Chương 318 Thầy trò vui mừng gặp lại
Hồng-Linh dùng thần thức kiếm đệ tử của mình, không bao lâu thấy Hạnh-Chi đang hì hục đạp xe đến trường, phía sau còn đèo một nữ sinh. Cả hai cùng vui vẻ chuyện trò đi cùng nhóm phía trước, phía sau còn có năm ba chiếc xe đạp của nam nữ học sinh trung học cấp hai. Thỉnh thoảng có một cặp học sinh đi xe Honda vượt mặt bọn họ, những học sinh này đa số đã lớn, là học sinh cấp hai và cấp ba đã hơn 15 tuổi được phép lái xe dưới 50 phân khối.
Hạnh-Chi từ khi luyện võ thân thể không còn hay đau vặt nữa, bao tử và ruột cũng không tái phát. Nàng lại được Minh truyền cho một số bí kỹ, môn quyết đặc biệt nên luyện tập càng chăm chỉ. Như lời dặn nàng chỉ luyện tập lén khi mọi người đã yên giấc. Tuy như vậy nàng vẫn bị bố mẹ phát hiện, bị kẹt nàng nói bác sĩ đã dạy môn dưỡng sinh để bảo quản sức khoẻ. Nàng lại hay trốn đi vào rừng kiếm ít thảo dược dân gian đi bán, và cũng trồng lấy một số loại dễ chăm, giúp cha mẹ ít tiền tiêu vặt. Nhờ vậy trước đây hai năm nàng bắt đầu đi học và khi trường kiểm tra để biết trình độ, kết quả khiến cho ba mẹ lẫn các thầy cô giật mình. Từ thầy cô đến hiệu trưởng đều không tin Hạnh-Chi chưa bao giờ đến trưòng học chữ lại có trình độ trung học phổ thông cấp hai nên mời phụ huynh nên hỏi chuyện. Ba mẹ Hạnh-Chi cũng ngạc nhiên không hiểu chuyện gì xảy ra khẳng định:
- Gia đình chúng tôi nghèo đói, cơm không đủ no ba bữa nên bốn đứa con từ nhỏ đến lớn không đứa nào được đi học. Hạnh-Chi là con cả của chúng tôi, suốt ngày phải ở nhà trông em, nấu cơm cho chúng tôi đi làm công kiếm tiền thì làm sao nó đi học được..
- Hạnh-Chi được ba mẹ hỏi, chữ nghĩa, sự hiểu biết con học ở đâu?
Nàng biết thừa Minh đã tặng món quà này, nhưng đã được dặn trước không được nói cho ai nên nàng trả lời thẳng câu hỏi, không đem bí mật kia nói ra:
- Con đâu có học chữ nghĩa bao giờ.
- Vậy chữ nghĩa kia từ đâu chui ra.
Hạnh-Chi giả ngu chỉ vào đầu mình nói:
- Đương nhiên từ trong đầu đi ra. Đây là bí mật mẹ đừng hỏi nhiều thêm nữa kẻo con bị nhiều người làm phiền. Tóm lại con có thể đi học là được rồi.
Cuối cùng Hạnh-Chi được xếp vào lớp 8a vào lúc nó mười hai tuổi. Lần đầu đi học còn lạ, tuổi lại nhỏ hơn nên bị các bạn cùng lớp khinh thường không ai đánh bạn. Đến lúc làm bài kiểm tra toán, anh văn, việt văn kết quả đều suất sắc mới bắt đầu có bạn, thành quả khiến cả lớp kinh ngạc, không ngờ con bé nhà quê, người ròn quắt, tính lại ngốc lại có thể làm bài ra kết quả kinh người.
Đứng đầu bảng học sinh giỏi lớp 8a có ba học sinh hai nữ một nam thay phiên nhau đổi vị trí nhất nhì ba. Đặc biệt Trần Nguyệt-Ánh dành vị trí đầu lâu nhất, không những từ đầu niên khóa đến nay còn có tất cả các niên khoá từ lớp 1 đến lớp 5 tiểu học, bước qua trung học tứ lớp 6 đến nay đều là như vậy. Nguyệt-Ánh thấy Hạnh-Chi xuất hiện bất ngờ kết quả bài làm vượt trên mình liền cảm thấy vị trí đầu bảng của mình cò thể bị chiếm, liền xin cô giáo môn văn xem bài thi của Hạnh-Chi.
