bác Thiêm. Mấy chị Thanh-Thuỷ, Thanh-Ngân, Ngọc-Hà đi học từ thành phố Sài Gòn về ăn tết thấy Minh thì vui mừng, không ngờ xa cách ba năm chàng đã trở thành một thanh niên đẹp trai, mắt có thần, dáng hiên ngang lại không kém phần phong nhã, tiêu sái.
- Minh lớn lên rất đẹp trai a, khí chất bộc lộ khác hẳn xưa.
- Khác xưa là sao, chẳng lẽ xưa kia em kém lắm hay sao?
- Không phải, đừng hiểu lầm, khi xưa Minh còn nhỏ, khí chất chưa bộc lộ so với các thiếu niên cùng tuổi khí chất không kém, nhưng bây giờ thì khác hẳn, người đã trưởng thành khí chất, uy nghiêm bộc lộ ra, rất lôi cuốn phái nữ.
- Mấy chị nói vậy có hơi quá không? Em đi học cả nửa năm nay, có ma nào bị lôi cuốn đâu, một bạn gái cũng không có.
- Đó là tại em không chú ý thôi, vả lại em mới học lớp tám. Nữ sinh lớp tám tuổi cũng mới dậy thì hay còn đang dậy thì, nếu họ mến em cũng chưa chắc có can đảm biểu lộ, phái nữ Việt nam tế nhị, kín đáo diễn tả cảm tình bằng lời nói, hành động cử chỉ chứ không trực tiếp nói thẳng yêu thích một người con trai. Còn em trong nửa năm học em cũng không quan tâm đến họ phải không?
Thấy Minh gật đầu, Ngọc-Hà tỏ ra lão luyện nói tiếp:
- Minh chỉ chăm chú học hành, không quan tâm nhiều đến bạn học nữ, ít tiếp xúc với họ nên họ cũng không có cơ hội bộc lộ ra cảm tình của mình đối với Minh thôi.
Minh mỉm cười hỏi:
- Thì ra vậy, em hiểu rồi. Thế chị Hà, chị Thủy và chị Ngân đi học xa như vậy, mấy chị đã vừa ý ai và bộc lộ cảm tình với ai chưa?
Ba chị bối rối nói:
- Sao Minh lại hỏi như thế, nếu có cũng phải dấu kín không thể nói được.
Mạnh-Cường cũng đã về nghe mấy em gái nói chuyện vui vẻ lại bàn về tình cảm nên hứng thú nói:
- Minh này, em muốn học hỏi về tình cảm, yêu thương thì theo hỏi anh chứ học hỏi mấy cô ấy thì không ăn thua gì đâu!
- Vậy hay lắm, anh Cường đã có kinh nghiệm tình trường thì tốt quá, nhất định anh phải dậy em mấy chiêu mới được.
Nói xong theo Mạnh-Cường trò chuyện.
- Minh, hôm qua nghe ông nội anh nói em nuôi con Hoả Sư kê, phục hồi nó thành công lại gây ra giòng Hoả Sư kê, thật là hay. Mấy năm nay ông nội gây giòng này nhưng thất bại, con nào cũng giống mẹ, lâu lâu ra một con tướng, lông thì giống nhưng thế đá, chân vảy lại kém xa. Không biết em làm cách nào vậy.
- May mắn thôi anh Cường, em thử một lần thành công, cũng không hiểu rõ tại sao. Em chỉ biết Con Hỏa Sư kê là giòng thuần Hỏa, nếu có mái thuần hỏa như nó thì phần thành công có nhiều, con mái mơ thì tạp tính chất nên thành công lần này đứng là gặp vận may.
- Ngày mai lại có gà ra trường đá vui Xuân thật hay quá, con ô chân đen của em cũng thật hay, có lẽ chúng ta lại có thu hoạch thắng lợi. Mấy năm nay gà nòi hay xuất hiện nhiều quá, ngày càng có nhiều trận đá chết gà.
