Hồng Mông Linh Bảo
Tác giả: daoky
Chương 409 Tu Luyện Cổ Loa Quyết thăng cấp Huyền Tiên
Chẳng bao lâu Hoa Anh-Đài tỉnh dậy, nhìn bốn đồng bọn không nói gì cho đến lúc bốn nàng kia tỉnh, nàng tự nhiên tiến đến Dư Bảo Bình thẳng tay xáng cho hắn mấy cái bạt tai, đáng thương tên kia đang còn bất tỉnh không biết gì, bốn bàn tay ấn trên đôi má.
Tĩnh Minh không hiểu tại sao nàng phản ứng như vậy, chẳng lẽ nàng nhận ra lòng tốt của mình nên đánh dùm mình mấy cái? Mà thôi, phản ứng của nàng chứng tỏ nàng chán ghét tên họ Dư đến cực điểm mình không cần để ý, chẳng dè bốn nữ đệ tử đồng bạn cũng xông lại phía trước thay phiên nhau tát hai tên Hoành Kỳ và Nguyên Phụng không nuối tiếc.
Thì ra nhóm Hoa Anh-Đài, âm sóng thứ nhất năm nàng nguyên thần trọng thương chỉ còn sức nằm một chỗ, không sau hoạt động chân tay được mắt nhắm lại. Dư Bảo Bình, Hạ Hoành Kỳ và Từ Nguyên Phụng tu vi cao hơn hai cấp miễn cưỡng không bị thương.
Ba tên nhìn nhau, cuối cùng Từ Nguyên Phụng nói:
- Đây là cơ hội của chúng ta, gạo nấu thành cơm, ván đóng thành thuyền hãy nắm ngay lấy, sau này con mẹ nó bị sai bảo cũng không dám chẳng nghe lời.
Hạ Hoành Kỳ cười hắc hắc:
- Đúng là cơ hội trời ban, Bảo Bình mày chọn Anh-Đài nể mặt mày chúng tao chịu thiệt thòi nhường đại mỹ nữ cho mày, vậy mày nên chịu thiệt thòi về số lượng, còn tao với Nguyên Phụng mỗi thằng hai con.
Anh-Đài và bốn đồng bạn tuy bị thương nặng nhưng chưa bất tỉnh hẳn nghe được ba tên trước nay theo đuổi mình, lúc nào cũng một mực lễ độ tỏ vẻ phong cách nho nhã cao thượng, độ lượng hôm nay bị nạn mới thấy chúng lộ ra bản chất lòng lang dạ thú, lúc nào cũng chỉ muốn chiếm đoạt thân thể mình để hưởng thụ khoái lạc dâm dật, chứ nào có ý thương hoa tiếc ngọc. Năm nàng uất ức lên thấy không sao tránh khỏi tai ách bị làm nhục, thấy ba tên dã thú tiến lại gần bắt đầu sờ soạng, thoát y thì nghe một tiếng rít liền bất tỉnh không biết gì nữa. Bảo Bình, Nguyên Phụng và Hoành Kỳ đồng thời hự một tiếng, ngã bật xuống đất nguyên thần trọng thương chẳng khá hơn thương thế năm nàng mỹ nữ. Bây giờ nằm không nhúc nhích được, nhưng tâm trí vẫn tỉnh thầm nhủ gặp tiên thú quỷ nào mà âm sóng kinh khủng đến thế lại chuyên công kích nguyên thần.
Bỗng tiếng thứ ba giống như tiếng thứ nhất vang lên „O..Oạp!“, Bảo Bình, Nguyên Phụng và Hoành Kỳ không tình trạng không giống lúc đầu nên chịu không nổi, lại phun ra một búng máu tươi, nguyên thần lại bị thương thêm một tầng bất tỉnh nhân sự.