Nét chữ như rồng bay phượng múa đạp vào mắt, tuy chữ đơn giản không râu nhưng nét bút sắc xảo dứt khoát, nhìn là muốn đọc. Nguyệt-Ánh ngẩn người thầm nghĩ, quỷ dị nguyên lai nét chữ cũng đủ hấp dẫn người đọc, dù chưa biết nội dung nó viết gì chỉ xem nét chữ để thưởng thức như môn thư họa cũng đủ mãn nguyện. Nàng đọc qua một lần cảnh nào cũng tả chân thật với hiện tại, không những thế dùng từ tuy không bóng bảy nhưng chính xác, lại ngắn gọn xúc tích. Có những cảnh chỉ ta hai câu vài chữ ngăn gọn cũng làm người đọc hình dung ra được những gì liên quan, vấn đề cùng tình cảnh bất công ... Nguyệt-Ánh đọc chỉ nửa phút đã xong nhưng trong đầu vẫn còn lưu luyến dòng tư tưởng trong bài văn...
Nguyệt-Ánh nhận định văn của Hạnh-Chi hay hơn mình, vừa sống động vừa chân thật khiến nàng càng khó chịu. Cô giáo thấy Nguyệt-Ánh xin đọc thì tưởng nàng chỉ đơn giản hiếu học đọc để nghiên cứu thêm không dè Nguyệt-Ánh chỉ vì tính ganh đua, thắng thì lên mặt kiêu hãnh, thua thì ganh ghét, tự ti ghi hận trong lòng. Kết quả qua lớp chín, Hạnh-Chi chiếm đầu bảng đè ép Nguyệt-Ánh suốt niên khóa.
Hạnh-Chi bị Nguyệt-Ánh ganh ghét tìm cách nói xấu dèm pha, vu cáo cuối cùng khích đồng bạn dùng võ lực dậy dỗ. Lúc đầu Hạnh-Chi bị một nữ sinh cùng khối chận đường chỉ thẳng mặt chửi „đồ lừa gạt“ khiến nàng ngẩn người ngạc nhiên nhưng cố nhịn không phản kháng. Cách vài ngày nữ sinh này lại chửi „đồ đĩ điếm, dụ dỗ con trai“, lại còn xấn tới sát bên.
Hạnh-Chi giận quá tát cho nó một cái, máu miệng nó rỉ ra nói:
- Cút đi, đồ chó điên. Tao có quen với mày đâu mà cứ xông lại sủa cắn.
Nữ sinh kia thân vốn lớn hơn Hạnh-Chi rất nhiều, trông dáng như đã trưởng thành lại cao ráo khoẻ mạnh, có đến 165 cm. Nàng tưởng Hạnh-Chi trông nhỏ hơn, 157 cm gầy gò mảnh dẻ không dám đụng đến nàng.
Nào ai ngờ được con nhỏ ốm yếu là thế lại ra tay tát nhanh như chớp, dù đã phòng hờ bộ pháp, động tác nghiêng người nhưng vô dụng.
Nữ sinh kia bịt tát mắt nổ đóm đóm, ánh mắt chợt trở nên dữ dằn oán độc như rắn độc nhìn vào Hạnh-Chi. Mấy đứa bạn Hạnh-Chi thấy xảy ra chuyện như vậy nên khi chạm ánh mắt nữ sinh kia thì sợ run, Hạnh-Chi không biết nữ sinh kia là ai nhưng mấy đứa bạn đều biết cô ta, danh Hoàng-Dung là một phần tử trong nhóm thất nữ quái chuyên hành hung những nữ sinh nào họ không vừa mắt. Thất nữ quái đều chọn cho mình một tên nữ hiệp trong các chuyện của Kim-Dung, Nhậm Doanh-Doanh, Triệu Minh, Hoàng-Dung, Chu Chỉ-Nhược, Tiểu Long-Nữ, Lý Mạc-Thu, Mai Siêu-Phong.
Mọi người thấy cảnh xô sát liền chú ý đến xem...
