Hồng Mông Linh Bảo
Tác giả: daoky

Chương 394 Thông Thiên không gian trận đồ và truyền tống trận đồ

Hàn Tinh vừa vào hắc tháp liền thấy hỗn độn, mùi máu sặc sụa, năm sáu trăm Ma tu cai ngục bị giết sạch, khổ sai tù nhân cũng hy sinh không ít, lại còn bắt đầu tranh chấp với nhau. Chàng đến liền hô lên:

- Dừng tay!

Mọi người nghe vội nhìn lên thấy một thanh niên lạ mặt, tu vi cảnh giới mới chỉ thần quân liền khinh thường, không thèm để ý, cứ tranh cãi giành giật bảo vật của Ma tu cai ngục.

- Dừng tay! Các ngươi không nghe à. Có tin ta ném các ngươi trở lại Ma tộc trại giam không? Mới thoát khỏi lao ngục, ta có việc chưa kịp phân phó các ngươi đã làm loạn. Giết chết cai ngục đã đành còn tranh đấu với nhau.

- Ngươi cứu chúng ta? Chỉ một mình ngươi, một thần quân.. cười chết ta được.

- Mày nằm xuống yên nghỉ cho ta!

Thấy một thanh niên đầu trọc chỉ thẳng mũi mình nhạo cười, Hàn Tinh rốt cục ra oai phu đầu. Hai mắt tinh quang lóe lên, bắn thẳng vào hai mắt đối phương. Chàng thi triển Quang Minh lĩnh vực rồi, chàng thử nghiệm ngay trên đôi mắt hắn vì đã biết, đôi mắt là cửa sổ linh hồn, ánh quang có thể trực tiếp qua đôi mắt đánh sâu vào linh hồn đem giam hắn vào lĩnh vực.

Tên kia quả nhiên toàn thân đổ ập xuống,lập tức có người la hoảng.

- Xin nhẹ tay giơ cao đánh khẽ!!! Đừng giết nó.

Hàn Tinh nhìn lại là một lão già:

- Hắn là bạn gì của ngươi, con hay cháu?

- Con của bạn đồng môn.

Chàng lại hô:

- Dừng tay! Ta giải cứu mọi người muốn nhanh nên đem cả khối, trong đó có cả cai ngục. Cai ngục hay những quáng thạch, bảo thạch ta mang vào đây đều quy về ta. Còn các người là những ngưòi thụ ân giải cứu ta mang vào thành trì của ta. Những ai không muốn sang một bên. Ta sẽ đem các ngươi trở về nơi chốn cũ.

Một hồi xem lại có chừng hơn mười ngàn người. Hàn Tinh không ngờ đông như vậy cũng chẳng buồn để ý hỏi thêm. Chàng chỉ thêm những người vừa khinh thường mình còn muốn tranh giành bảo vật nói:

- Các ngươi cũng đi qua đó luôn.

- Xem như tôi cứu lầm người. Còn ai tình nguyện đi với họ thì bước qua luôn.

Lại có một số đông tỏ vẻ ngạo mạn cười gằn, bất mãn đi qua..

Nửa phút sau, Hàn Tinh trục xuất họ ra khỏi đem trở lại thượng giới tầng hai. Đây là một khu rừng rậm không bóng người. Chàng dặn:

- Các ngươi cẩn thận, đừng để bọn Ma tộc và Yêu tộc phát hiện..

- Thằng nhóc nói nhảm nhiều. Bộ chúng tao là đồ ngu như mày cả... Đi, tưởng ai cũng thèm ở chỗ tối tăm thối tha của mày chắc..

- Phải đó, anh em mau giết thằng này đi. Nó dám khinh dể bài xích chúng ta..

- Hừ! Chỉ bằng sức của chúng mày, nằm mơ đi. Tao có năng lực giải cứu hơn một trăm ngàn người khỏi tay Ma tộc, lại sợ bọn vô ơn bất nghĩa như chúng mày?

- Khoan đã! Vị này lúc trước định cứu chúng ta đem đi đâu, không phải là muốn giam giữ chúng ta ở nơi tối tăm đó sao..

- Đương nhiên không phải, tôi chẳng đã nói rõ rồi hay sao, mày lại không thèm nghe tất cả sẽ được đem đến một thành trì mới thành lập, nơi đó sống hoà bình không có ma tộc, yêu tộc.

- Tôi có thể quyết định lại được không?

- Xin lỗi, tôi không rảnh để chơi đùa.. Đem các ngươi vào thành, để các ngươi chơi đùa lố lăng, giết hại nhau phá rối, ai làm việc khiến cho thành trì chúng ta phát triển.