Hoa Anh-Đài cùng với bốn đồng bạn sau khi đánh tát một hồi cho hả giận sau đó quyết định bỏ ba tên dâm tặc rời khỏi. Tĩnh Minh thấy lúc này bọn Tiểu Hương, Ngu Nhạc và Hắc Xú Lãnh Thủy Tiên tỉnh dậy liền thu trận nhắm hướng Hoa Anh-Đài đuổi theo.
Tiểu Hương thấy năm Vô Cực Tông nữ đệ tử yếu đuối cảnh giới cấp hai, nàng ngạc nhiên lên tiếng hỏi:
- Năm vị tiểu muội, sao lại như thế này, ba tên đồng bọn đâu?
- Quên đi, ba tên đó nhân phẩm không tốt nên chúng ta không tin tưởng nữa đành chia tay. Không biết các vị sư huynh sư tỷ có thể cho chúng tiểu muội tháp tùng không?
Tiểu Hồng vi vẻ đáp ứng:
- Không thành vấn đề, còn năm vị nghĩ sao?
Năm người không ngờ chuyện nhỏ này nàng lại hỏi ý kiến, vừa rồi gặp chuyện nàng quyết đoán tự quyết định không hỏi ý kiến ai. Không ngờ gặp nạn cả lũ, may mà có Tĩnh-Minh âm thầm giúp đỡ mới bình an thoát nạn. Có lẽ nàng nhận ra, mình không nên quyết định một mình những chuyện liên quan đến lợi ích, an toàn của cả nhóm.
Ngu Nhạc đương nhiên nhanh miệng nhất:
- Như vậy tốt nhất, các cô đừng sợ có Ngu Nhạc này sẵn sàng liều mạng bảo vệ các mỹ nữ của Vô Cực Tông ta.
- Ta đồng ý!
- Ta cũng vậy!
- Ta cũng đồng ý!
Còn một mình Tĩnh-Minh thấy chàng không nói, Tiểu Hương đành hỏi lại, tên này nếu không đồng ý thì phiền phức, nghe nói lần trước cũng vì vị tiểu muội họ hàng xa cùng họ này hắn mới chịu nhiều phiền phức xung đột với Dư Bảo Bình:
- Tĩnh Minh, sư đệ thấy sao?
- Sao cũng được.
- Như thế sao được, sư đệ vừa rồi xem như đã cứu mỗi người một nửa cái mạng.
Anh-Đài ánh mắt khẽ sáng lên rồi trở lại bình thường nội tâm thầm hỏi, chẳng lẽ! Nàng vừa rồi cùng bốn bạn đồng môn tỉnh lại, trong khi ba tên kia vẫn bất tỉnh khiến nàng nghi ngờ, nàng cảm giác phảng phất mơ hồ có người cho các nàng uống tiên đan, cổ họng vẫn còn cảm thấy chất thơm ngọt của tiên đan. Bây giờ nghe Tiểu Hương nói, nếu hắn cứu cả nhóm hắn thì có lẽ chính là hắn cũng đã cho các nàng uống tiên đan.
- Chuyện nhỏ để ý làm gì, sư tỷ đã không phản đối tiểu đệ phản đối làm gì.
- Sư đệ dùng thần thức dò đường xem, chúng ta nên đi hướng nào.
- Sao lại là đệ, sư tỷ chẳng phải là có cảnh giới cao nhất hay sao?
- Cảnh giới cao chưa chắc đã có thần thức mạnh nhất...
Tĩnh Minh lắc đầu nói:
- Đấy là Tiểu Hương sư tỷ cố tình đó nhé, nếu có đi lạc chịu thiệt thòi thì đừng có trách. Chúng ta y đi hướng đông bắc.
Trong nhóm đều mạnh khoẻ nên trong thời gian ngắn đã vượt qua trăm dặm, đánh giết được một số heo rừng, gặp thỏ cũng bắt giết được năm bảy con, thu hoạch không đáng kể.