Sáng sớm mùng hai Tết Minh đã có mặt nhà cụ Thứ, cụ Thứ chở Minh đi và con Tiểu Hoả Sư và con ô chân đen còn Mạnh-Cường đi với Thắng chở ô chân trắng và một con ngũ sắc của anh Thắng đi. Hơn một tiếng đã tới Đà-Lạt bốn người đến nơi cách Trường gà mấy cây liền dừng lại nghỉ ngơi. Cụ Thứ nói:
- Xuống đây cho gà nghỉ ngơi cháu, nếu không khi đem vào trường cáp đá ngay thì gà mình còn mệt mỏi chịu thiệt thòi.
Minh nghe nói vậy cũng có lý, cùng xuống xe thả gà ra cho chúng đi quanh quẩn nghỉ ngơi gần nửa tiếng, sau đó bỏ gà vào giỏ đến Trường gà. Vừa bỏ gà vào bu đã có người đến xem ghép đá, Ô chân trắng ghép với một con Xám sắt chân chì từ Bảo Lộc đồng chạng. Minh quan sát con xám thì thấy cần lớn mòng dâu, tướng văn, mặt lanh, mắt đỏ chân nhỏ khô đét đồng chạng với con ô CT, chàng nêu ý kiến:
- Con xám này lợi hại hơn ô CT một chút, mình chỉ có 40 % phần thắng, trận này cụ không nên đá nhiều, bắt họ phải chấp mới được. Nếu mình có thắng thì gà mình chắc chắn rất thảm.
Nghe Minh nhận xét như vậy, cụ Thứ cũng không đồng ý. Gà mình khí thế không thua gì họ, lại có những đòn hiểm độc ta đã chăm vần xổ rất kỹ chắc không thua, nhưng Minh nói thế thì mình thử bắt họ chấp xem. Cuối cùng bên xám không chịu chấp mỏ nhưng đồng ý chấp tiền quyết định đá ít nhất 5 triệu đá 4 triệu.
Hai con đều đá nhanh, tranh đi trên, ô CT thuận đá mé, đá mang tai; xám sắt chuyên đá hầu dọc, đá vỉa. Đá hết hồ một hai con đã thấm mệt, sang hồ hai vào phút thứ năm đá một đòn cáo trúng mang tai, con xám sắt kêu „quác“ một tiếng lớn nằm xuống tại chỗ, ô CT xông lại túm đá thêm mấy cái nữa con xám sắt tỉnh lại dần đá trả mấy đòn hầu dọc nghe „bóc“ ô CT ngẩn một chút đá tiếp, vào phút thứ mười hồ hai, bỗng nghe liên thanh hai tiếng „boóc, quác“ ô CT bị trúng đòn cáo vào hầu lui lại bốn năm bước nằm xuống giãy đành đạch một lúc rồi nằm yên, trọng tài vô xem tuyên bố xám sắt thắng đá chết ô CT tại trận.
Xem lại thì ô CT xương hầu bể nát, máu trong miệng tuôn ra không ngừng, gà đã ngừng thở. Bốn người nhìn nhau buồn không nói gì. Cụ Thứ thanh toán tiền xong. Chủ gà xám sắt lại hỏi:
- Cháu thấy cụ còn hai con, không biết còn muốn đá trận kế tiếp với chúng cháu.
- Cháu còn một con cùng ổ với con xám sắt muốn đá với con ô chân đen của cụ.
- Được, nếu bằng chạng thì tôì đá ngay! Đâu gà chú đâu?
- Chính là nó.
- Mọi người nhìn lại thì thấy một con xám sắt khác, gần giống với con trước, lông đuôi ngắn hơn nhưng thay vì tướng văn, là một con tướng võ, oai phong hùng dũng hơn con trước nhiều, chân vảy hao hao giống con trước. Ai nhìn vào cũng mê.
Hai bên điều đình một hồi đồng ý đá đồng đá tám triệu, người theo ngoài không tính.
