Hồng Mông Linh Bảo
Tác giả: daoky
Chương 465 Gần mực thì đen
Nhạc Ích Lâu kiến trúc quy mô rộng lớn có đến tám tầng, là một cơ sở làm ăn của Tuyên Thiên thần tôn, con cháu truyền đời của Tuyên Đương Thần Đế, chỗ dựa vững chắc nên đứng vững mấy ngàn năm, lúc nào cũng có các đội thần quân bảo an. Bảo Lâu tiếp đủ loại thực khách, tửu khách Ma tộc, Yêu Tộc, nhân loại ra vào tấp nập. Vì tiếp đủ mọi hạng người nên tranh đấu xảy ra hằng ngày nên kẻ làm chức nghiệp bảo an khá bận rộn.
Bảo Lâu được xây hình lăng, chính giữ rộng rãi trống được bố trí phòng ngự bình chướng trận pháp kết giới.
Bọn Hà Băng Châu cùng Hàn Tinh một mạch lên lầu năm. Sáu người vừa tiến vào Nhạc Ích Lâu bầu khí bỗng trở nên nặng nề, yên tĩnh ngàn vạn ánh mắt, thần thức dò xét một cách trắng trợn. Một trong bốn nữ tỳ tên gọi Băng Lam lạnh lùng cất giọng khó chịu:
- Nhìn cái gì, coi chừng giữ đôi mắt cho cẩn thận...
- Ma nữ, thiên ma nữ đã đến đây còn dám khinh người ngang ngược như vậy. Chúng ta Thanh Vân tông đệ tử tuy đến đây thưởng thức mấy món ngon, rượu nồng nhưng nếu có ma nữ ngang ngược ở đây chúng ta sẽ mạnh tay diệt trừ.
Hàn Tinh thần thức hướng đến người đang nói thấy trên lầu sáu một nhóm chín người, trong đó bảy người y phục giống nhau, màu xanh lam nhợt trên lưng đai còn thêu những đám mây trắng. Hai người còn lại y phục đạo sĩ, tóc búi cao gọn ghẽ, lộ ra vẻ tiên phong đạo cốt. Chàng nghĩ:
- “Thì ra có hai vị đạo sĩ chuyên môn diệt yêu trừ ma ở đây. Tu chân giới, tiên giới ta thỉnh thoảng gặp đạo sĩ, nhưng chưa thấy họ ra tay diệt yêu trừ ma bao giờ hôm nay hy vọng được mở rộng tầm mắt“
- Hừ! Lắm miệng, khoác lác. Nếu biết đại danh của tiểu thư chúng ta thì sẽ không dám huênh hoang tự phụ như vậy.
- Các ngươi là ai?
- Đúng là cô văn hủ lậu, ngay cả Thiên ma thần nữ Hà Băng Châu cũng không nhận ra.
Trên lầu bảy lúc này một thanh niên áo tím ngồi độc ẩm, phía sau hai bên tả hữu hai hộ vệ hầu rượu lúc này theo dõi phía dưới sắc mặt lạnh lùng khẽ nhíu mày. Tả hộ vệ khẽ hỏi ý:
- Có nên lộ ra một chút uy lực cho chúng cụp đuôi cút đi không?
Thanh niên áo tím phất tay ra dấu „chờ“ hắn bề ngoài có vẻ bình tĩnh, thật ra trong lòng rất giận dữ khó chịu. Hôn thê của hắn chính là vị Thiên ma nữ thần Hà Băng Châu phía dưới, cho đến nay chỉ tiếp hắn một lần lúc nàng mười bốn tuổi tức là hai năm trước đây sau đó bao nhiêu lần cầu kiến đều bị nàng cự tuyệt, hết bế quan, rồi bận rộn việc tông môn. Nay không ngờ bên nàng có nam nhân khác, lại từ trong thuyền Ngọc Hoa cùng nàng sóng vai bước ra. Thuyền Ngọc Hoa vốn là một bảo vật của nhà họ Lãnh ta, tốn bao nhiêu bảo bối khí liệu còn phải kiếm luyện bảo đại sư thuê khán mới luyện ra được, Ngọc Hoa thuyền tặng nàng mong tình cảm đôi bên được tiến triển khăng khít hơn. Không ngờ Băng Châu mời nam nhân đầu tiên lên thuyền lại là thanh niên lạ mặt kia.
