Hồng Mông Linh Bảo
Tác giả: daoky

Chương 384 Nữ Thần Vương Trân Trân

Mạc Kha trước khi đến Trần gia đã báo lên Trân Trân Thần Vương việc của Hàn Tinh. Nghe tin Hàn Tinh tinh thông trận pháp liền khinh thường, mới phi thăng cùng lắm giỏi Tiên Trận, không thể so sánh với cấp một thần trận. Nàng không xem trọng mặc dù Lê đại gia tộc đang rất cần trận pháp tông sư, để giải quyết một việc cực hệ trọng liên quan đến sự hưng vong của đại gia tộc, Lê Thái Hành Thần Vương thái tổ của nàng từ khi truyền tin bị giam hãm trong Âm Phong Sa Trận pháp ngoài Đại Hải Chiến Trường đến nay đã mười bốn năm. Lê gia tộc đã âm thầm cùng trận pháp đại sư đi mười chuyến, đều không mang kết quả, may mắn mười năm trước Trân Trân thăng tiến tu vi ThầnVương mới miễn cưỡng giữ vững được thực lực ổn định cương vị gia tộc trong Trung Châu. Trung Châu bảy gia tộc lớn, ba gia tộc lớn nhất có Thần Vương trấn giữ. Lê đại gia tộc, Lý đại gia tộc và Phan đại gia tộc.

Hôm qua Lê Trân Trân thần vương lại nhận tin tức của Mạc Kha, khiến nàng không vui nhưng khi biết rõ tình trạng nguyên ủy nàng vội ra lệnh cho người đến đón.

- Không ngờ mới phi thăng lại đánh động nhiều thế lực như vậy. Chẳng lẽ tin tức tên Hàn Tinh này đích xác là Thần Trận đại sư?

- Lục Hợp Diệt Thần trận của Đoàn gia tộc Bắc Thiên Châu cũng không làm gì được hắn?

- Thiên tài Dưỡng Thần mã Thiên mã...

- Không thể nào? Đã là Trận Pháp đại sư cần gì phải chăm ngựa. Đây là hai cấp bậc nghề nghiệp danh vị cách xa như trời với đất.

Thị nữ Thu Hương thấy chủ nhân nghĩ ngợi lẩm bẩm chờ một lúc thưa:

- Hắn bị nhiều thế lực dòm ngó như vậy hay chủ nhân hãy thăm dò hư thực một chút, đừng để người khác phỏng tay trên, sau này không phải hối tiếc.

Thu Hằng cũng đồng ý:

- Phải đó chủ nhân, mất công vài phút biết đâu người này sẽ trở thành Trận Pháp đại sư hữu dụng.

- Được rồi! Để ta ghé mắt xem..

- Ủa! Thần Tướng cũng truy bắt hắn!

Nói xong nàng im bặt, chuyên tâm dùng thần thức thăm dò, trận pháp bên cạnh. Trân Trân thần vương liền kinh dị, thần thức của thần vương cũng không thể xuyên vào xem được liền ngạc nhiên, đây rõ ràng là mấy tầng ảo trận, khốn trận thần trận cấp ba chứ nào phải tiên trận, chẳng lẽ Hàn Tinh này ở hạ dưới đã chuyên tu luyện thần trận.. Không được ta phải để ý, nếu hắn có tài thì bồi đắp rồi sai đi phá giải Âm Phong Sa Trận.

Nhắc lại Hàn Tinh cùng Kiều-Liên ở thị trấn quán ăn bị nhiều người đến mời, lại không thấy bóng dáng lão Mạc Kha đâu. Chàng để mặc cho họ đấu võ mồm, không thèm tốn sức nghe mặc kệ họ đến từ đông hay tây.

Bỗng chàng cảm giác bên cạnh không gian ba động, nhìn lại thấy một bóng trảo trắng mờ ảo chộp vào vai mình, chàng định tránh né, thì lại thấy một bóng hồng cùng một bàn tay đẹp đón đỡ chiêu trảo kia..

- Phanh!

Mọi người nhìn lại đã thấy Hồ Khiết-Đạm bị đánh lùi ra sau, còn người cản trở là một thiếu niên áo bố cũ kỹ lạ mặt.