Hai con đá hiệp đầu đều bị đòn nhưng không tổn thương đáng kể, sang hiệp hai ô CĐ bị liên tiếp mấy đòn hầu đau ngơ ngẩn cả cần cổ. Lúc này có người hô Xám 5 triệu ăn 3 Triệu Minh liền bắt món quăng này. Ô CĐ bị mấy đòn hầu biết lợi hại nên chui rúc cần để rất thấp, mỗi khi bị con xám sắt đá cũng không bị đòn nặng, cuối hồ hai vào phút thứ 14, xám sắt bị ô CĐ mổ dưới cổ đá liên hoàn ba đòn nặng như búa bổ khiến „Quác“ một tiếng, khi ô CĐ buông mỏ ra thì Xám sắt nằm xụi lơ, cắm mỏ xuống đất. Ô CĐ không đá bồi chỉ đứng bên cạnh nhìn trừng vào đối thủ, sau một phút hết hồ hai bên bắt gà ra làm nước.
Sang hồ ba, con xám sắt được chữa trị đã tỉnh hẳn, tai còn hơi sưng một chút, vào phút thứ năm xám sắt lại bị ô CĐ mổ được trên cổ, Ô CĐ đánh hai đòn liên tiếp lại „Quác“ một tiếng vang lên, ô CĐ chưa tha đánh thêm hai đòn nữa vừa buông ra thì xám sắt nằm xuống đất cổ vênh sang một bên, cứ đứng dậy là té xuống. Chủ gà xám sắt thấy đòn thế gà mình bị phá lại bị thương quá nặng phải thua chắc nên xin thua vớt, cụ Thứ đồng ý cho vớt 1 triểu rưỡi, cụ thắng sáu triệu rưỡi.
Hai trận liên tục chưa tới hai tiếng đã xong, đánh nhanh thắng nhanh.
Con Tiểu Hỏa Sư kê là gà tơ bảy tháng chưa có con nào đồng chạng ghép đá nên Minh đi xem mấy trận gà Phan Rang-Di Linh, Đà Lạt-Phan Rang. Bỗng nghe tiếng ai nói „Xe gà Việt kiều tới“ Minh nhìn ra ngoài sân trước một chiếc BMW 5er F07 (GT)vào đậu, tiếp theo bốn thanh niên một trung niên đều đeo kiếng râm, vận quần tây, áo sơ mi, giầy tây trông rất sang trọng, xuống xe mang theo năm cái giỏ đựng chiến kê. Năm người năm gà vào trường gà vừa ra khỏi giỏ đã gáy vang dội.
Năm người thả gà ra cho thư giãn, mắt thỉnh thoảng liếc chung quanh. Khi họ nhìn thấy con Tiểu Hỏa Sư kê thì mắt sáng lên lập tức bê một con tía còn tơ đến sát bu đang úp con Tiểu Hỏa Sư so chạng. Tiểu Hỏa Sư lông muớt bóng, lông vũ toàn thân như gà điều, lông mã đỏ chói như lửa, lông đuôi cũng màu điều, mặt mày trông dữ dằn mắt đỏ trợn trừng nghêng con tía kia như muốn hù dọa đối thủ.
- Xin hỏi con này bao nhiêu tháng tuổi, cân nặng bao nhiêu.
- Đúng bảy tháng một tuần, nặng 2kg9.
- Con tía của cháu tám tháng tuổi, nặng 2kg95 không biết cụ có muốn cho gà đá với gà của cháu.
Cụ Thứ, Minh, Cường nhìn con tía của thấy đúng là gà tơ đồng chạng, tướng văn, đầu mỏ mắt cần mình rất cân đối, chân vuông như cái thước, vảy khô đét chân phải đóng vảy đệ nhị án thiên (2 vảy thứ hai từ gối tính xuống chung liền nhau), loại gà này có tài, đá hiểm độc ra trường lại rất may độ. Nhìn đôi chân con tía khiến ai cũng tưởng tượng được đòn của nó đá rất đau. Đem chân hai con so với nhau thì Tiểu Hỏa sư kém một bậc, so khí thế thì Tiểu hỏa sư lại trội hơn.
- Được, tôi đá với chú một trận. Vậy chú muốn đá thế nào?
- Hai con đồng chạng, nặng cũng gần bằng nhau nên đá đồng. Cháu muốn đá xã giao với cụ mười triệu.
- Được, tôi đồng ý đá xã giao với cậu một trận.