- Hừ! Để chờ xem hắn có bản lãnh gì lại có thể khiến vị hôn thê của mình xem trọng.
Bên dưới nhóm đệ tử Thanh Vân tông nghe nàng nữ tỳ xưng danh khẽ giật mình nhưng vẫn không sợ hãi đáp:
- Có gì dám với không dám, chúng ta Thanh Vân tông trừ ma vệ đạo bất kể các ngươi là đại ma nữ hay tiểu ma nữ. Đã gặp được xem chúng ta xem như các ngươi xui xẻo.
Nói xong ngửa mặt cười ha hả ngạo nghễ vô cùng, không ngờ tiếng cười vừa thốt ba bốn tiếng bỗng ngưng bặt, ba tiếng „bạch ... bạch … bạch“ giòn tang rồi một nhân ảnh bị đánh bay vào khu vực trung tâm nơi khán đài, tiếp theo một nhân ảnh khác như bóng ma xuất hiện trước mắt, y phục người này hoàn toàn màu đen.
- Lãnh Tả Tà!
Nghe tỷ nữ hô lên Hà Băng Châu không khỏi sửng sốt:
- Sao hắn cũng ở đây.
Lãnh Tả Tà xuất hiện thì Lãnh Tà Hạo Hiên chủ nhân của hắn chắc chắn cũng ở trong Nhạc Ích Lâu. Tên hôn phu đáng ghét, đáng hận này trước nay không giữ thể diện cho mình, chuyên môn phá hạnh phúc của các đôi tình lữ, bất cứ gặp cặp nào hắn cũng kiếm cách hãm hại làm nhục nữ tử cho đến chết, thường là hãm hiếp sau đó huỷ diệt xóa đi dấu vết. Một hôn phu bẩn thỉu dâm ô như thế Băng Châu có thể chịu được, để hắn đụng chạm đến mình.
Ác danh của Lãnh Tà Ngạo Thiên đến tai Băng Châu nên trong mắt nàng đã xem như không có hôn phu này trên đời, tuyệt giao chờ ngày hắn tự xin hủy hôn.
Hộ vệ Lãnh Tả Tà xuất hiện nhúng tay vào chuyện của mình khiến Băng Châu khó chịu, nữ tỳ Băng Xuân lên tiếng:
- Lãnh Tả Tà! Chuyện của tiểu thư không cần ngươi nhúng tay vào.
- Tên đang kề cận tiểu thư là ai vậy?
- Đừng hỏi nhiều, không liên quan đến các ngươi.
Hai bên vừa trao đổi mấy câu, một đạo kiếm ý quang diễm cực đại, không gian chung quanh như bị đóng băng, mọi vật bất động, trận pháp phòng ngự bình chướng lập tức tự khởi động ngăn cách khu khán đài chính giữa ra khỏi khu thực khách. Một đội bảo an hoàng y hai mươi người bỗng nhiên xuất hiện không biết xuất phát từ đâu. Một vị lên tiếng:
- Các vị thực khách, nếu có ai muốn ra tay giải quyết ân oán xin mời vào trung tâm, bằng bốn cửa vào đông tây nam bắc, đều ở tầng thứ tư. Vị nào ra tay khu vực ăn uống sẽ tự động bị thuấn di đem vào trung tâm.
Lại nói đạo kiếm quang bức ra uy lực phát động áp bách tứ phương tám hướng nhưng chủ yếu nhắm vào Lãnh Tả Tà, trận pháp phòng ngự bình chướng vừa khởi động xong , vị bảo an nói dứt, cũng là lúc Lãnh Tả Tà phản ứng, ma khí bộc phát ra một đạo hắc quang mang theo vô cùng hàn khí bức ra, cự kiếm ảnh hắc sắc uy lực không kém vọt ra ngăn cản đạo kiếm ý quang diễm kia vừa đi đã chạm một tiếng oanh nổ như tiếng sấm vang dội, truyền vào lỗ tai mọi người rung động như trời sập, đất lở, dư âm để lại truyền vào tai ong ong không ngớt. Hai thân ảnh đều bay ngược chạm đến vách khí bình chướng thì bị ngăn cản dừng lại rơi xuống, riêng thân thể vị Thanh Vân tông đệ tử bị kình lực áp chấn tan xương nát thịt, máu đổ tung toé chỉ để lại vài mảnh y phục và một túi trữ vật.