- Mày là ai, sao dám xen vào chuyện của bổn tọa.

- Là ai không cần biết, ta ghét nhất hạng đàn bà đẹp mà lòng như rắn rết như cô. Người ta vừa không thèm nhận cô, đã lén ám sát ngay rồi. Vị này không phòng ngừa nên không kịp phản ứng, nhưng ở đây còn có nhiều người luôn cảnh giác..

- Ha ha, Hồ tộc! Tính toán thật hay, mời không được người, giết người không cho vị Hàn tiên sinh này nhận lời mời của ai... Các vị, mau lên chúng ta đừng để tên nào sống sót... Trương Hồng, Trương Phúc … tất cả giết!

Hàn Tinh nhìn thì ra lão phụ trên phi thuyền mới đến vừa rồi dạo nhạc êm tai, ra sức hô to. Lập tức hai thân ảnh vọt ra hướng bọn Hồ Khiết-Đạn, Hồ Văn và thanh niên vạm vỡ kiếm quang chụp xuống đầu. Bạch ảnh nhoáng lên, mấy cái ba người đã dễ dàng tránh khỏi làn kiếm quang. Hồ Khiết-Đạm hướng cất giọng:

- Hai vị anh hùng này, sao không thương hoa tiếc ngọc gì cả, em nào có gì làm phiền lòng hai anh đâu, sao ra tay độc ác như vậy. Nếu có gì sai lầm hai anh cho em xin tạ lỗi.

Giọng nói ôn nhu nhỏ nhẹ ngọt ngào như mật rót vào tai, dáng điệu cử chỉ hữu tình phô bày đường cong tuyệt mỹ, khiến ngay cả hay tay kiếm thủ trước nay vốn ra tay vô tình họ Trương cũng phải ngơ ngẩn thất thần..

- Tinh tang....

Hai tiếng đàn phát ra từ chiếc thuyền khiến hai kiếm thủ họ Trương tỉnh mộng, nhưng cũng không tấn công Hồ Khiết-Đạm nữa...Tiếp theo năm thiếu nữ xinh đẹp che mặt vận váy vàng, cô chính giữa tóc cài trân hoa ôm đàn đi ra lăng không bay xuống hướng Hàn Tinh gật đầu chào:

- Nguyệt-Anh xin ra mắt Hàn tiên sinh. Tiểu nữ nhân lần gặp Hàn tiên sinh lần đầu xin tấu một khúc tặng tiên sinh, hay dở xin tiên sinh đừng cười.

Hàn Tinh bị gãi ngay chỗ ngứa, không ngờ còn có kẻ mời người bằng cách này, khước từ cũng không được nên đành đáp:

- Ồ! Vậy còn gì bằng...chỉ sợ tôi không hiểu bao nhiêu..

Bốn thiếu nữ hầu cận vội lấy bàn ghế trải khăn sạch sẽ, mới mời Nguyệt-Anh ngồi xuống bắt đầu dạo đàn.

Lúc đầu tiếng đàn thưa thớt sau đó dồn dập. Hàn Tinh cảm thấy khúc này hùng mạnh, dục lòng quân hăng say vào trận chém giết, máu huyết sôi trào... mới đúng, không hiểu sao nàng lại đem ra gảy cho mình nghe làm gì... Bỗng thấy bên kia Hồ Khiết-Đạn bị tiếng đàn ảnh hưởng tâm trí, hét lên xông vào hai kiếm thủ họ Trương, hai bên lại tiếp tục chém giết... Rồi Hồ Văn, Thanh niên vạm vỡ, nhóm người trong Nam Châu Sùng đại gia tộc cũng bắt đầu ra tay..

Hàn Tinh thấy tiếng đàn không ảnh hưởng đến mình nhưng chợt nhớ đến Kiều-Liên, vội nhìn nàng quả nhiên, sắc mặt ngơ ngẳn hai mắt sát khí. Chàng vội ra tay trợ giúp, khẽ hướng về nàng huýt một tiếng gió... Kiều-Liên nghe tiếng huýt gió nhìn chàng vào mắt chàng liền được ánh mắt chàng đánh thức. Hàn Tinh không hiểu nàng Nguyệt-Anh này ý đồ gì khiến cho mọi người đánh nhau đổ máu. À! Phải rồi, nàng mượn tiếng đàn diệt bớt đối thủ khiến mình buộc phải nhận lời theo lời mời của nàng..