Nói xong biến mất tại chỗ, chàng về hắc tháp trấn an mọi người còn lại, sau đó nói một số quy củ. Nếu mắc phạm cảnh cáo nhiều lần không sửa sẽ bị trục xuất ra khỏi thành. Chàng xem kỹ lại, tất cả có mười lăm vị thần vương nhưng người nào cũng bị nguyên thần phong ấn không dễ phá được.

Sau khi vào thành giao cho Khổng Tuyết Như Băng, chàng dặn các thần vương kiên trì một thời gian tìm cách phá giải phong ấn, còn nhờ họ giúp Khổng Tuyết Như Băng giữ trật tự trong thành. Hàn Tinh vào thành nhận ra nhiều thay đổi, bỗng chàng thấy một võ trường người tụ tập đông nghịt nên hỏi:

- Chuyện gì ở đó!

- Chủ nhân! Đó là đại hội Vạn Tiên, đánh dấu Cổ Loa thành có một vạn tiên nhân sinh sống tu luyện trong thành. Giải thưởng hạng nhật là một kiện thượng phẩm kiếm tiên.

- Chuyện này thôi, có nhiều người hưởng ứng như vậy. Khán giả từ đâu mà đến xem như vậy.

- Đương nhiên ở Tiên Giới các tinh châu đều tụ tập lại đây, Tiên kiếm, cùng nhiều phần thưởng khác, nhiều cường giả ở bên ngoài thành đến tham gia, phải đóng phí tổn, người trong thành muốn tham gia được miễn phí. Cường giả các tông phái đến rất đông, một phần tò mò về Cổ Loa Thành một phần muốn nhân cơ hội này cho đệ tử học hỏi thêm, và giương danh thiên hạ.

- Ồ Đại thiếu chủ Tĩnh-Minh hôm nay cũng đến, chủ nhân muốn gặp hắn không.

Hàn Tinh thần thức quét ra nhận ra quả nhiên Tĩnh Minh đi với ba bốn đệ tử Vô Cực Môn có vẻ hào hứng vô cùng, phía sau còn có một vị trưởng bối cảnh giới tiên quân cực đỉnh âm thầm hộ phù.

Mấy bà nhà tôi, phân tán tứ phương hôm nay sao không thấy ai..

- Chủ nhân phu nhân Hồng-Linh cùng Thuỳ-Nhung mấy ngày trước bận rộn chiêu nạp đệ tử Hư Vô Đan Tông, hai người đi đâu đón mấy vị thiếu gia tiểu thư đến đây ngày mốt thi đấu đại hội vào vòng trong đánh K.O., mới trở lại. Mấy phu nhân khác đang du lịch khắp tiên giới. Chủ nhân tuổi trẻ mà có một số đông thiếu gia và tiểu thư lớn như vậy thật là đáng phục, lại không ảnh hưởng bước tiến tu luyện của chủ nhân mới là điều càng đáng phục hơn.

- Không có gì đáng phục đâu, mấy đứa nhỏ các phu nhân lo nuôi nấng dạy bảo, tôi bỏ công sức ra rất ít.. Cô đi làm việc của mình đi, ngày mốt tôi trở lại.

- Vậy tiểu tỳ đi trước...

Hàn Tinh ở lại theo dõi bọn Tĩnh Minh, thấy dung mạo dáng vẻ phảng phất giống Tĩnh Nhu, hoạt bát nhanh nhẹn hơn mình nhiều nhưng cũng có một chút gì giống mình, phải rồi. Là ánh mắt thỉnh thoảng phát tinh quang xuyên thấu lòng người. Ba người đi theo đồng lứa tuổi, kề cận thân mật hắn rõ ràng là một gái giả trai, độ rung của cơ thể da thịt theo mỗi bước đi, mỗi cử động không dấu nổi ánh mắt tinh vi của Hàn Tinh.

Thì ra Tĩnh Minh nghe lời chàng, sau khi phi thăng tiên giới hỏi đường đến Vô Cực tông, hắn xin gặp cao cấp trưởng lão mới nói thân phận của mình, họ liền lo liệu sắp xếp cho Tĩnh Minh vào trong nhóm đệ tử ngoại môn. Nhớ lại lời Hàn Tinh, không cần truyền tông quyết cho hắn, nhưng mấy trưởng lão thấy không ổn hỏi lại chưởng môn, chưởng môn đẩy đưa không quyết:

- Các ngươi tự quyết định lấy, mấy môn quyết căn bản bổn tông cũng không từng quá giữ tuyệt đối bí mật. Hắn là con của ân nhân bổn phái, với thân phận địa vị và năng lực của cha hắn, ngay cả bí quyết tu luyện bản tông cũng không cần để vào mắt... Vậy các ngươi tự cân nhắc rồi quyết định lấy.