Chủ gà chuẩn bị gà chờ sói trống khoảng nửa tiếng thì bắt đầu. Hai bên cùng tin tưởng gà mình thắng, cụ Thứ cũng bắt thêm khi người khác quăng cá độ thêm, chưa đá cụ đã cá thêm ba chục triệu nữa. Lần này cụ Thứ bảo Minh làm nước. Hai con vừa buông Tiểu Hỏa Sư đánh dồn dập như muốn lập tức đốt cháy đối thủ, đòn giao cũng đánh nhiều hơn con tía nhiều lắm, vào đòn cuốn xem càng sướng mắt, con tía vừa vào đòn cuốn bị Tiểu Hỏa Sư kê đá cho tối tăm mặt mày, một lúc lâu mới bình tĩnh theo kịp tốc độ đá của Tiểu Hoả Sư kê, lúc đó cũng đã bị không biết bao nhiêu đòn vào mặt, mang tai, họng. Lúc này tía mới bắt đầu tài nghệ của nó, bằng những đòn chắc nịch vào sau gáy đối thủ. Minh nhanh mắt quan sát thấy con tía không chỉ ra đòn đau, độc hiểm, mà tài tránh né đòn của nó rất hiệu quả, biết tránh những chỗ hiểm để giới hạn thương tổn. Minh lẩm bẩm „Thì ra tài của gà có vảy Án Thiên, ngoài đòn hiểm độc và may mắn lại có tài tránh né hay tuyệt, chắc cũng nhờ vậy mà người ta cho là may độ“.
Sau khi gà tía tránh né được một số đòn của đối thủ, cục diện trở nên cân bằng,
Tiểu Hỏa Sư ra đòn thưa dần nhưng đòn nhanh mạnh, khiến cho con tía dù có tài né tránh cũng không được. Hai con ra đòn cầm chừng, chen lấn đẩy xoay tròn tranh cần đi trên, chẳng mấy chốc hết hồ thứ nhất.
Minh bắt gà ra làm nước xong dùng chân khí đưa vào những nơi bị đòn, mí mắt, gò mắt, mang tai phải, cổ họng, đốc cổ, cánh, sau gáy chữa hết nội thương, da bên ngoài cũng bị cặp chân khô đét của đối thủ đánh vào để lại vết bầm vết rách, sau khi được lau sạch, chàng chữa luôn những vết bầm rách đó. Trong khi được chữa Tiểu Hỏa Sư đứng yên lim dim đôi mắt, người ngoài nhìn vào tưởng nó bị thấm đòn nhưng Minh biết nó đang hưởng thụ vì các vết thương đang được chữa lành.
Sang hồ hai Tiểu Hỏa Sư đòn giao đá dồn dập vào ức, đầu cánh đối thủ, khi vào đòn cuốn lại tiếp mổ lưng đấm vào đốc cần, diều, đầu cánh, rồi vỉa đá vào cánh đối thủ làm con tía cánh xệ hẳn xuống, con tía tìm đầu đối thủ chủ yếu đá mặt, mang tai, sau gáy. Vào phút thứ tám con Tiều Hỏa Sư bị một đòn cáo „Quác“ một tiếng vào sau gáy nằm hẳn qua một bên bất tỉnh, con tía chạy lại đá bồi nó vẫn gục cần cắm mỏ xuống đất, mãi ba mươi giây mới tỉnh lại chui xuống dưới con tía núp. Hàng xáo lúc này hô tía hai triệu ăn một triệu, lại có người hô tía bốn triệu ăn hai triệu. Minh bắt cá cuộc bốn hai này. Vào phút thứ mười hai Tiểu Hoả sư tỉnh hẳn sau khi bị cú cáo sau gáy, ra tranh cần mổ lưng, cánh đấm liên tục năm sáu đòn, sau đó mỏ mổ trúng cổ đối thủ đánh một đòn vào cần cổ khiến con tía cỗ cứng thẳng đơ, sau đó nó đánh bồi vào cần cổ, tía bị đòn đau cứng cổ cố xoay quanh không để cho mỏ đối thủ mổ trúng đầu cổ mình, con tía cầm cự với cái cổ đau đến cuối hồ hai.
