Chương 32 Trương công tử thất lễ
Bọn họ bốn người kiếm tửa lâu dùng bữa, hai vị bảo vệ không đi chung với hai người chỉ đi ở phía sau canh chừng. Hỏa Mỹ nhân chợt hỏi:
- Lúc nãy trong khi chiến đấu muội có thấy lẳng vẳn tiếng tiêu, có phải Tinh ca thổi ra trong lúc cự địch?
- Đúng là vậy! Ta cũng mới học được vài ba bản để giải khuây lúc nãy tiện dịp muốn thí nghiệm để chứng thực một vài tiêu đề chưa rõ ràng.
- Phải chăng Tinh ca muốn dùng tiếng tiêu để chế địch, lúc nãy đã thành công chưa?
- Cũng thành công phần nào, đối với cao thủ dưới giai cấp thì có tác dụng còn đối với ngang cấp thì chưa biết.
- Lúc nào Tinh ca phải thổi cho muội nghe một bản mới được.
- Bây giờ còn chưa được, kỹ thuật của ta còn kém không dám đem ra bêu xấu.
- Cây tiêu của Tinh ca đâu cho muội xem một lát được không?
Hàn Tinh đưa Thanh Vân Tiêu cho nàng, thì nàng ngạc nhiên vô cùng cây côn này nàng cũng đã thấy qua, rõ ràng là cây côn sao Tinh ca xem nó là cây tiêu. Khi tiếp cây thanh côn nàng cảm thấy một tia thanh khí lưu như nhập vào trong thức hải, cả người sảng khoái, tinh thần trong sáng phấn chấn như được ăn đan dược kỳ quả, trong chốc lát nàng như ngây như dại không còn biết gì xảy ra chung quanh. Chàng thấy vậy vội bố trí một phòng ngự và ảo trận pháp quanh nàng không để cho ai làm phiền nàng. Hàn Tinh đoán nàng may mắn đi vào ngộ cảnh, hy vọng nhờ đó có thể tăng lên tâm cảnh, sau này càng dễ dàng thành công trên đường tu luyện.
Đứng bên canh chừng nàng chàng có dịp ngắm Hỏa Mỹ nhân kỹ hơn, từ lúc trước chàng xem nàng như cô bé chưa trưởng thành hẳn nên cũng chẳng cần xem, vì chẳng liên quan gì đến mình, nay nàng đi bên mình thì thấy tâm tính cũng không có gì xấu, chỉ có nóng tính, và với gia thế của nàng trước kia xem người không ra gì, nay đã đổi hẳn thành một chút ôn nhu. Nàng cao một thước sáu mươi, dáng người yều điệu mình thon, vai, ngực, eo, bụng, mông, chân cân đối đến tự nhiên tuyệt hảo, chỗ nào cần đầy đặn thì đầy, chỗ nào cần nhỏ thì nhỏ, nước da trắng hồng, mặt trái soan, tóc dài búi lên khéo léo cài lên bằng ngọc trâm, mắt bồ câu mi dài, mũi dọc dừa môi nhỏ xinh, không phải thế thì nàng đã không được mang danh Mỹ nhân. Lúc này hai mắt nàng nhắm hờ, tay vẫn cầm Thanh Vân tiêu thẫn thờ như đang trong mộng cảnh, như tỉnh như mơ, bất giác hai tiếng đồng hồ qua đi nàng mới tỉnh. Chàng xem xét thì thấy rõ ràng tâm cảnh của nàng đã tăng tiến không ít, trước kia luyện khí hậu kỳ, nay miễn cưỡng có thể so với Trúc cơ kỳ. Nếu có thêm cơ duyên như được dùng Trúc cơ đan hay dị quả có thể nhanh chóng đột phá bước sang Trúc Cơ kỳ.
Hàn Tinh thu lại trận pháp rồi mỉm cười nói:
- Chúc mừng cô nương tâm cảnh tiến bộ. Sau này tu luyện sẽ dễ dàng thành công.
- Cám ơn Tinh ca, không ngờ cây Thanh côn này thần kỳ như vậy! Nhưng rõ ràng đây là Thanh côn sao Tinh ca nói là cây tiêu.
Hàn Tinh mỉm cười nhận Thanh Vân tiêu nói:
- Xem kỹ đây!
