Hồng Mông Linh Bảo
Tác giả: daoky
Chương 471 Ba Chiêu giải quyết Vạn Trường Thọ
Thấy ma tộc không xem mình ra gì, tự cho rằng đã nắm quyền sinh tử của mình, Hàn Tinh cười lạnh thầm nhủ:
- Dĩ nhiên ma tặc chưa biết bí mật của mình, dám cho thằng thần ma tướng trung kỳ ra trận. Hắn còn mang tên Trường Thọ. Hôm nay xui xẻo gặp mình e rằng tuổi thọ đã tận tuyệt.
- Nhân loại bé nhỏ kia! Ba ba trong rọ chờ làm thịt, nhưng trước khi chịu chết để ta hành hạ ngươi một chút, bảo đảm không chết ngay được đâu.
- Mày muốn nộp mạng thì cứ việc. Hôm nay ta sẽ không lưu thủ nữa, hãy đem hậu sự làm trước đi kẻo trễ.
- Ha ha! Thật là tức cười, nhân loại các ngươi thể chất yếu đuối sao hiểu thế nào là thần ma thể bất diệt, bản năng tự chữa lành rất cường mạnh.
- Hừ! Tự cho mình là đúng, còn khinh người như thế. Hôm nay ta cho mọi ma nhân ở đây được sáng mắt.
- Tiếp chiêu..

Trường Thọ ma thể bộc phát khí thế khiến cả trường không gian sóng động, đất cát bay loạn trong không khí, cả người lớn thêm cao ngót ba thước. Trong khi Hàn Tinh thân vốn đã bé nhỏ hơn gần nửa thước nay càng bé nhỏ, chẳng khác gì một đứa trẻ năm sáu tuổi đứng trước mặt người trưởng thành.
Một tiếng gầm rung động khí thế dọa người, quyền đầu đơn giản đấm thẳng mặt Hàn Tinh nhanh như chớp.
Hàn Tinh không ngờ đối phương cách xa hai chục mét, nhanh như chớp chuyển đến, cánh tay Trường Thọ bỗng dài ra gấp đôi, khiến tiếng gấm vừa nghe quyền đã đến sát mặt.
Hàn Tinh bàn tay chộp thẳng vào nắm đấm, thân lui lại liên tục mười bốn bước mới giảm được một phần lực lượng. Rồi một tiếng ầm vang lên, quyền chưởng lực lượng lúc này mới chính thức ngạnh kháng. Trường Thọ lập tức bị đẩy lui trở về chỗ cũ còn Hàn Tinh cũng bị đẩy lui năm sáu bước.
Mọi người thấy phía dưới để lại hai mươi mốt dấu bàn chân in sâu dưới đất.
Thì ra Hàn Tinh thấy mình không kịp vận lực để ngênh đón quyền đầu, liền lui bước đem lực lượng đối phương dồn xuống bàn chân, cho đến khi nguyên lực của mình trên bàn tay ngưng tụ tương đương mới đẩy ra ngênh tiếp.
Hai người lần này thuần túy dùng võ kỹ, cùng nguyên lực không một tia pháp lực thần thông.
Hàn Tinh vừa thân ổn định liền bay lên vọt đến nhị cước pháp liên hoàn đá ra mười thế, cạnh, bàn, mu, gót, ngón cước ảnh ngập trời nện trên thân Trường Thọ.
Trường Thọ thấy trước mắt ngập trời cước ảnh chỉ hừ một tiếng khinh thường không thèm tránh né, vận nguyên khí bức ra một màn cương khí hộ thuẫn dày chắc như kim cương.
- Bùng bùng bùng bùng ….
Cự ma thần thể như bị sét đánh nhá lửa hào quang, bị đánh bay ngược hơn mười thước, nhưng chẳng bị tổn thương mảy may.
Hàn Tinh cảm giác ma cương khí hộ thể của đối phương khiến cước lực của mình đều bị ngăn cản, bản thân bị dội ngược văng ra, hai bàn chân tê dại vì bị phản chấn liền thấy không ổn nên không dám hạ thân xuống đứng, chàng vận nguyên khí theo Cổ Loa Quyết, đồng thời nguyên lực chuyển xuống hai bàn chân rồi đưa về đan điền, hoán chyển thành quang lực truyền qua hai cánh tay... song quyền đấm ra.
Trường Thọ vừa đắc ý đã cho đối phương nếm mùi ma cương khí hộ thân của mình, định nói khích mấy câu thánh thức, không ngờ chưa kịp suy nghĩ nói đã nghe tiếng gầm lập uy của đối phương vang vọng vào tai. Hắn nhìn chếch lên sắc mặt đang đắc ý lòng khinh thị càng mạnh, đo lưòng lực lượng đối phương kém mình một bậc nên phạm vào sai lầm chết người, áp lực thì đã sao?Tiếp theo áp lực từ trên cao đè xuống khiến cả người bị vô số giây nhỏ vô hình trói buộc. Hắn lập tức ngưng trọng trong lòng khó tin cảnh trước mắt.