Minh bắt gà làm nước lau sạch rồi chữa vết thương nặng sau gáy cùng những vết bầm rách mới trên đầu, mí mắt. Vận chân khí vào bàn tay xoa bắp đùi, cánh và cần cổ nó. Con tía cổ được chữa trở lại bình thường sung sức như cũ.
Sang hồ ba vào phút thứ năm con tía làm lại màn cũ đá một đòn cáo vào sau gáy Tiểu Hoả Sư „Quác“ khiến nó bị nằm hẳn xuống, lần này nó không bị bất tỉnh chỉ trong năm giây nó đã đứng dậy được tìm đầu con tía mổ một lúc không mổ được đầu con tía, nó mổ lưng đánh vào đầu cánh, đốc cổ, năm sáu đòn. Con tía đau bị đánh nhấc cả thân lên chử kịp trả đòn bị Tiểu Hỏa Sư mỏ cặp được ngay cổ đá hai cái liền không kêu được một tiếng vênh cổ sang một bên loạng choạng như người nhậu quá chén, Hoả Sư đuổi theo mỏ lại túm được đầu đá mé một đòn thì mọi người nghe „quác“ một tiếng đã thấy con tía nằm xuống giãy mạnh mấy cái rồi nằm yên. Trọng tài lại gần coi thì tuyên bố: „ tía chết trận, Tiểu Hoả Sư thắng“. Minh tinh mắt nhìn thấy rõ đòn đá mé cuối cuối cùng của Tiểu Hỏa Sư đá trúng ngay sau ót, dưới mòng con tía.
Cụ Thứ mừng rỡ, Minh làm nước cho Tiểu Hỏa Sư kỹ càng rồi lãnh thưởng. Khi nhìn quanh thì đã thấy gà ngũ sắc của anh Thắng đang đá với một con ô bông vào cuối hiệp hai. Ngũ sắc đã lấy của ô bông một mắt vàơ đầu hiệp hai, bây giờ đang thắng thế. Minh xem một hồi lẩm bẩm nói:
- Con ngũ sắc của anh Thắng này đá đòn lạ lùng, đòn tuy nhẹ nhưng chuyên dùng móng thới rất lợi hại, con ô bông bị nó ghim móng mất một mắt, đầu cổ bốn năm móng, máu chảy ra mất sức, lại bị đau chắc cũng thắng nhanh thôi, một hai hồ nữa là cùng.
Cụ Thứ đứng bên xem nghe được nói:
Con gà bố nó đánh không lại Hỏa Sư đòn thế khác hẳn con này. Thắng có giòng gà này trước sau cũng nổi tiếng với giòng gà ngũ sắc.
Nếu đối thủ không hạ được nó trong ba hiệp đầu thì phải chịu thua vì bị móng thới của nó làm cho mất sức, lại dễ bị nó móc mắt. Nếu thắng nó mà mất một mắt thì cũng bị thiệt thòi.Đúng là tai hại.
- Nếu dùng móng thới muốn ứng dụng vào Hùng kê quyền thì phải đánh như thế nào mới thích hợp với đòn ý vậy cụ?
Cụ Thứ mỉm cười nói:
Dùng cầm nã bắt, hay kê chảo chộp. Môn võ đã có môn Ưng Trảo công, Hổ Trảo. Cháu chớ xem thường những môn cầm nã, Trảo công. Một khi đối thủ bị bắt được huyệt đạo bị khống chế, toàn thân cũng bị không thoát khỏi khống chế làm cho hắn bủn rủn, đau đớn, tê dại tuỳ ý xử trí. Đối với con vật dùng móng, trảo thì chỉ gây ngoại thương hay làm nhiễm độc, trái lại cao thủ ít người dùng với mục đích này mà là không chế huyệt đạo kinh mạch.
Hai ông cháu vừa xem trận gà vừa nói chuyện võ học, chẳng mấy chốc đã sang hồ ba lại thấy con ô bông bị mất sức rồi bị đánh mấy đòn đau liền bỏ chạy.
Mấy người đứng bên cạnh xem nghe hai người một già một trẻ xem đá gà mà lại bàn về võ công mà chẳng hiểu gì, bọn họ đến đây mua vui sau là thử vận may nhờ cá độ xem chừng mình có thể kiếm ít tiền, song thường rủi nhiều may ít.