Chàng dùng tâm niệm mở một lớp Thanh Vân tiêu rồi đưa cho nàng xem.
- Thì ra vậy! Bây giờ xem đúng là Thanh tiêu. Sau đó trả Thanh Vân Tiêu cho chàng.
Nàng dẫn chàng vào một tửu lâu nổi tiếng Thanh-Trúc Lâu, tửu lâu này có năm tầng, tầng ba có thể dùng rượu vừa có thể nghe ca hát, đàn sáo vv... Lầu bốn và năm chỉ dành cho khách quý, đặc biệt lầu năm dành cho cao thủ Nguyên Anh kỳ trở lên. Luyện khí kỳ chỉ có thể ở tầng chệt và lầu hai, Hỏa Mỹ nhân tu vi cũng chỉ luyện khí kỳ nhưng thân phận khá cao miễn cưỡng lên được lầu ba. Hai người lên lầu ba, lúc này đã quá trưa nên một số bàn trống đã có mấy cái liền chọn một cái gần cửa sổ.
Chàng không rành các món ăn nên để Hỏa Mỹ nhân giới thiệu, mới chọn một món cá, một ít rau và trái cây, hai bình rượu. Trên lầu ba các bàn khác đã dùng xong bữa nhưng vẫn còn nhiều người nán lại thưởng thức lời ca tiếng hát, thấy hai người, nữ như tiên như ngọc, nam lại bình thường không có gì nổi bật chỉ có điều nam dường như còn rất trẻ cần dẫn đi giải thích khiến chung quanh hiểu lầm là tỷ đệ.
Hàn Tinh dùng bữa xong, thấy cá chép ở đây thật ngon, mấy món rau lạ cũng rất thơm hợp khẩu vị, hai người nâng chén vui vẻ đồng ẩm khiến cho các thanh thiếu niên ở bàn khác trông thấy mà thèm đến nổi ghen lên, cũng may nơi đây cấm lớn tiếng để nghe lời ca tiếng hát nên hai người vừa nghe nhạc vừa đối ẩm, chẳng mấy chốc hai hũ rượu đã cạn sạch nên gọi thêm một hũ nữa. Vừa nghe một bản, thấy nhiều người hoan hô khen hay, Hàn Tinh lại thấy lời không có gì đặc sắc, đại khái đề cao cuộc sống tiêu dao phiêu diêu không bó buộc sự gì, sống sao cho thoải mái không bị ràng buộc. Chàng nghe thì thấy không thông, không có gì đáng học hay nêu theo. Nếu sống như vậy dù sống mấy ngàn tuổi cũng vô ích, có thể thua cả một phàm nhân dù sống sáu bẩy chục năm nhưng có bổn phận ràng buộc, hy sinh cho người thân, lợi ích cho dân tộc tổ quốc thì mới ý nghĩa.
Hàn Tinh lại nghe một bài hùng tráng ca ngợi anh hùng từ nhỏ đã nỗ lực khát khao biến thành cường mạnh vô địch, giết bao nhiêu cao thủ thắng biết bao trận đấu oai hùng trở thành anh hùng vô địch thủ, khiến ai cũng phải phục nể, sợ hãi. Chàng lại nghĩ làm anh hùng vô địch khiến cho ai cũng nể phục sợ hãi, thế thì thành kẻ cô đơn rồi, cuộc sống không bạn bè, người thân yêu thật là vô vị, vậy thì có ích lợi gì.
Nghe vài bản nhạc Hàn Tinh không thấy có gì hay, khi nghe vài bản độc tấu Tỳ bà cầm, đàn tranh thì chàng cảm thấy có hồn, lúc tả sông sâu biển rộng, lúc tả núi non hùng vĩ, hoa đồng cỏ nội những kỳ công trong thiên nhiên. Bài đàn tranh cũng diễn tả thiên nhiên thú dữ chim muông, kình ngư thuỷ tộc, trăng sao tinh tú, phong vân, vũ bão, lôi điện, hào quang hắc ám vv...vận chuyển biến thiên... Chàng thưởng thức xong hai bản xong thấy hay, giúp mình hứng thú với thiên nhiên vũ trụ, quy tắc vận hành... Đang gật gù tán thưởng thì thấy có một nhóm bốn năm người tiến vào lầu ba. Chàng không để ý đến họ tâm trí vơ vẩn nhớ lại ha bài độc tấu đàn kia từng cung giai, nhịp điệu mắt khẽ nhắm hờ gật gù diễn lại trong trí óc. Thấy mấy chỗ bị quên chàng thấy đáng tiếc thì thấy có người đứng gần trước mặt như giận dữ thì tỉnh lại chỉ nghe hắn la to:
- Tên tiểu tử này, sao ngươi dám khinh ta, ta hỏi sao không chịu trả lời.