Phía trước Tĩnh Minh, Tiểu Hương và Hắc Xú Lãnh Thủy Tiên dùng thấn thức đã phát hiện một tòa cung điện nên nói ra khiến mọi người tinh thần phấn chấn. Mọi người nhanh chân vui vẻ tiến gần nhưng chưa đi được bao xa đã thấy một nhóm mười mấy người chạy trối chết từ cung điện đó chạy bay ra về hướng này, Tĩnh Minh giật mình, thần thức phát hiện mấy chục con dơi khổng lồ toàn thân mầu đỏ, chỉ có răng màu trắng, Tiểu Hương cũng run lên bần bật sợ hãi hô:
- Mau rút lui! Huyết Ma Biển Bức điểu cấp năm, chuyên hút máu tiên nhân, chân tiên, dù huyền tiên cường giả vận xui gặp phải bọn chúng cũng phải bỏ chạy thục mạng. Xem ra chúng ta khó thoát khỏi kiếp nạn này..
- Úi chao! Trễ rồi không thể trốn kịp với sức phi hành khủng bố của chúng.
Hắc Xú Lãnh Thủy Tiên từ nãy giờ đứng yên lạnh lùng quan sát, thấy Huyết Ma Biển Bức quả nhiên, hung ác sức phi hành mạnh, lại có thủ đoạn nguyên thần công kích bằng âm sóng. Trong lúc nhiều người bối rối nàng hô:
- Tĩnh Minh mau bố trận chúng ta chỉ còn cách này tạm trú ẩn một lúc
- Xem ra chỉ còn cách này.
Nói xong tay bắt thủ ấn trên tay trận đồ đã mang ra, mọi người chỉ tháy tinh quang chung quanh Tĩnh Minh lấp lánh một hồi, liền cảm thấy áp lực vừa rồi biến mất, đồng thời ầm một tiếng, thì ra một con Huyết Ma Biển Bức xông lại tấn công vào trận pháp.
- Không hiểu phòng ngự trận này chịu đựng được bao lâu?
- Một kích vừa rồi không yếu, trận pháp lung lay một hồi lại hồi phục.
Tĩnh Minh thấy Ngu Nhạc hỏi nhiều, khiến không sao tập trung tư tưởng suy nghĩ cách đối kháng được, trong khi thần thức chàng cũng đang thăm dò bên ngoài.
- Không biết! Tốt nhất ngồi hồi phục sức lực cho đến cao đỉnh, chút nữa xông ra đánh một trận cho sướng tay.
Nói xong chàng ngồi xuống kệ mặc người khác, không bao lâu bỗng bên ngoài có ngưòi gọi:
Các vị mau mở trận cho chúng ta vào tị nạn với:
- Chúng ta không biết nhau tại sao chúng ta phải mở cho các ngươi vào!
- Chúng ta là người Vân Hà Tông, Bát Huyền Tông, cũng như các vị là người Thiên Lạc Tinh với nhau...
- Thôi đi, hai người chỉ một người được vào và phải trả một nửa số thu hoạch mấy ngày nay.
- Tại sao chỉ cho một người vậy?
- Chúng ta làm sao biết được thành ý của các ngươi, một khi các ngươi lập mưu vào đây đánh lén giết hết chúng ta thì sao..
- Chúng ta bị thương nặng, sức lực cũng chỉ còn không bằng cấp một lấy sức đâu mà đánh lén, vả lại dù không bị thương cũng không dám ra tay đối đầu với lực lượng cường mạnh như các vị, cấp tám, cấp bảy, và hai vị cấp sáu chỉ cần một chỗ yên tĩnh để trị thương trong chốc lát, điều này các vị an tâm.
Tĩnh Minh hỏi ý kiến mười người trong nhóm:
- Các sư tỷ sư huynh nghĩ sao, có nên cho họ vào trận không?
- Tĩnh Minh sư đệ, chuyện này đệ tự quyết định lấy vì trận pháp đệ bố trí.
- Cũng tốt, trận này không biết duy trì được bao lâu, cho họ vào nghỉ ngơi, chút nữa khi ra chiến đấu chúng ta có thêm hai người, thêm lực cũng tốt, có điều tất cả phải đề cao cảnh giác.
