Hồng Mông Linh Bảo
Tác giả: daoky
Chương 439 Phản kích ma tộc đánh lén
Trong một toà lầu bí mật Bất Bại đại ma thần vương nghe thuộc hạ tin báo về, Lê thái tổ nguyên thần bị cướp mất, sau đó tin nguyên phân thần của tên Kim Hành Cưu bị tên Hàn Tinh phát hiện bắt được liền biết kế hoạch thu thập Lê gia sắp bị thất bại nên giận dữ tay vỗ nát chiếc bàn đang ngồi tụ họp rồi ra lệnh:
- Tứ đại Thần ma tướng! Các ngươi đem người đi giải quyết tên Hàn Tinh cho ta, bắt sống hay giết cũng được.
Hai người vừa đi đến một tửu lâu, Huỳnh Nghị liền hỏi:
- Liệu bọn họ sẽ hành động thiếu sót chăng? Nếu để tên bị Cửu Đầu Thần Trùng tham gia hôi nghị, thì chẳng khác nào để cho tên Cổ Mộ ma tu chủ nhân Cửu Đầu Thần Trùng cùng tham dự, mọi tin tức sẽ tự động dâng lên cho hắn.
Hàn Tinh nghe vậy dùng một tia thần thức quả nhiên thấy Lê gia khinh thường lời của Huỳnh Nghị quên mất chuyện quan trọng kia nên vội truyền âm:
- Chị Trân Trân sao lại bất cẩn như thế, để cho lão Bình Hành tham gia có khác nào cho chủ nhân Cửu Đầu Thần Trùng cùng tham gia.
Trân Trân nghe truyền âm lưng tốt mồ hôi lạnh, tay vỗ trán liên tục tự trách mình chóng quên. Nàng tự trách một hồi mới thốt:
- Bình Hành! Ngươi theo ta.
- Chuyện gì?
- Lão không thể tiếp tục ở đây, chức vụ gia trưởng tạm thời nhường người khác phụ trách.
Nàng đem Bình Hành phong ấn trong một phòng đặc biệt, rồi tổ chức chọn bầu một gia trưởng mới. Lê Bình Hành làm gia trưởng gần mười năm, gia tộc phát triển không đạt được mục tiêu tiêu đã định, còn sử dụng quyền gia trưởng làm nhiều chuyện trục tư lợi mang lại tổn thất cho gia tộc. Vấn đề an toàn nếu không có nàng liên tiếp phải nhúng tay vào nhiều vụ lặt vặt thì Lê gia đã lâm nguy tứ bề thọ địch, vô phương chống đở. Thần Vương bình thường ẩn tu ngồi sau thủ hộ gia tộc, chỉ khi nào tối nguy hiểm mới phải ra tay, còn bình thường để thời gian tu luyện. Trân Trân trái lại bị tục sự quấy nhiễu vì lý do gia trưởng và những người nắm quyền trong gia tộc quá ỷ lại vào nàng.
Trân Trân trỡ lại phòng tuyên bố:
- Lê Bình Hành gia trưởng vì thương thế nên không thể tiếp tục gia sự, địa vị gia trưởng tạm thời trống, trong khi chờ đợi bầu chọn một vị có tài đức lên thay, ta tạm thời giữ trọng trách này. Việc trước tiên hiện tại cần phải giải quyết, phải chiếm lại quyền làm chủ, hiện đang bị ma tu đội lốt Lê gia tộc nhân nắm giữ. Cứ lấy chuyện Lê Chúc suy đoán, chưa hẳn tất cả người Lê gia là phản tộc mà là bị khống chế. Nếu không bị trùng độc cũng bị Ma tộc gieo ma mầm mống vào thức hải. Nên lần phản công này, trước tiên tốt nhất là bắt sống, khống chế nguyên thần, cực chẳng đã mới đánh giết, nên biết chết một người trong gia tộc là một thiệt hại lớn, chưa kể cho gia đình nạn nhân phải gánh chịu mất mát sau đó. Nên cấm ngặt không ai được vì hận thù riêng tư thừa dịp này tru diệt người trong tộc.
- Vậy bâo giờ chúng ta mới khởi sự?
- Càng sớm càng tốt. Ta định ngay đêm nay. Các vị ba mươi bốn người ở đây là hạch tâm Lê tộc chúng ta, đêm nay phụ trách hai người một đội, đội trưởng, đội phó tất cả mười bảy đội. Mỗi đội sau đây nhận bốn chục người, bắt đầu đi cứu gia tộc, chiếm lại quyền sở hữu.
Trân Trân phân phó nhiệm vụ chia thành nhiều khu vực mỗi đội phải hoàn thành, dặn bảo những bước kế tiếp, cách xử lý trong mỗi trường hợp gặp phải xong đâu đấy, thời giờ cũng đã vào giờ tý... Nàng liên lạc với Hàn Tinh để chàng giao người Lê gia tộc còn trong hắc ngục tháp ra.