Nghe thấy vậy Hàn Tinh thầm nghĩ:
-”Tên này thật là vô lý, bắt ta phải trả lời hắn gì đó”. Chàng liền trả lời:
- Ai khinh ai chứ! Ta thưởng thức Cầm kỹ của ta mặc kệ ta. Ngươi hỏi là chuyện của ngươi. Ta nói ngươi mới là khinh người quá đáng, ta đang hứng thú thưởng thức cổ cầm sao ngươi lại đến đây làm phiền phá đám. Sao không cút ngay đi còn đứng trước mặt ta la lối cái gì.
Vừa nói xong, một tràng pháo tay nổi lên hoan hô làm Hàn Tinh giật mình không biết chuyện gì xảy ra. Bỗng một vị trung niên kim đan kỳ nói:
- Vị tiểu ca này nói thật chí lý, nơi đây đang tụ tập những người đang thưởng thức đàn ca, chứ không phải là nơi to tiếng gây sự phiền hà đến nhã hứng của mọi người. Vậy mời Trương tam công tử về chỗ an tọa.
Trương tam công tử vốn đi cùng bốn đệ tử trong gia tộc lên lầu ba lúc mọi người đang nghe cổ cầm, lúc ngồi xuống thì nhận ra Hỏa Mỹ nhân đang ngồi cùng bàn với một thiếu niên lạ mặt. Trương gia cùng với La gia danh khí tại Đông-Duyến châu ngang hàng cùng với ba gia tộc khác Vân Mộng, Âu Dương, Trầm gia, mệnh danh ngũ đại thế gia. Trương La hai gia tộc từ mấy đời trước có lẽ vì tranh khí nên xích mích khó giải hòa, Trương tam gia lúc nhỏ tình cờ quen biết Hỏa Mỹ nhân La Hồng, khi nổi danh Hỏa Mỹ nhân nàng dù tính tình ngang ngược táo bạo nhưng vẫn có nhiều thiếu niên theo đuổi chiếm đoạt, đáng tiếc bao nhiêu thiếu niên thất bại không thể tiếp cận được với nàng, Trương tam công tử cũng trong số thiếu niên ấy. Nay bỗng nhiên thấy người trong mộng của mình ngồi chung bàn với một thiếu niên xa lạ, tư chất bình thường thì sao chịu được nên tiến đến hỏi thăm, khi bắt chuyện với Hỏa Mỹ nhân thì nàng lờ đi không trả lời, như không quen biết, sau lại quay sang Hàn Tinh hỏi thì thấy đối phương không thèm nghe liền quên cả quy củ ở đây lớn tiếng la chửi.
Hắn bị kim đan kỳ trung niên là người có trách nhiệm giữ trật tự ở đây mời về chỗ, biết không làm được gì đành căm hận nhìn Hàn Tinh rời khỏi. Hàn Tinh nhìn Hỏa Mỹ nhân nhún vai cười khổ, không hiểu mình làm gì sai khiến đối phương căm thù đến thế, rồi lại quan sát Trương tam công tử thấy tu vi hắn mới Trúc cơ kỳ quay sang Hỏa Mỹ nhân hỏi:
- Hắn là ai vậy, sao bỗng dưng lại đây gây chuyện?
- Hắn chính là Trương Thăng tam công từ, hắn đến có lẽ vì tiểu muội. Nàng đỏ mặt đáp.
- Cô nương quen với hắn à.
- Kể ra cũng là chỗ quen biết, vì hắn là công tử Trương thế gia nên có nhiều điểm đối nghịch với gia tộc muội.