Hoàng-Dung bị một tát nhá lửa, môi sưng lên vừa lui lại liền xông lên, hai tay đổi phiên nhau đấm móc tới, chân phải cũng nhắm bụng Hạnh-Chi đá tới. Hạnh-Chi bước sang trái nửa bước tránh cú đá người hạ xuống chân phải bước lên áp sát Hoàng-Dung, tưởng chừng như nhảy vào lòng Hoàng-Dung, nhưng khi vừa áp tới thì một cùi chỏ đánh vào bụng đối phương khiến Hoàng-Dung hự một tiếng bụng nị đánh thóp vào người khom xuống, bàn tay nắm đấm Hạnh-Chi liền bật trở lại, nắm đấm trúng ngay bộ ngực đồ sộ của đối phương.
Hoàng-Dung liền té ngửa ra nằm xuống đất, thở hít không thông nhưng mắt vẫn đỏ ngầu dương lên như mãnh thú.
Hạnh-Chi hừ một tiếng nói:
- Chưa đủ thì đến đây, đủ rồi thì lần tới gặp bà chị đây ăn nói đàng hoàng ngoan ngoãn một chút...
Hạnh-Chi lên xen tiếp tục chạy về, thì nghe Hoàng-Dung hô:
- Con ranh, rồi mày sẽ biết bọn nữ quái chúng tao không phải dễ chọc...
- Cứ việc ngoan cố! Thích ăn đòn thì cứ kiếm con nhỏ này, gặp khối thịt mềm như của mày đánh cũng đã tay lắm...
Nguyên vừa rồi nắm tay đánh mạnh vào ngực nó, thấy vừa êm vừa đàn hồi co giãn Hạnh-Chi đang còn tuổi dậy thì chưa rõ lắm không hiểu tại sao chỗ đó của đối phương như vậy, nàng tò mò khẽ ấn ngực mình mấy cái thì không có cảm giác kia.. Con Ngọc-Anh đang ngồi sau xe thấy hành động của bạn mình thì tò mò hỏi:
- Này cậu, định làm gì đó..
- À không gì...
Thế là từ hôm đó trở đi, cứ mấy ngày lại có một trận đánh trên đường đi về học. Hạnh-Chi tuy học võ, không thích đánh nhau mấy, nhưng bọn thất nữ quái người nào cũng là con cháu võ sư hay võ gia truyền nên cứ kiếm nàng vịn cớ Hoàng-Dung mà thách thức.
Bọn thất nữ quái solo với Hạnh-Chi cuối cùng không ai thắng nổi thì bắt đầu hai đánh một, rồi ba đánh một cứ vậy đánh loạn lên, khiến cho Hạnh-Chi cũng có ngày bị thương. Sau trận thứ ba nàng bắt đầu có hứng thú nên tập luyện Phi Yến Điệp Lãng của sư phụ dạy nhiều hơn. Môn khí công Thanh Mộc quyết nàng luyện càng lúc càng có thể hấp thu nhiều mộc khí vào trong thân thể, nàng tu luyện gần ba năm nay không biết đã tiến dến trình độ nào hôm nay sau khi tập quyền cước thì cảm thấy trong đan điền đã hội tụ được một số linh khí thì mừng rỡ vô cùng. Nàng có nghe người ta nói đến nội công nghe rất thần kỳ, nên tự hỏi không biết môn luyện khí này có giống nội công không?
Nhớ lại bộ Cổ Loa quyết nàng thử tập trung ý chí dẩn động một ít linh khí dang có thử xem, nàng mừng rỡ cảm thấy linh khí trong đan điền vận chuyển xoay tròn.. đồng thời thấy linh khí ở chung quanh vốn rất thưa thớt nay như bị lôi cuốn thu hút tập chung về đây. Nàng ngồi tu luyện quên mình, đến thi tỉnh dậy thì trời đã hơn bốn giờ sáng, ba mẹ dạy chuẩn bị đi lễ, nàng cũng xả công. Nàng thấy một đêm không ngủ nhưng tinh thần phấn chấn không buồn ngủ tí nào nên cũng chuẩn bị đi lễ như thường lệ, rồi sau đó ắn sáng đi học.