Hai vầng sáng như hai khỏa mặt trời chói lọi, chung quanh mây mù quay cuồng hai cơn lốc song song phóng lại nhìn có vẻ thong thả, nhưng Trường Thọ biết rõ rất nhanh... cuối cùng
nhìn ra, hai khỏa vầng sáng trong trung tâm chính là hai nắm đấm vặn vẹo quay cuồng, vừa ý thức được hai bạch quang nắm đấm đã nện nát bấy màn khí phòng ngự ma cương tiếp tục nện trên thân thể của mình vừa bất ngò vừa nhanh vừa mạnh như sấm sét.
- Ầm Ầm...
- Hự!
Trường Thọ thân bị đánh bay ngoài trăm trượng, quay như chong chóng. Ma Cương khí hộ thân bị phá vỡ từng mảnh, thân bị hai quyền nện một ở đan điền một ở trái tim.
Toàn trường kinh sợ không kịp la, trong miệng vô thức buộc phát âm, thấy Trường Thọ như một mũi khoan quay tít vọt bay, sau đó rơi xuống bất động.
Hàn Tinh thấy đối thủ trọng thương, nếu không bồi thêm một đòn nữa, hắn sẽ tự chữa trị tu bổ trở lại, chàng nghĩ đến thân thể hắn đặc thù tự hồi phục nhanh chóng...dù đánh hoài cũng không chết, chợt một tia sáng loé lên trong thức hải, chàng vội hành động.
Một tia quang nhỏ rích bắn thẳng vào mi tâm Trường Thọ, quang ảnh vừa tiến vào liền biến thánh một bàn tay nhỏ mầu trắng. Trường Thọ nguyên thần đang tập trung nội chiếu thân thể, thấy ánh quang biến thành một bàn tay liền giật mình phòng ngự..
Bàn Tay nhỏ lập tức uốn éo năm ngón uyển chuyển đột nhiên bắn ra năm chỉ quang đánh trên ma nguyên thần. Ma nguyên thần kinh sợ hô:

- Ngươi muốn làm gì?
Bàn tay không thể nghe, không thể hiểu cứ tiến hành công việc của mình...
Trường Thọ nguyên thần bị bàn tay đánh trúng liền cảm thấy thần hồn bị cấm, khóa trụ chín phần nguyên thần lực. Thân thể đang tiến hành tu bổ chữa trị lập tức đình chỉ, đan điền bị tàn phá đánh nát, ma nguyên lực chỗ chứa bị hỏng trở nên hỗn loạn, kỳ kinh bát mạch khuynh hướng càng lúc càng căng phồng muốn bạo nổ..
Tại trường lập tức có hai nhân ảnh vọt đến hỗ trợ xem xét Trường Tồn, một nam một nữ đúng là cha mẹ hắn. Nam tử thấy tình trang ma nguyên trong người Trường Tồn liền đưa nguyên lực vào chấn trụ giùm hắn trong lòng không khỏi phập phồng lo sợ, vừa khống chế được na nguyên lực hỗn loạn, nam tử không khỏi thờ phào tự nhủ “Nguy hiểm thật, chỉ chậm một vài phút nữa là tạc nổ, lúc đó chết cả gia đình ba người.”
Thì ra Hàn Tinh nhớ lại cấm chế của cao thủ ma tộc trên người bọn Huỳnh Nghị, sau khi chàng tìm hiểu kiếm ra giải pháp, chàng nắm giữ đường lối lý giải căn bản, rồi dùng quang lực thay vì ma lực bố trí cấm chế trói buộc nguyên thần. Hàn Tinh từ lúc nghĩ ra chưa có cơ hội thử, hôm nay vừa có dịp liền thử quả nhiên công hiệu như thần, chỉ có điều chàng không ngờ, khống chế trói buộc nguyên thần đối phương.
Nữ tử lo lắng bối rối nhìn hai người chờ đợi, một lúc nam tử nhìn nàng lắc đầu tỏ vẻ bất lực nói:
- Con chúng ta bị phế đan điền, trái tim dập nát huyết mạch lập tức đình chỉ, ma nguyên hỗn loạn tạm khống chế, thoát ra ngoài cơ thể, tại họa mấu chốt chính là nguyên thần bị phong ấn khiến năng lực tự chữa của thần thể biến mất, nguyên thần bị trụ tại chỗ không sao xuất thần được.
- Ngươi! Ngươi đã dùng thuật quỷ gì giết con ta? Còn phong ấn ma nguyên thần của nó.
- Thuật pháp gì đâu, hắn bị hai quyền quang lực xoắn đánh, nguyên thần đương nhiên bị khóa khiến hắn mất cơ hội phục hồi. Bất tử liền trở thành tất tử.
- Nói điều kiện đi, làm sao ngươi mới chịu tha cho hắn.
- Các ngươi cứ nghĩ đi, với tình thế hiện nay ta tha cho hắn có ích gì. Tha cũng chết, không tha cũng chết. Nhu vậy thà rằng có người dẫn đường đưa lối, có người tiễn chân sau đó cho có bạn.
- Ngươi ngoan độc như vậy, chúng ta đồng thời tiễn đưa thôi....