Hàn Tinh nhìn nàng mỉm cười khẽ nói:
- Thì ra thế, vị tam công tử này muốn giải hòa cừu hận của hai gia tộc đây mà.
Hai người thưởng thức trái cây, nghe thêm mấy bản độc tấu, hoà tấu cổ cầm nữa rồi rời khỏi tửu lâu. Hàn Tinh hỏi:
Cô nương có tính toán gì không?
Hoả Mỹ nhân nhìn chàng mỉm cười:
- Tiểu muội cũng không tính gì chỉ thấy mình quá yếu, cần về tu luyện thêm không có bị đại ca vượt quá xa. Không biết tu vi đại ca đã đến trình độ nào?
Hàn Tinh cười đùa dọa:
- Tu vi chừng kim đan trung kỳ gì đó, ta cũng không rõ lắm. Cũng đúng, nếu muốn yên lành xông xáo tại tu chân giới, phải có tu vi cao một chút mớì không bị uy hiếp và an toàn, cô nương phải cố gắng lên nếu không lần sau chúng ta gặp lại, ta đã có Nguyên Anh kỳ tu vi cũng nên, lúc đó phải nhận cô nương làm đệ tử đó.
Đang thong thả đi dạo trong một thảo viên hai người vui vẻ nói chuyện, cùng Hỏa Mỹ nhân ôn nhu nói cười bỗng phía trước thấy bọn năm người Trương tam công tử. Hai người không cần để ý đến họ. Bọn này vừa nghe lén được Hàn Tinh nói lần sau gặp mặt có thể đã trở thành Nguyên Anh kỳ thì khinh miệt nói với đồng bọn:
- Các ngươi nghe gì không, tiểu tử kia vừa chém gió miệng cái gì lần sau gặp hắn có lẽ đã là Nguyên Anh kỳ. Thật là trước mặt người đẹp chém gió không biết ngượng miệng
- Tu vi của hắn hiện tại bất quá Trúc cơ trung kỳ thua cả ta, không biết bao giờ mới lên hậu kỳ chứ đừng nói đến Kim Đan kỳ mà hắn dám mạnh miệng nói Nguyên Anh kỳ.
- Thiếu gia để chúng ta lại nắn gân cốt nó một chú, xem cứng thế nào mà dám khoác lác như vậy.
- Các ngươi cẩn thận, đừng tổn thương đến Hỏa Mỹ nhân tiểu muội.
Ba tên đến gần hai người quát:
- Dừng lại cho chúng ta hỏi chuyện một chút!
Hàn Tinh đã nghe hết bọn này nói chuyện nên giả vờ ngây ngô hỏi:
- Chuyện gì, các ngươi là ai ta không quen biết làm gì mà la hét dọa người như thế.
- Chuyện gì ngươi còn giả vờ không biết, trong tửu lâu ngươi đã làm gì?
- Thì ta cũng như mọi người, ăn thịt, uống rượu thưởng thức cổ nhạc, lời hát như mọi người, có chuyện gì đâu.
Hỏa Mỹ nhân đứng bên nghe chàng giả vờ không biết khiến nàng mỉm cười, lại thấy chàng làm điệu bộ nhún vai vẻ mặt hoạt kê không chuyện gì liên quan đến mình, nàng phải nín khỏi phải cười to lên.
- „Không ngờ Tinh đại ca cũng có khiếu diễn kịch hài đến thế“.
- Ngươi! Ngươi. Ngươi trong tửu lâu đã dám đắc tội đến Tam thiếu gia của chúng ta.
- Tam thiếu gia của các ngươi là ai, tại sao bảo ta đã đắc tội với hắn.
- Chính là Trương tam thiếu gia, chính là vị thiếu gia đang đứng bên kia.
Hàn Tinh giả vờ nhìn sang bên đó nói:
- Hắn là Trương công tử hay sao, thì ra tên bất lịch sự gây chuyện trong lúc ta thưởng thức cổ cầm. Hắn đã đắc tội ta, ta đã tha thứ cho hắn, sao các ngươi lại nói là ta đắc tội với hắn. Cứ xem hắn xấu hổ không dám đến đây nói chuyện thì rõ.
- Ngươi lại dám khinh thường công tử chúng ta. Xem chiêu!