Tĩnh Minh nhập vào nhóm đệ tử ngoại môn, tuy tu vi cảnh giới tiên nhân, so với nhiều người kém, nhưng trưỏng lão phụ trách không dám khinh thường. Nhưng trong nhóm đệ tử ngoại môn không ít thiên tài, thân phận cao quý, tính khí cao ngạo đã quen, chuyên ngược đãi kẻ hèn kém hơn mình, nên Tĩnh Minh bất hoà với nhiều phe nhóm chỉ vì hắn là một phi thăng giả lại trẻ tuổi như vậy. Phi thăng giả mới phi thăng hoặc là cảnh giới cao siêu, hoặc là yếu nhược, Tĩnh Minh thuộc loại yếu nhược, tu vi tiên nhân sau khi chân ngyên chuyển thành tiên nguyên kém tinh thuần nên bị đáng giá kém, bị người khinh dể, sỉ nhục, cứ mấy ngày là bị đánh một trận. Cũng may hắn thân thể từng được Hàn Tinh chữa trị, thể chất tăng cường không ngừng, năng lực hồi phục nhanh nên được an ủi đôi chút.

Tĩnh Minh ở tiên giới tưởng là nơi thần tiên, sung sướng bây giờ mới biết mình lầm, nơi đây rõ ràng khắc nghiệt hơn cả tu chân giới. Hắn cắn răng chịu nhục, nghĩ đến công quyết Cổ Loa Quyết mình tu luyện thần kỳ, bá đạo đoạt năng lượng thiên địa tiến nhanh... nên ra sức khổ tu không buông, ngoài giờ làm việc bổn phận, hắn từ chối mọi sinh hoạt vô bổ, nhiều buổi giảng tu đạo của Vô Cực môn hắn cũng bỏ, ở phòng tu luyện.

Ở tu chân giới, Hồng Mông ngũ hành quyết luyện tầng thứ tám, Cổ loa quyết luyện đến vòng thứ bốn, ở Hồng Mông Linh Châu giới cũng đã tiếp xúc, hấp thụ được một chút tiên khí bây giờ tu luyện hấp thụ tiên khí đáng lẽ ra phải thành công mới phải, chẳng dè gặp vấn đề. Nửa tháng luyện bấtcứ môn nào cũng không có tiến bộ, tiên khí hấp thụ không được. Tĩnh Minh ra ngoài, cuối cùng gặp một vài tên đồng tình cảnh, lôi kéo hắn đi nghe giảng, sau đó lại được truyền thụ pháp quyết cột trụ, Tĩnh Minh thử luyện Vô Cực âm dương quyết lập tức cảm thấy hấp thụ dễ dàng, không ngừng hấp thụ tiên khí. Hắn tạm gạt Hồng Mông ngũ hành quyết và Cổ Loa quyết qua một bên chuyên cần luyện Vô Cực âm dương quyết. Hắn không biết ở trên cao, Trương trưởng lão đang quan sát cười „Khạch khạch, ở Vô Cực tông nên an phận luyện Vô Cực môn pháp quyết, cuối cùng chịu tu luyện rồi! Tương lai trở thành đệ tử chân truyền chứ không sai. Thằng này tâm trí cứng cỏi, bị đòn chịu nhục không than một tiếng, cố gắng làm ra vẻ không sao, vẫn vui vẻ yêu đời.“

Mấy hôm trước nghe tin có đại hội Vạn Tiên ở Cổ Loa Thành Tĩnh-Minh liền xin đi xem, Trưởng lão cho hắn tháp tùng Vô Cực tông tham gia đại hội đệ tử, còn cho ba đệ tử ngoại môn đi theo.

Hàn Tinh nhìn thằng con yêu, không biết rõ tình trạng nó, đã trải qua chuyện gì chỉ thấy nó mạnh khoẻ và vui vẻ nên yên tâm..

Vừa định rời khỏi Cổ Loa Thành bỗng tin tức của Đường Thăng đại đế chuyển tới, chàng xem qua bỗng nhíu mày, Tôn Thường đại đế đã phi thăng..

Nhắc đến Tôn Thường đại đế chàng cảm thấy người này chuyên đối địch với mình, nay phi thăng hẳn là về Tôn đại gia tộc. Năm xưa thu hoạch của hắn nhiều đồ tốt, ta nên về Hồng Mông Linh Châu giới xem lại một chút, Truyền tống trận, tiên điện, trận pháp không gian kia đến nay mình vẫn chưa có thời giờ xem cho kỹ, nay phải xem cho kỹ.

Hàn Tinh bước vào không gian tiên trận bỗng giật mình nhận ra:

- Đây không phải là thông thiên trận đồ giống của Lê đại gia tộc được chị Trân Trân cho xem một lần hay sao..không ngờ mấy chục năm năng lượng không hề bị hao tổn, vẫn vận hành chuẩn xác.