- Chị Trân việc ở đây xem như ổn định, em bây giờ đi Đại Hải chiến trưòng giải cứu Lê thái tổ..
- Cái gì, hôm trước nguyên thần lão tổ bị một tên thần ma vương giam giữ, chẳng lẽ...
- Hắn bị em chộp, nếu không việc cứu Lê gia chẳng lẽ lại thất bại vì con bài chủ bị nắm hay sao?
Trân Trân truyền âm cho chàng:
- Khoan đã, chúng ta nên hỏi thái tổ một số chuyện quan trọng đã.
Hai người vội kiếm phòng kín đáo, chàng đưa nguyên thần lão thái tổ ra nói chuyện mới chính xác, mấy ngày trước lão tổ nguyên thần xuất khiếu không may bị ma tộc thần vương bắt được, sưu hồn tra ra lai lịch nên lợi dụng nguynê thần khống chế Lê gia tộc.
Nguyên thần biết Hàn Tinh muốn đến Đại Hải chiến trường tìm lão liền vui mừng vẽ đường chỉ lối, đem la bàn ra chấm tọa độ.
Lê thái tổ cùng với nhóm hơn mười thần vương khác bị khốn trong một cổ thần trận không sao ra được. Không ngờ nguyên thần xuất khiếu chạm phải một tên ma tộc bị hắn đem ra khỏi đó.
Trước khi đi chàng dặn Huỳng Nghị:
- Huỳnh Nghị, lão tạm ở đây hỗ trợ nữ thần vương nếu có thần ma vương xuất hiện, lão phụ trách giải quyết.
- Vậy đi sớm về sớm. Cẩn thận và đừng quá liều mạng...
Hàn Tinh gật đầu định đi bỗng mùi hương quen thuộc bay vào mũi rồi giọng ôn nhu lọt vào tai:
- Cháu cũng muốn đi...Bà dì.
Ba người nhìn lại thì ra Mỵ-Lan, lần trước trong kế hoạch Trân Trân đã chuẩn bị cho nàng đi theo Hàn Tinh nhưng hiện nay gia vụ bề bộn. Lại không biết Hàn Tinh có vui lòng để nàng đi theo không, nàng tuy cũng có tu vi thầntướng hậu kỳ nhưng thực lực so với Hàn Tinh kém xa...Ba người nhìn vào Hàn Tinh chờ chàng quyết định.
Hàn Tinh không phải cảm thấy tình cảm của Mỵ-Lan dành cho mình, nhưng trong lòng chàng đã có sáu mỹ nhân, con cũng đã trưởng thành nên không muốn thu thêm thê thiếp để Hồng-Linh các nàng khỏi buồn lòng. Khốn nỗi chị Trân Trân dường như muốn tác hợp hai người nên tìm cơ hội cho Mỵ-Lan gần mình...
Còn Mỵ-Lan lúc đầu chỉ vì lợi ích của gia tộc, nghe lời bà dì Trân Trân kề cận Hàn Tinh đến thăm dò chưa có ý định gì, nhưng khi gặp chàng chứng kiến cảnh luyện bảo rèn khí khiến hình ảnh in vào tim nàng từ lúc nào không biết. Nhiều đêm ngủ mơ cảnh cũ lại hiện ra khiến nàng cố quên đi nhưng không thành công. Nay Hàn Tinh lại vì Lê gia tộc cứu mọi người, ngay cả Lê Thái tổ nguyên thần cũng đoạt lại được, nên nàng quyết định cuộc đời mình từ nay thuộc về chàng rồi...
Hàn Tinh nhìn ánh mắt nàng liền giật mình, long lanh đắm đuối, ôn nhu nhưng không thiếu phần tinh ngịch trêu chọc...
Chàng nghĩ lần này nếu có nàng bên cạnh phải hoàn thành thật nhanh để khỏi phải vướng vào tình trạng khó gỡ.
- Chuyến này nguy hiểm trùng trùng, cô nên suy nghĩ cho chín chắn kẻo phải hối hận.
- Mỵ-Lan cũng là thần tướng lại chuẩn bị đầy đủ kỹ lưỡng nên không sợ nguy hiểm. Vả lại ở trong Lê gia hiện tại cũng chưa chắc an toàn.
Hàn Tinh nhất thời không có cách cự tuyệt nàng lắc đầu hô:
- Đi thôi!
Mỵ-Lan vừa nghe Hàn Tinh hô liền cảm thấy thân mất tự chủ rồi bị một lực lượng nâng nàng lên..
Mọi người chợt thấy hai người biến mất chỉ để lại một ngọn gió khí lốc nhẹ vờn quanh.
Trong khi cơn lốc còn chưa tan biến hết màn trời bừng sáng khắp nơi, một tiếng nổ rung động trời đất vang lên, đồng thời một lực lượng khổng lồ từ bầu trời áp bách, tiếng bạo vỡ thanh thúy của đồ vật thuỷ tinh loảng xoảng, mọi người sợ hãi bất giác tán loạn chạy ra ngoài ngước mắt nhìn lên vì thần thức phát hiện gần trăm cỗ thi thể từ trên cao rơi xuống.