Một tên xông đến tấn công Hàn Tinh, người chưa đến kiếm khí sắc bén đã đến trước mặt chàng, chàng vội phất tay một luồng khí nhu hòa cuốn lấy kiếm khí sắc bén của đối thủ đẩy xéo sang một bên trong lòng nghĩ:
- Tên này có chút môn đạo, dùng tay làm kiếm đánh ra kiếm khí sắc bén có điều hỏa hầu chưa đủ nhanh, mạnh, hiểm.
- Ê, khoan đã vừa rồi ngươi đánh là thứ gì đó?
Hắn chưa kịp trả lời Hỏa Mỹ nhân đã nhanh miệng:
- Chính là Kim Hình khí quyết của Trương gia.
Hàn Tinh nhớ lại trong Tạc Đao quyết có đề cập khi luyện đến cảnh giới cao có thể dùng tay thay đao, phát ra đao khí để tạc. Chắc Kim Hình khí quyết cũng theo nguyên tắc giống với Tạc đao. Trước kia chân khí mình còn thấp không xuất ra đao khí hôm nay đem ra thử xem. Vừa nghĩ đến đây kiếm khí của đối phương đã đến chàng vội vận chân nguyên Kim khí chuyển đến lòng bàn tay phải theo chiêu đầu tiên của Tạc đao dùng để phân huỷ tạp chất như vỏ cây từ nguyên liệu.
Đối thủ cùng những người đứng ngoài xem chỉ thấy tay phải của chàng như cương đao phất ngang chặt dọc, đâm, vít.. liên tục sau đó thấy vô số bàn tay bay lượn đao khí màu trắng nhạt bao phủ khắp không gian tản ra phía trước chạm vào kiếm khí, cắn nuốt hết lại tiếp tục xông đến khiến tên này cả kinh lùi nhanh lại nhưng cũng không còn kịp, chỉ thấy đầu, bụng, hông, vai, lưng mát lạnh sau đó đao khí của đối thủ đã thu về nhìn lại thân mình thì đầu tóc trọc lọc, hai cánh tay áo, áo chỉ còn lại một mảnh đeo hai bên nách trông chẳng khác gì một cái yếm của các cô nương dùng.
Hỏa Mỹ nhân bịt miệng cười lên tiếng châm chọc:
- Ha, hả.. Cô nương này sao ra đường chỉ mặc cái yếm. Mau về nhà lấy áo mặc vào cho kín đáo. Thật là!!
Mấy tên còn lại giật mình kinh hãi, có tên lại hỏi:
- Đây là đao pháp gì vậy, ta chưa thừng thấy bao giờ.
Hàn Tinh mỉm cười:
- Đây là Tạc đao pháp.
Trong lòng nghĩ, cũng may chỉ là Tạc đao pháp nếu không, mạng chúng bay khó giữ rồi.
- Quên đi, chúng ta đi thôi. Sau này gặp lại ngươi phải coi chừng.
Trương công tử nhìn thấy đao pháp của Hàn Tinh nhắm bọn mình không ai thắng nổi, ở thêm chỉ thêm nhục nên quyết định rút lui.
Đi dạo một lúc trong thảo viên hai người nói chuyện Tạc Đao một hồi, khiến Hỏa Mỹ nhân ngạc nhiên không ngờ có thứ đao pháp chuyên dùng để tạc tượng, chuyên chú kiêm về góc độ quỹ tích hoàn mỹ chứ không kiêm về khí thế, sau lại hỏi chàng định làm gì thì chàng kể có lẽ rời Tu chân giới đi Phàm giới một thời gian. Khi chia tay chàng đem tặng Hỏa Mỹ nhân một cặp Hỏa Ngư, sau đó lại đem Hỏa Vũ ra dặn nó âm thầm theo bảo vệ Hỏa Mỹ nhân, khi nào cần chàng sẽ gọi. Hỏa Vũ một thời gian không thấy, bộ lông của nó tám phần biến thành màu đỏ trông mười phần khí thế, tu vi đã vào ngũ giai, dù bây giờ gặp phải Nguyên Anh kỳ cũng không sợ, nếu đánh không lại cũng có thể dễ dàng thoát thân.
Góp ý cho truyện Hồng Mông Linh Bảo: tangthuvie/forum/showthread.php?t=58123