- Được rồi hai vị vào đi với điều kiện mỗi người giao ra một nửa số lượng đã thu hoạch.
- Được! Thà chia một nửa còn hơn mất mạng mất trọn.
Chúng ta là Trương Phú đệ tử Vân Hà Tông và Chu Thành, không ngờ cùng đồng bọn ba mươi lăm người vào cung điện kia bị bày Huyết Ma Biển Bức giết sạch, chỉ còn lại hai chúng ta còn sống sót. Mời các vị thu một nửa tài liệu chúng ta đã thu được.
Mọi người thấy hai người đem ra tám quả thú đan cấp bốn, chín khỏa cấp ba, mười hai quả cấp hai, ba mươi khỏa cấp một, tiên thảo dược mười cụm các loại khác nhau.
Ngu Nhạc khen:
- Hai vị thật là vừa may mắn vừa chăm chỉ, thu hoạch lớn như vậy chúng ta chịu hạ phong, thú thật chỉ bằng một phần mười hai vị.
Tĩnh Minh muốn biết tình hình cung điện hỏi:
- Trong cung điện hai vị đã thấy gì.
- Chúng ta chưa vào bên trong, chỉ vào khu vực ngoài sân nơi đó có mười mấy pho tượng quái thú, đặc biệt có hai pho tượng Bạch Hồ, Trúc Hồ ngoài ta pho tượng một Thanh Lang Vương và một pho tượng Huyết Biển Bức vương. Lúc đó có người trong bọn ngứa ngáy tay chân động vào pho Huyết Biển Bức Vương, lập tức một bày Huyết Biển Bức xông ra đuổi giết. Thật là nguy khốn, chúng ta năm tám vị cấp bảy và tám, còn lại cấp năm và sáu vậy mà chịu không nổi bị chúng giết hút máu, cắn nuốt nguyên thần chết thảm.
- Thôi hai vị ngồi đây hồi phục đi, chút nữa chúng ta sát cánh sát địch. Mọi người ngồi xuống tiếp tục tu luyện, dưỡng sức.
Tĩnh Minh cũng ngồi xuống tu luyện, từ khi rới Hồng Mông Linh Châu giới chàng chưa tu luyện Cổ Loa Quyết, lão ba đã dặn chàng phải bắt đầu luyện lại. Khi còn ở tu chân giới Tĩnh Minh luyện Cổ Loa Quyết, có thể hoàn thành mười bốn vòng xoắn Cổ Loa mà lão ba cho biết, phải cố luyện đến mười tám vòng mới mong bước vào tầng thứ nhất.
Tĩnh Minh bắt đầu vận chuyển Cổ Loa quyết, các vòng xoắn hình thành hấp dẫn tiên khí và các loại khí có năng lượng hội tụ lại đây. Mười ba vòng, mười bốn vòng, mười lăm vòng, mười sáu vòng rồi không sao tiếp tục tăng lên được, chàng đành chịu vậy nhũ thầm, còn thiếu hai vòng nữa thôi thì có bao nhiêu dùng bấy nhiêu.
Mọi người thấy tiên khí và đủ loại khí hội tụ xoắn thành cơn lốc quanh thân người Tĩnh Minh đều giật mình, tự hỏi không biết tên này tu luyện công pháp bá đạo gì, đúng là trắng trợn cướp đoạt giành giật tiên khí, thôn phệ cắn nuốt một cách mạnh bạo. Mọi người thấy tiên khí tụ về cũng hấp thụ thấy có kết quả lại càng vui vẻ, thì ra ta cũng được hưởng một phần, thế là mạnh ai người nấy ra sức hấp thụ tiên khí tu luyện.