Hàn Tinh xem một hồi nhớ kỹ lại thủ ấn quyết chị Trân Trân đã dùng, diễn luyện mấy lần rồi tập trung tinh thần lực, thủ quyết bắt ấn, niệm ý mãnh động, trận pháp rung chuyển biến thành ảo ảnh thu nhỏ rơi vào tay chàng.

- Thì ra thông thiên trận đồ bảo bối của Tôn đại gia tộc từ thần giới, đem đến tận Tu Chân giới để chiêu thu nhân tài về tiên giới... Thật khó hiểu, sao không chiêu nhân tài trực tiếp từ tiên giới cho tiện.

Thật ra tiên điện cùng thông thiên trận đồ lần đầu hạ giới, Tôn Thường khinh xuất, tưởng Tu Chân Giới, cường giả chẳng khác gì côn trùng, yếu đuối không ngờ gặp ngay Hàn Tinh khó chơi, mới thất bại của mất, nguyên thần phân thân cũng bị diệt.

Hàn Tinh tạm cất thông thiên trận đồ rồi, xem truyền tống trận nghiên cứu một hồi, lẩm bẩm chẳng lẽ cũng là thần cấp truyền tống trận đồ... Hẳn là như vậy, tên Tôn Thường đại đế này rõ ràng không tinh thông trận pháp cấp thần, vậy sử dụng trận đồ. Hàn Tinh lại thử thủ pháp bắt ấn thu nhỏ lại, quả nhiên thành công. Một khối hình vuông vừa bằng nắm tay, quả thật thần kỳ. Thần Tượng Tạc sư Kinh Thước đáng tiếc đã chết, nếu không mình kiếm ông thỉnh giáo một phen thì tay nghề của mình sẽ tiến bộ tăng vọt. Một thiên tài thần tượng tạc sư như Kinh Thước chết vì chất độc thật là đáng tiếc, một sự mất mát lớn cho nhân loại nói chung cho Trung Châu, Lê đại gia tộc nói riêng.

Hàn Tinh về cung điện, phòng của mình nghiên cứu trận đồ không gian. Bao nhiêu trận pháp bố trí, ấn ký trong đó được chàng ghi chép ấn vẽ cẩn thận, lại ghi thêm các nhận định giải thích của mình. Chàng rất ngạc nhiên không gian thông thiên trận đồ, cấp chí bảo như thế nhưng trận pháp trùng điệp chồng rất ít chỉ vỏn vẹn tám trận hợp lại. Chẳng lẽ trận pháp càng cao, càng rắc rối, rồi đến trình độ nào trở nên đơn giản dần? Truyền tống trận đồ chàng cũng không bỏ qua, phương thức tương tự ghi chép vẽ lên một quyển khác..

Xong việc chàng bước ra khỏi phòng thì nghe tiếng dương cầm, liền biết Hồng-Linh đang dạo đàn chàng cũng âm thầm lấy Thanh Vân Tiêu ra hợp tấu.

Nguyên Hồng-Linh về cung thấy Minh đắm chìm tĩnh tọa trong phòng, một lúc đứng dậy tưởng thu công, lại thấy chàng tay bắt ấn dùng chỉ công vạch vẽ, lúc lại thi triển thủ ấn đánh ra vô số ký tự, ký tự ảnh bay nhảy thành đoàn chui vào ngọc giản.. Mấy giờ quan sát cứ như vậy, nàng không chờ nữa ra ngoài đại điện đánh đàn giải khuây..

Thằng Chính Lộ, đang ngồi cùng ba em nói chuyện vui trải qua ở tu chân giới, bỗng ngưng lại lắng nghe. Ba đứa kia thấy vậy cũng ngóng tai lên nghe. Bốn đứa nhìn nhau ra dấu mỉm cười:

- Ba mẹ đang hợp tấu khúc „Trời mới đất mới!“

- Sao anh biết!

- Tao đã có lần nghe mẹ tấu khúc này, và hỏi mẹ bảo vậy.

- Nhạc buồn quá!!!

- Suỵt!! Kiên nhẫn nghe tiếp đi. Hiếm có khi ba mẹ hợp tấu, nếu chúng ta may mắn có thể còn được nghe ba mẹ song ca cũng biết chừng..

Vừa nói xong, bốn đứa yên lặng lắng nghe, bị lôi cuốn vào nhạc cảnh lúc nào không biết, lúc nước mắt đầm đìa, lúc cười vui sướng thoải mái chưa từng có. Kết cục thanh tỉnh nghe ba mẹ hát, hai giọng một trầm một bổng, quyện vào nhau lúc khoan thai lúc chậm hoà thành cảnh tuyệt diệu, chẳng khác người đến người chờ, đồng hành, chờ đợi nhau chia tay, tái ngộ... nhưng vẫn một lòng chung thủy, không hề thay đổi, dù không gian, thời gian cảnh giới khác biệt.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play