Hôm nay trên đường đi học ngay khúc vắng người, hai thanh niên đi honda đón đầu chận lại. Thì ra bọn thất nữ quái bị nhiều lần thảm hại bị đồn ra, anh của Nhậm Doanh-Doanh là Nguyễn Phương-Trực tình cờ nghe được tin này ngạc nhiên vô cùng, em gái mình luyện võ gia truyền từ nhỏ, chưa hề thất thủ với kẻ đồng tuổi nay lại bị bại duới tay học sinh cùng khối nhưng tuổi nhỏ hơn, nên tiện gọi thằng bạn đi xem sự việc thế nào.
- Cô bé có phải là Hạnh-Chi không?
- Anh là ai, chận đường hỏi tên phải chăng muốn ăn cướp.
- À đừng hiểu lầm. Tôi là Nguyễn Phương-Trực là anh ruột bé Nguyễn Phương Dung, còn thằng này là bạn Lê Việt-Nguyên muốn kiếm cô Hạnh-Chi.
- Anh kiếm tôi làm gì, tôi nhớ không quen biết anh..
- Đương nhiên không quen với tôi, nhưng em gái tôi..
- Tôi không quen với ai tên Nguyễn Phương Dung cả.
- À thì phải rồi, tôi quên, nó tự nhận là Nhậm Doanh-Doanh, Thánh cô đó mà...
Hạnh-Chi nghe vậy mới vỡ lẽ phì cười:
- À thì ra Thách Cô, Thánh cô cũng có anh ruột nữa... Phải rồi, chắc Thánh Cô đánh không lại tôi bị đòn nên anh kiếm tôi trả thù...
- Không phải, không nghiêm trọng như thế đâu.. Tôi chỉ vì tò mò muốn nhận thức cô bé đánh bại em tôi lợi hại như thế nào.
- À thì ra muốn thử sức.
- Vậy cô đồng ý thử mấy chiêu không?
- Tôi không đồng ý anh cũng không để tôi yên phải không nào? Được rồi giờ không có nhiều, chúng ta thử năm ba chiêu thôi...
- Hay quá!! Nguyên mày ở đây giữ xe, tao đánh với con bé mấy chiêu...
Phương-Trực đối diện Hạnh-Chi chứng năm thước vừa ổn định chưa kịp đánh giá con bé đã nghe tiếng lanh lảnh của nó hô:
- Cẩn thận...
Đồng thời thấy thân ảnh của nó biến thành mờ ảo, rồi trước mắt một bàn chân đẹp hướng ngực mình đạp tới, hắn vội lấy đưa tay ra gạt thì cảm thấy tay gạt vào khoảng không, bỗng trên vai cảm giác được một áp lực đè xuống chưa đụng đã thấy nhhúc nhối, Phương-Trực cả kinh vội lộn trước mấy vòng nhìn lại , thì thấy cô bé như một con bướm to hai tay dang rộng, hai chân đạp không khí bay tới công kích. Hai tay cô bé giang ra, hai chân nện xuống như chày giã gạo hô:
- Bướm vàng đùa hoa.
Phương-Trực bị con bé ví là cánh hoa, vẻ mặt nhăn nhó khó coi, nhưng chiêu thế đã tới, quả nhiên trông đối phương như con bướm vàng định đậu trên đầu mình. Phương-Trực hay tay liên tiếp đấm lên, hô:
- Lực sĩ thôi sơn..
Quyền chạm phải gót chân liên tiếp mười mấy lần, Hạnh-Chi mới nhẹ nhàng đáp xuống, nhìn lại đối phương đứng phòng thủ...
Hạnh-Chi thấy cước lực mỗi khi chạm vào quyền đối phương cảm thấy tiềm lực phản chấn rất mạnh, nàng tự hỏi phải chăng hắn luyện nội công, nếu không phải thì đôi bàn tay kia bây giờ tê dại hết rồi. Phương-Kiệt cũng cảm thấy cước lực chạm vào quyền của mình thì cảm giác như đấm phải chân mỡ trơn trượt nhưng lại khiến cho tay tê dại từng hồi nên lẩm bẩm: „Lợi hại thế này, thảo nào con Dung thảm hại..“
Phương-Kiệt thấy tay trở lại bình thường liền xông đến bàn tay thành Trảo, chân bước theo Hổ, gầm lên một tiếng theo thế chụp mồi nhảy đến đôi trảo chộp xuống đầu và vai Hạnh-Chi thế công mãnh liệt, dữ dằn như cảnh hổ vồ mồi thứ thật. Hạnh-Chi đương nhiên không để đối phương chụp trúng. Chân phải đạp mạnh xuống đất, thân hình bắn vọt lên theo thế Nhất Yến Xung Thiên.