Tĩnh Minh vốn có cảnh giới cấp sáu, ẩn dấu phong kín chỉ còn một nay ngồi tu luyện cởi bỏ lộ ra cấp sáu, chàng vẫn là kẻ hấp thụ nhiều nhất, lão ba đã dạy cách chuyển năng lượng nên chàng bất kể loại năng lượng nào, tiên khí, thần khí, ngũ hành khí, yêu khí bất kể một lượt tinh lọc, chuyển hoán thành quang năng lượng đem nhập thể dung hợp với nguyên khí trong kinh mạch, quang năng lượng lập tức dung hợp chuyển thành nguyên khí tăng lên số lượng, giầu có dư dật, khiến cảnh giới tăng dần lên cảm thấy rõ, hoàng tiên cấp bảy, cấp tám, cấp chín, cấp mười, đan điền tràn đầy, kinh mạch trọng tải cực hạn.
- Phốc!
Kinh mạch vỡ vụn, Tĩnh Minh dừng lại không kịp, toàn thân run lên, đau đớn cùng cực, mặt tái xanh, mồ hôi ướt đẫm. Chàng cắn răng chịu đựng, niệm lực thu Cổ Loa vòng xoáy, cổ loa quyết tạm thời ngưng vận chuyển, vừa dừng lại chàng cảm thấy kinh mạch bắt đầu được chữa trị, chữa lành đến đâu khí xoáy cuộn chảy đến đó, nỗi đau đớn cũng bớt dần..
Bên ngoài vòng xoáy Cổ Loa cơn lốc phân tán, mọi người thấy tình trạng của Tĩnh Minh đều giật mình nghĩ thầm „Tẩu hỏa nhập ma! Thằng này tu luyện công pháp quá điên cuồng, mới một canh giờ đã xảy ra chuyện“. Hoa Anh-Đài đôi mắt đẹp ánh mắt không rời Tĩnh Minh trong lòng vô số câu hỏi, thằng này tu vi hoàng tiên đâu phải cấp một cấp hai, nhìn không thấu xem khí thế ít cũng là cấp bảy cấp tám, mấy hôm trước còn cấp một bị tên Dư Bảo Bình chiếu cố, khinh dễ, vũ nhục chẳng lẽ trong vòng năm bảy ngày đề thăng mỗi ngày một cấp. Công pháp hắn tu luyện quả là bá đạo, tuyệt đối không phải công pháp của Vô Cực tông.
Xem ra đúng là hắn, thằng này cả gan ẩn mình dưới hổ nhìn lén mình tắm. Thật đáng giận ta nhất định phải hỏi cho ra lẽ, đòi hắn phải chịu trách nhiệm với mình mới được. Hắn trái lại đã cứu mình một mạng xem như đã đền phần nào nhưng chưa đủ, bất giác mặt nàng nóng lên, trái tim bỗng rung động một cách lạ thường như chưa từng xảy ra. Nàng nhìn lúc này Tĩnh Minh thấy khuôn mặt tái xanh, toàn thân run lên vặn vẹo khiến nàng trong lòng không nỡ, càng lo sợ, làm sao bây giờ, làm sao giúp hắn.. Nàng nhìn mọi người chung quanh, hầu hết còn ngồi tu luyện, bốn đồng bọn tu vi còn kém cỏi như mình trái lại đã tỉnh nhìn vào Tĩnh Minh như mình. Hắn chết mất, làm sao..
Bỗng trên mặt Tĩnh Minh đổi sắc từ xanh chuyển sang đỏ, rồi phát quang sáng trắng chói cả mắt, nàng nhíu mày cũng chỉ nhìn thấy lờ mờ.
Thì ra kinh mạch của Tĩnh Minh bị chấn vỡ, bây giờ tái lập hoàn thành, nguyên khí trong người bỗng chuyển hoán ngưng tụ thành một điểm tinh quang trong đan điền đồng thời bao nhiêu đau đớn biến mất, chỉ còn thư sướng, khoan khoái dễ chịu và cảm thấy lực lượng tăng lên gấp bội. Minh lẩm bẩm hai chữ: „Huyền tiên!“