Trong cung điện Lê đại gia tộc Trân-Trân Thần Vương, và hai thị nữ đang dùng thần thức theo dõi phát hiện không xót chi tiết nào.

- Dục Chiến Âm Ma khúc, cũng không bị nhiễm lại còn có thể dùng tiếng huýt gió và ánh mắt trợ giúp giải cứu người. Người này nếu ta không lầm không những tinh thần cảnh giới ít nhất đã vượt bằng thần tướng, còn tinh thông về âm công nữa.. Thật là không đơn giản, không biết còn cất dấu bí mật nào nữa.

- Vậy chủ nhân tính sao...

- Còn phải tính nữa sao?

Hàn Tinh đang còn nghe đàn bỗng bị một lực lượng kỳ lạ bao trùm, chàng định phản kháng thì nghe một giọng ôn nhu thanh thúy dễ nghe truyền âm:

- „Đừng phản kháng, ta là Trân Trân theo lời của Mạc Kha đưa ngươi về Lê đại gia tộc“

Hàn Tinh thấy Kiều-Liên cũng được mang theo nên an tâm không phản kháng. Chàng cảm giác như ngồi trong một không gian nhỏ, như trong phi toa bay đi, chớp mắt đã dừng. Trước mắt thấy mình đứng trong cung điện, ba cung trang nữ tử đang quan sát hai người, cả ba đều che giấu tu vi và khí thế, nhìn qua cung cách của họ chàng đoán hai cung nữ áo xanh có lẽ là cung nữ còn vị áo trắng chắc là Nữ Thần Vương Trân Trân. Hàn Tinh chắp tay cúi đầu nhẹ giọng:

- Hàn Tinh ra mắt Lê tiền bối..

- Ngươi hẳn là Hàn Tinh, lão Mạc Kha đã giới thiệu.

- Chính là vãn bối.

- Trên người ngươi không biết còn dấu bao nhiêu bí mật, Mạc Kha giới thiệu ngươi cho ta vì tài năng chăm dưỡng thần thú, thiên mã. Sau đó lại thêm tài năng trận pháp, vừa rồi biểu hiện của ngươi rõ ràng còn thông hiểu âm luật.

- Tiền bối mắt sáng không gì giấu được, trước kia vãn bối thích nhiều môn, nên gặp đâu học đó, nên tuy biết nhiều nhưng chẳng môn nào đạt đến đại thành.

- Hôm trước ta định để ngươi chăm sóc thiên mã cho ta, bây giờ lại đổi ý để ngươi giúp ta về trận pháp. Không hiểu Trận pháp cảnh giới của ngươi hiện nay trình độ nào?

- Vãn bối không rõ, phỏng chừng cấp hai cấp ba gì đó...

Trân Trân Nữ Thần Vương nghe cấp hai, cấp ba hơi thất vọng, suy nghĩ mấy giây nói:

- Thôi như vầy, để mai ta cho người đến kiểm định xem rồi quyết định..

- Vâng tiền bối.

- Còn cô nương này là ai.

- Cô ta gọi là Kiều-Liên, thị nữ mới thu của vãn bối.

- Ngươi nhe! Nghe nói mới là mã nô ở Trần gia, mới một ngày đã thu nhận thị nữ.

- Vãn bối thấy nàng đáng thương nên liều thôi.

- Không sao! Bản năng của ngươi thu vài thị nữ cũng không sao. Thu Hằng, ngươi phụ trách dẫn họ về phòng nghỉ ngơi.

Hàn Tinh về phòng không khỏi suy nghĩ về vị Nữ Thần Vương địa vị cao cao tại thượng, thần thông quảng đại năng lực vô cùng, không hiểu sao nàng không như kẻ khác cao ngạo, khinh người. Chàng không biết Nữ Thần Vương đã theo dõi mình, đã biết một số chi tiết lại cần dùng nên mới tỏ ra như vậy.