Cụ Thứ thắng hai trận thua một trận, xem như năm nay may mắn mời cả nhóm vào quán nhậu dùng bữa trưa sau đó đi xem cảnh Tết, Chợ Hoa Đà-Lạt đến chiều mới về. Trước khi về Minh dùng thần thức về nhà xem, thì thấy Dì Hoa đang ở nhà mình nói chuyện với Mẹ thì đoán:
- „Dì Hoa thăm anh mẹ anh chị em, họ hàng sáu tháng nay chắc thấy đủ rồi lại đến thăm mình, cũng có thể theo giúp mình luôn.“
Đối với Dì Hoa Minh cảm thấy rất gần gũi, tin tưởng có thể nhờ bất cứ việc gì, với tu vi của Dì Hoa đi lại tại Phàm giới rất ít nguy hiểm vì cao thủ từ Kim-Đan kỳ tại phàm giới hiếm hầu như không có.
Vừa về tới nhà Dì Hoa đã ra đón hỏi:
- Cậu Minh khỏe không, mọi việc như ý chứ.
- À, Năm mới chúc Dì sức khoẻ dồi dào, tu vi tăng mạnh, mọi sự như ý. Cháu cũng thường ngày ngày đi học, mấy ngày Tết được nghỉ nên đi chơi đùa một ít.
Dì Hoa tò mò:
- Nghe mẹ cháu nói, cháu vừa đi ra Trường gà xem đá gà ra sao?
- Bình thường thôi, lần này cháu tháp tùng theo cụ Thứ đem gà nòi ra đá chơi xuân giải trí ngày Tết thôi. Môn này con trai đàn ông nhiều người thích, còn đàn bà con gái rất ít người đi xem.
- Cháu có con nào không cho Dì xem một lát.
Minh đem con Hỏa Sư kê ra rồi dặn:
- Dì coi chừng, con này rất hung dữ. Nó đánh người đó.
Dì Hoa thấy con Hỏa Sư kê hơi giật mình, gà mà cũng có khí thế mạnh như thế ư, chẳng khác gì yêu thú, linh thú. Dì Hoa vừa đưa tay định bắt nó thì Hỏa Sư kê đá, Dì Hoa tránh né khẽ đẩy nó ra xa, không dám bắt nữa. Minh thấy vậy cười nói:
- Dì bắt gà như vậy thì còn lâu thành công. Xem đây!
Minh dùng tay phải hạ thấp xuống búng tay mấy cái nghe „bóc, bóc.bóc“ rất giòn, con Hỏa Sư kê chạy lại gần, tay phải Minh nhanh nhẹn đưa vào ức nó nâng lên. Dì Hoa làm theo Minh thì Hỏa Sư kê không đá nữa để cho bắt năng lê.
- Dì muốn coi nữa thì vào Hồng Mông Linh Châu giới, ở đó bây giờ đã có mấy chục con.
- Vậy mau đưa Dì vào xem.Lâu rồi không vào đó chắc có nhiều thay đổi rồi.
Trong khi đi xem gà, chim cây cảnh tất cả trong Hồng Mông Linh Châu giới Dì Hoa tâm sự:
- Lần này Dì trở lại quyết định theo giúp cháu luôn, lần này về quê cũ gặp lại người thân không được như ý, tất cả người thân đã thay đổi, ai cũng phải vật lộn với kế sinh nhai hằng ngày, tranh chấp nhau từng ly từng tí chẳng còn tình nghĩa gì cả, vả lại cha mẹ Dì đã khuất núi nên Dì cũng chẳng còn bổn phận gì.
- Vậy cám ơn Dì, trước tiên Dì cứ theo cháu đi chơi mấy ngày Tết cho khuây khoả sau đó tùy Dì quyết định, hoặc là ở bên mẹ cháu giúp ít việc hay là vào Hồng Mông Linh Châu giới tu luyện cũng được. Vả lại trong Hồng Mông Linh Châu giới cũng cần Dì hổ trợ.
Góp ý cho truyện Hồng Mông Linh Bảo: tangthuvie/forum/showthread.php?t=58123