Hổ Trảo thế công chụp vào khoảng không, Phương-Kiệt nhìn lên thấy thân ảnh của đối phương phóng tận trời cao chẳng khác loài chim yến, trong lòng cảm thấy quái lạ tự hỏi:
- „Đây là võ công gì, người cũng có thể bay vọt cao như vậy ư?“
Đang còn thắc mắc thì thân ảnh đối phương lại vọt xuống như một mũi tên, Phương-Kiệt chưa biết phòng thủ ra sao, đã thấy xẹt một tiếng, tai mình đau điếng rồi tiếng nói cô bé từ phía sau phát ra:
- Anh chậm quá rồi! Vừa rồi không phải tôi chỉ nhéo tai chứ gặp phải sát thủ đâm một kiếm thì anh rồi đời rồi...
Vừa rồi chính Hạnh-Chi cũng giật mình không ngờ, vừa dậm chân thì cảm thấy chân khí từ đan điền theo kinh mạch truyền xuống lòng bàn chân tụ ở huyệt dũng tuyền, sức bật liền tăng lên gấy chín mười lần so với mọi khi... khi phi xuống tốc độ cũng tăng lên rất nhiều, cả người như được một luồng gió lốc năng đỡ và đẩy tới. Nàng đoán là hiệu quả của mấy giờ tu luyện Cổ Loa Quyết đêm qua...
- Cô bé giỏi thật, không biết đã dùng chiêu võ công gì thế...
- Phi Yến...Điệp Lãng...
- Phi Yến điệp lãng, tên lạ hoắc, chưa nghe bao giờ. Cô dậy cho tôi được không.
- Còn lâu! Võ công đâu có thể dạy bừa bãi như thế được.
Phương-Kiệt nghe vậy không nói gì lên rời khỏi.
Họ chưa đi bao lâu bỗng Hạnh-Chi nghe bên tai tiếng lụa vỗ như phất cờ vùn vụt, nàng nhìn kỹ thì có tám người bịt mặt phi hành tới dáng điệu hung ác bao vây nàng.
Nàng giật mình sợ run không nói, thì một người lên tiếng:
- Con bé, mau đưa bí cấp Phi Yến Điệp Lãng ra đây thì bọn ta tha cho...
- Bí cấp? Hì hì... tôi không có...
- Không có, vậy mày đi theo chúng tao một chuyến...
- Không theo...
- Không theo cũng không được, rượu mời không uống tích uống rượu phạt. Cô bé thử chạy thoát khỏi tay chúng tôi xem...
- Rượu gì cũng để ông tự uống đi, toàn là đồ thối.
Hạnh-Chi chợt nghĩ đến chiêu „Phi Yến Xung Thiên“ vừa rồi. Hay là ta thử vọt lên sau đó bay đi thử xem..
- Xẹt...
Hạnh-Chi vừa vọt lên bất chợt một tấm lưới chụp xuống bắt gọn nàng vào trong đó lưới thu nhỏ lại lôi nàng về một người đàn ông áo đen bịt mặt..
Người đàn ông đang hí hửng thu lưới, con mồi sắp vào tay thì cả lưới lẫn mồi biến mất trược mắt.. Đồng thời „Đét“. Một cái tát đánh văng hắn ra rụng mấy cái răng cùng máu... Mấy người đồng bọn không hiểu không thấy gì đứng trơ mắt ra nhìn thì nghe từ bốn phương xa xôi một giọng êm dịu dễ nghe vọng lại:
- Dám cả gan bắt cóc đệ tử ta. Bí cấp „Phi Yến Điệp Lãng“ trong tay ta, có bản lãnh thì cứ kiếm ta mà cướp giật.
Hạnh-Chi bị nhốt trong lưới tai nghe giọng quen thuộc liền nhận ra mừng rỡ nghẹn ngào nói:
- Sư phụ!!! Cũng may đến kịp..
Nói xong khóc hu hu thành tiếng....