Một đêm an lành, sáng hôm sau một trung niên danh gọi Thu Lỗ, trận pháp đại sư cấp sáu không biết được mời từ đâu đã có mặt.

Hai người khách sáo trao đổi kiến thức một hồi, Thu Lỗ trận pháp đại sư giật mình đánh giá, kiến thức trận pháp Hàn Tinh không kém gì mình.., không biết thực hành có được như vậy không. Những người tò mò đến xem bị Thu Lỗ đuổi đi, không cho bén mảng, Thu Lỗ bắt đầu bố trí trận pháp cho Hàn Tinh phá giải, cứ vậy tăng cấp lên, người bố trí người phá giải thay phiên nhau suốt một tháng mới có kết quả.

Hàn Tinh cũng không cần phải cố hết sức, ngày phá giải, hay bố trận chẳng có gì mệt nhọc, còn học hỏi thêm nhiều điều hữu ích, đêm luyện đao thế, luyện thể. Chàng không quên mỗi tuần về Hồng Mông Linh Châu giới thăm vợ con một lần.

Thu Lỗ đem kết quả báo cho Nữ Thần Vương, nàng nghe Hàn Tinh trận pháp cảnh giới cấp sáu đồng cảnh giới với Thu Lỗ liền giật mình vui mình, liền gọi chàng vào cung nói chuyện:

- Hàn Tinh, ngươi đúng là làm ta vui mừng trận pháp cáp sáu..sao lại tự đánh giá cấp hai.

- Cách đánh giá mỗi nơi mỗi khác, vãn bối nào biết. Theo đánh giá của vãn bối đều dựa theo sách vở, kiến thức học hỏi nghiên cứu trong quyển trục trận pháp thì chỉ đáng là cấp hai miễn cưỡng cấp ba. Nên vãn bối còn phải cố gắng học hỏi thêm thật nhiều nữa mới được. Còn theo Thu Lỗ đại sư đánh giá vãn bối trận pháp cấp sáu vãn bối không dám nhận.

- Hàn Tinh! Ngươi không cần như vậy.

- Được rồi! Ngươi ở đây nghiên cứu thêm trận pháp, bây giờ ngươi đã cấp sáu thì dù kiếm sư phụ cho ngươi cũng khó, phải là cấp Thần Tượng Tạc Sư, thời buổi này kiếm không ra, ngay cả Trung Châu này cũng không còn vị nào. Sau một năm nghiên cứu ngươi giúp ta làm một việc, mọi trang phí ta trả, nợ của ngươi ta trả. Mỗi tháng ta trả thêm cho ngươi một trăm vạn thần thạch.

- Xin hỏi việc vãn bối phải làm là việc gì?

Nàng bắt đầu kể chuyện cứu người, hung hiểm ra sao nói rõ hết cho Hàn Tinh. Chàng nghe xong không những không sợ còn bị kích thích...hôm sau nhận lời. Còn trận pháp quyển trục chàng hỏi, liền được cấp cho một ngọc bài được quyền tự do ra vào thư viện của Lê gia tộc, ngoại trừ phòng bí cấp cao nhất của gia tộc, phòng nào chàng cũng được vào đọc, kể cả tầng phòng võ kỹ, tu luyện quyết pháp bình thường, tàn quyển vv...

Hàn Tinh lãnh trách nhiệm, Trân Trân hỏi thăm hai thị nữ:

- Các ngươi thấy sao?

Thu Hương:

- Thằng này thuộc loại cuồng về phương diện nghiên cứu học hỏi. Không hiểu về phương diện tu luyện và chiến đấu như thế nào. Nếu chiến đấu chuyên nghiệp thì có thể hoàn thành việc cứu Lê thái tổ

Thu Hằng:

- Quái lạ! Trên người hắn không có chút sát khí, không có chút phòng ngự nào. Phương diện nghiên cứu học hỏi chưa chắc cuồng đâu, chỉ vì hắn mới phi thăng nên cần phải học hỏi nhiều thôi, sau này phương diện thu thập tri thức sẽ giảm, kể cả về trận pháp. Còn về hoàn thành công việc thì khó đoán.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play