- Chuyện gì đã xảy ra!
Thì ra Hàn Tinh vừa cùng Mỵ-Lan phi thẳng lên bầu trời, chàng liền có cảm giác bất an, nên vội bố trí phòng ngự bao bọc hai người, quả nhiên không gian áp bách, một lực lượng khổng lồ nặng như núi đè xuống đầu.
Hàn Tinh vội xuất Bá Vương Thương vẽ ra đâm ra. Mỵ-Lan cũng cảm thấy ngẹt thở thân đang vọt lên bị áp lực bên trên đè xuống cảm giác như bị miếng sắt tài liệu nằm trên đe dưới búa của thợ rèn. Đôi mắt đẹp nhìn Hàn Tinh bỗng sáng lên như hai ánh sao, tay chàng cầm một kiện khí bảo trắng ngà Bá Vương Thương không ngớt phát ra ánh quang, rung động rung lên như đang bị chọc giận muốn bay khỏi tay chàng phá không đi ra. Thương hoành vét vẽ như bút sau đó đâm ra không biết bao nhiêu thương, Mỵ-Lan liền cảm thấy rõ ràng áp lực trên người giảm xuống nhanh chóng, cuối cùng ánh quang bạo phát một tiếng oanh tạc phía trên đầu vang lên, trước mắt bên trên chỉ thấy ánh sáng trắng xóa và nhiều mảnh vụn cường độ ánh sáng quá mạnh khiấn maăt chịu không nổi, mí mắt phản ứng tự nhiên nhaăm chặt vào.
Đến khi Mỵ-Lan cảm thấy thân mình ổn định nàng mở mắt thấy mình đang đứng trên một đại lộ ít người, cảnh chung quanh vắng vẻ nhà cửa thưa thớt, bên tai tiếng sóng vỗ vào bờ từng đợt theo tiết tấu nhất định khiến người nghe có cảm giác an bình thanh thản trong lòng.
- Đây là đâu? Vừa rồi chuyện gì đã xảy ra?
- Không ngờ một đội Ma Tộc dần trăm tên ẩn nấp phía trên, khi chúng ta bay lên, bọn chúng liền ra tay đánh xuống đầu chúng ta. Cuối cùng bị Bá Vương thương khều rụng.
Mỵ-Lan nghe vậy cười khúc khích, ánh mắt, sóng mũi môi miệng đồng thời biểu lộ ra khiến Hàn Tinh ngẩn người, vì phát hiện ra một điều mới lạ, nụ cười nàng này có mị lực rất mạnh:
- Cái gì khều rụng, nói nghe như hái trái trên cây, vừa khó nghe lại chẳng uy lực oai phong chút nào. Vừa rồi Bá Vương thương chiêu kia rõ ràng lực lượng chấn động phá thiên diệt địa, không gì cản nổi mà anh chỉ cho là khều rụng.
- Mục tiêu rõ là như vậy, bọn kia bị khều rụng rơi xuống khó mà sống nổi.
Bên dưới quả nhiên Huỳnh Nghị dùng niệm lực lôi nạn nhân vụ nổ thu lại trước mặt, tất cả chín mươi tám cỗ thi thể bị cháy đen, không còn hình người. Nguyên thần vừa xuất liền bị Huỳnh Nghị bắt giam, khi hỏi lại Huỳnh Nghị, Trân Trân và mọi người giật mình tự hỏi:
- Không biết Hàn Tinh dùng thần thông gì phản kích một chiêu bọn đánh lén bị diệt không thoát một tên nào, trong số đó trên ba muơi thần ma tướng cấp, số còn lại thần ma quân cấp, đòn chiêu này thật là bá đạo.
Huỳnh Nghị suy nghĩ chính mình là thần vương hậu kỳ muốn một kích giải quyết gần trăm thần tướng và thần quân trong chớp nhoáng như vậy miễn cưỡng làm được, nhưng nhất định phải dùng đến không gian lãnh vực mới mong làm sạch sẽ gọn gàng được. Còn Hàn Tinh cảnh giới so với bọn này cũng chỉ sàng sàng tương đương, lại có thể dùng một kích diệt sát nhẹ nhàng.
Trân Trân nhíu mày suy nghĩ, nàng cảm thấy thực lực của Hàn Tinh sau khi trở thành thần tướng tăng rất nhiều, Bá vương thương lúc trước kia đối phó với Bất Tử thần ma vương không được như hiện nay, nên lần đó chàng phải dùng lãnh vực thần thông mới thủ thắng được. Lần này theo như nguyên thần ma kể, Hàn Tinh chỉ dùng Bá Vương Thương phát ra quang lực, hỏa lực phản kích đánh lén đốt chết bọn họ.