- Ai dám giết Thanh Vân tông đệ tử ta!
Một giọng giận dữ quát to vang lên, bay vọt vào trung tâm khán đài khi thân hình thôi động, mọi người nhận ra một trung niên vận thanh vân tông y phục, giận dữ nhìn Lãnh Tả Tà.
- Là ngươi đẩy hắn lên khán đài...
Lãnh Tả Tà lạnh lùng:
- Hừ! Hắn là một tên Thanh Vân tông đệ tử vô dụng, luôn mồm huênh hoang khoác lác trừ ma vệ đạo, đúng là được ta đem lên khán đài để mọi người được chứng kiến một phong thái anh hùng trừ ma vệ đạo, không ngờ hắn không chịu nổi dư kình của chúng ta bị đánh cho tan xác, kẻ vô dụng như vậy chết thật đáng đời, bớt một tiểu nhân bỉ ổi, chuyên huênh hoang khoác lác cũng là điều tốt. Đạo hữu thấy sao?
- Ai là đạo hữu của bọn tà ma các ngươi. Thanh Vân tông đệ tử không phải để cho ngươi muốn lăng nhục liền lăng nhục, muốn mổ, muốn giết liền mổ liền giết.
Lãnh Tả Tà xuất kiếm ý thấy chỉ trội hơn tên đạo sĩ thối một chút, vừa định thân lại bị một Thanh Vân Tông đệ tử khác, cao cấp hơn điểm mặt mắng chửi như tát nước, tên này khí tức áp lực khủng bố khiến mình chịu không nổi rõ ràng là thán vương cảnh giới trở lên e rằng ngay cả công tử cũng không thắng nổi.
- Thanh Vân Tông mặt dầy lấy mạnh hiếp yếu có gì hay ho mà lên mặt..
Chư nói xong đã thuấn di chạy trốn, nhưng một đạo lực lượng lôi kéo khiến hắn nhìn lại liền tái mặt, hắn vốn thuấn di ra ngoài nhưng bị đối phương giở trò lôi kéo khiến mình chỉ nhích thân được vài bước.. Giận quá nên liều lĩnh, bao nhiêu bão vật xuất ra hết phòng ngự bí bảo ngoài bảo thần giáp không kể còn Cốt Băng thú thuẫn, vận toàn bộ nguyên lực kết một tầng băng thuẫn dầy ba mươi phân, Ma Ảnh kiếm ý chiêu mãnh lực nhất đánh ra...
Lãnh Tả Tà toàn lực xuất chiêu cứu mạng, hắn chỉ nghe ầm một tiếng, trời đất quay cuồng đảo loạn trước mắt một bầu trời đầy sao nhảy múa, rồi bất tỉnh.
Hắn cảm giác cả người lạnh toát, liền mở mắt ra thì thấy Lãnh Hữu Tà đang ở trước mắt, còn Lãnh thiếu đang còn ngồi uống rượu....
- Ta ơn thiếu gia...
- Ngươi làm ta mất mặt quá sức!
- Nhưng tên Thanh Vân tông kia cảnh giới cao không lường.
- Đừng vịn cớ này nọ, tâm trí kém thì nhận kém đi..
Thì ra trong lúc Lãnh Tả Tà lâm nguy, Lãnh Tà Hạo Hiên ra tay cứu hắn ra khỏi khán đài.
Thanh Vân tông tên kia đúng là thần vương sơ kỳ Đẳng Hàn Thanh mới tấn thần vương không lâu, nay lịch lãm giang hồ. Lãnh Tà Hạo Hiên cũng biết, nhưng thần vương thì thế nào, ta tuy thần tướng đĩnh phong cũng không sợ thần vương, nhất là thần vương sơ kỳ. Hạo Hiên trước đây một năm lĩnh ngộ ra một đạo lĩnh vực thần thông, tuy ngưng luyện có chút thành tựu nhưng cũng đủ vốn liếng có thể cùng thần vương tranh đấu.