Nữ tử nghe vậy giật mình hô:
- Khoan đã lão công... Nếu chúng ta chờ hắn thoát nạn lần này, may ra hắn chịu tha cho con chúng ta một mạng.
- Không thể nào, chúng ta trả thù ngay đi thôi... Thằng Trường Thọ chờ thời vận khác chúng ta quyết không thể khuất phục kẻ thù, đành hy sinh thôi.
Nói xong nam tử lôi ma nguyên thần của Trường thọ ra cất trong hủ đưa cho mẹ nó:
- Em cất kỹ, mau tìm cao thủ đạo giới giải phong ấn cho nó.
- Chúng ta giải không được sao?
- Không được, phong cấm của hắn bài trừ tất cả ma nguyên lực khiến ma tộc cường giả không đụng đến được nên phải kiếm cao thủ chính đạo.
- Còn anh định làm gì?
- Trả thù..

Hàn Tinh nghe vậy cười khẩy nói:
- Ngươi không sợ rơi vào tình trạng như hắn hay sao?
- Nói nhảm! Một thần tướng nhân loại nho nhỏ cũng đòi dọa ta.Ra tay đi.
Bỗng nghe tiếng có người khiêu chiến:
- Vạn Trường Thiên tiền bối, tiều bối mau trở lại lo chữau trị lệnh công tử. Giết gà không cần dùng đao mỗ trâu, thằng nhân loại này để tiểu nhân giải quyết cho. Bảo đảm sẽ đánh cho hắn thiên sầu địa thảm bắt hắn đền tội đã phạm ma tộc chúng ta.
Hai vợ chồng Vạn Trường Thiên đều có thần vương sơ kỳ cảnh giới, nghe người này nói lưỡng lự chưa quyết, quay đầu nhìn kỹ người trước mặt là một nam tử trẻ tuổi tương đương con trai mình, một thân đỏ thẫm áo bào, đầu tóc lông mày lông mi cũng đồng một màu đỏ đậm sắc tía, giống như một khối than ẩn chứa nồng đậm lửa hồng. Hắn đứng cách xa ngoài mười thước nhưng ngay cả thần ma vương như mình cũng cảm giác từng đợt sóng nhiệt khí đập vào mặt, khí tức hoàn toàn hỏa nhiệt. Ánh mắt tinh quang đỏ rực chói chan khi chạm vào ánh mắt của mình không hề lay chuyển mặc dù cảnh giới của hắn rõ ràng vẫn còn kém mình một cấp, thần ma tướng hậu kỳ. Tên này hỏa thần thể thuần túy, nhìn qua cũng biết hắn chuyên vượt cấp chém giết, ngay cả thần ma vương sơ kỳ như mình thậm chí thần ma vương trung kỳ cũng không chắc hạ được.
Vạn Trường Thiên trong lòng như lửa đốt, chỉ muốn ra tay trả thù ngay, sợ kẻ thù bị chết khiến mình không còn cơ hội trả thù. Hắn quay sang lão bà của hắn hội ý.
Thanh niên tức Nhâm Long thấy vậy lại khuyên can:
- Tiền bối không cần lo, nguyên thần tên này tiểu nhân nhất định sẽ bắt lấy giao cho hai vi xử trí. Chỉ cần hai vị tiền bối coi chừng đừng để nguyên thần hắn chạy thoát.
Trong một góc kín đáo một thanh niên hắc bào chứng kiến hết thảy nghe vậy khẽ hừ một tiếng, miệng lẩm bẩm.
- “Giải quyết dễ dàng như vậy hay sao? Nguyên thần của chính mình lo mà chạy trốn thì có ấy, ai còn không biết tên Hàn Tinh này chứ còn ta thì đã chịu mối nhục hắn ban tặng, ma nguyên thần chạy trốn rồi... Đối phương thần tướng cực đỉnh cảnh giới, hiện tại kém ta một cấp, chính mình thời gian vừa qua vận khí cực tốt, đắc thủ bá đạo công pháp, tu luyện tiến bộ cực nhanh không ngờ kẻ thù tu luyện cũng không chậm, song quyền vừa rồi không tệ.”
Bỗng hắn nghe giọng trong trẻo truyền âm hỏi:
- Bác Kha thấy sao, tên Nhâm Long này có giải quyết được không?
- Hừ, chỉ là con thiêu thân, tự dẫn thân chịu chết. Nhưng cứ để hắn hy sinh cho ta có cơ hội xem kỹ bản lãnh của Hàn Tinh.
- Cái gì? Nhâm Long thần ma tướng hậu kỳ còn mạnh hơn Vạn Trường Thọ nhưng cũng không phải là đối thủ của đối phương hay sao?
- Cứ xem thì biết..
Thiên ma thần nữ Hà Băng Châu từng chứng kiến Nhâm Long xuất thủ, ngay cả thần ma vương trung kỳ cũng giải quyết khiến thần ma vương cũng phải kiêng kỵ, nàng nghe bác Kha khẳng định như vậy thật khó tin, vừa rồi nàng còn sợ mất đi món đồ chơi trong tay Nhâm Long bây giờ lại nghi ngờ trong lòng bất định càng thêm hồi hộp trong lòng


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play