Hắn dựa vào điểm này tự cho mình có đủ tư cách làm hôn phu của Thiên ma thần nữ Hà Băng Châu và tuyệt đối giải quyết tất cả nam nhân nào dây dưa với nàng. Trong mắt Hạo Hiên tên thanh niên đang vui vẻ nhắm rượu kia đã là một xác chết. Hừ một tiểu thần tướng cũng dám có gan tranh đoạt hôn thê của ta, thật là kẻ muốn chết.
Hạo Hiên dùng lĩnh vực thần thông cứu Tả Tà sau đó không thèm để ý đến bọn Thanh Vân Tông và hai lão đạo kia, hắn cứ ngồi độc ẩm nghĩ cách tiếp cận Hà Băng Châu.
Đẳng Hàn Thanh bị vuột mất con mồi, thấy Lãnh Tà Hạo Hiên liền cảm giác nguy hiểm tự hỏi, thằng này là ai phải chăng là Lang ma Lãnh Tà Hạo Thiên mới nổi danh không lâu. Hắn chỉ có thần ma tướng cảnh giới, còn thua mình một cấp tại sao toát ra khí tức nguy hiểm như vậy. Hàn Thanh nhắm không chắc phần thắng, lại đang ở trong Nhạc Ích Lâu không tiện ra tay tranh đấu nơi bàn tiệc nên không có ý ăn thua:
- Lang Ma Lãnh Tà Hạo Hiên, chuyện này tạm gác lại, sau này Thanh Vân Tông sẽ tính.
- Tùy thời phụng bồi, một Thanh Vân Tông mà thôi...
Đẳng Hàn Thanh nói xong lại tiến thẳng đến bàn Hàn Tinh cùng Hà Băng Châu cất tiếng:
- Thiên ma thần nữ, lần này nguyên nhân đầu mối do cô tạo nên cũng phải chịu một phần trách nhiệm.
Băng Châu lạnh nhạt...
- Sao cũng được, hoàn toàn tội ác cứ quy về ta là được.
- Xin hỏi vị này là ai, đi theo Thiên ma thần nữ cũng chẳng là kẻ tốt lành gì.
Băng Châu cười khinh bỉ:
- Hắn đồng bọn với ta, tùy ngươi cho hắn một ma danh nào đó cũng được, theo ma thành ma, theo phật thành phật, gần mực thì đen gần đèn thì sáng. Điều này vốn là chân lý...
Hàn Tinh nghe nàng nói vậy khinh thường, hừ chưa gì đã đội cho ta cái mũ ma đạo, rõ ràng lý luận vô lý, chân lý cái đếch gì.. thối như vậy. Chàng lười phản bác, đưa mắt nhìn Đẳng Hàn Thanh một cái liền rõ ngạo khí và tầm nhìn của lão.
Đẳng Hàn Thanh ánh mắt chạm vào ánh mắt Hàn Tinh cảm giác quái dị tâm như bị đối phương nhìn thấu, giống như ánh mắt của bề trên bậc sư tôn sư tổ nhìn xuống đồ tôn đệ tử.
Hừ thằng này ánh mắt khinh người quá đáng..
- Hừ! Thật đáng ghét, gần mực thì đen mà, Ánh mắt tà ma yêu quái, đáng gọi là Nhãn Ma...
Một loạt giọng cười trong trẻo vang lên...
- Ha ha... Nghe kìa người ta đặt tên Nhãn Ma cho ngươi, vừa ý hay không nên tạ ơn một tiếng...
Hàn Tinh lắc đầu không nói...
- Đừng để ta gặp phải lúc các ngươi làm việc tàn ác, nếu không sẽ chết không cần chỗ chôn hừ..
Đẳng Hàn Thanh đe dọa một câu rồi rời đi.
- Tên Hàn Thanh nghe tên cũng đẹp, đạo hạnh không quá cao nhưng thích phân định thiện ác cho kẻ khác thật là cao ngạo, xem người bằng vung, tiên sinh cũng không cần để ý. Nhưng phía sau sư tôn của hắn thần đế cảnh giới không nên xem thường.
- Thì ra Thanh Vân tông có thần đế cao thủ.
- Đương nhiên là một nhị cấp tông môn có hai vị thần đế tọa trấn.