Chương 29 Nghiên cứu Sưu Hồn Thuật
Hàn Tinh vào Luyện bảo tông làm khách sau khi Triệu đại ca giớì thiệu chàng với chưởng môn Triệu Long, các trưởng lão Tạ Khôi, Bành Thành Đức, Lý Uyển Tú và Trương Phàm, tất cả đều có tu vi Kim Đan hậu kỳ, mọi người hàn huyên một lát mới thu xếp đưa Hàn Tinh đến một thạch động bỏ trống để chàng tu luyện, Triệu đại ca tiễn chàng đến tận cửa động đưa cho một túi trữ vật:
- Đây là lễ vật ra mắt của đại ca Hàn đệ nhận lấy đi.
- Đại ca sao đã lo cho tiểu đệ chỗ tu luyện sao còn quà cáp làm chi.
- Đây là điều dĩ nhiên, ngu huynh nhận kết nghĩa Hàn đệ chẳng lẽ chỉ nhận suông, không có một ít tâm ý gì hay sao....
Sau đó Triệu Kinh Nghiệp lại đưa cho Minh một tấm thẻ ngọc nói:
- Đây là một thẻ ngọc trên đó có thể chứng nhận thân phận của Hàn đệ, đệ có thể dùng nó tự do ra vào bổn tông.
- Cám ơn đại ca.
Trong lúc Triệu Kinh Nghiệp tiễn đưa Hàn Tinh đến thạch động, chưởng môn và các trưởng lão vẫn còn ở sảnh đường nói chuyện. Tam trưởng lão Bành Thành Đức nói:
- Không biết Hàn Tinh này có thần kỳ như Triệu đại ca nói không, tuổi của hắn mới chỉ khoảng mười sáu mà đã đạt đến cáp tông sư Trận pháp thì thật là khó tin.
Lý Uyển Tú tiếp lời:
- Tiểu muội tin ở Triệu đại ca, đại ca đã là Nguyên Anh kỳ thì cái nhìn chính xác hơn chúng ta, ngay cả đại ca cũng không nhìn thấu tu vi của Hàn Tinh đủ thấy Hàn Tinh tạo nghệ không tầm thường. Người ta nói anh hùng xuất thiếu niên, mấy đại ca chớ xem thường những người trẻ tuổi.
Chưỏng môn Triệu Long kết luận:
- Triệu đại ca đương nhiên có nguyên lý, nhận xét đương nhiên chính xác hơn chúng ta, Hàn Tinh tài nghệ hơn người đại ca mới kết nghĩa anh em lại mời hắn về bản tông làm khách đối với chúng ta sau này cũng có lợi ích. Đáng tiếc chúng ta năm người gặp bình cảnh ở Kim Đan hậu kỳ đã gần hai mươi năm khiến cho Luyện Bảo tông ngày một suy yếu trở thành một tiểu tông phái dù chúng ta có đến bốn mươi danh Kim Đan kỳ đệ tử.
Hàn Tinh sau khi chia tay Triệu đại ca vào thạch động thấy trong đó trang trí xếp đặt đơn giản, gồm một bồ đoàn, một cái bàn, một cái giường, phía sau có một phòng chứa đồ nhỏ và một mảnh đất nhỏ để trồng trọt.
Hàn Tinh trước tiên ngồi xuống đem túi trữ vật của Triệu đại ca tặng ra xem thì thấy một quyển viết tay Luyện Khí kinh nghiệm của Triệu đại ca, một quyển sưu tầm trận pháp chuyên dùng để khải linh bảo khí và một ít luyện bảo nguyên liệu. Hàn Tinh cất tất cả vào trữ vật nhẫn, phong ấn cửa thạch động rồi vào Hồng Mông Linh Châu giới.
Trước tiên gặp Dì Hoa hỏi:
- Tình hình mười tám thiếu niên ra sao?
- Mất hết ký ức, võ công chiêu thức phản ứng theo tập quán còn đôi chút.
- Vậy qua võ công của chúng có thể xác định nguồn gốc xuất thân của chúng không.
- Chỉ được chín đứa, phần còn lại thì không xác định vì dì cũng không biết nhiều các môn võ cổ truyền Việt Nam. Trong này có bốn đứa sử dụng Vovinam.
- Vậy để cháu gặp chúng một chút.
- Chính là bốn đứa này.
- Ủa, hai thiếu niên thiếu nữ này sao nhìn quen lắm.
- Hai đứa nào?
Hàn Tinh chỉ hai đứa một nam thiếu niên cỡ tuổi mình và một nữ khoảng mười tuổi.
- Chính là hai đứa này.
Hàn Tinh lại xem hết một lượt thì không còn thấy ai quen nữa.
Dì Hoa mỉm cườì nói:
- Đúng hai đứa này đều biết Vovinam, còn hai thiếu niên áo trắng kia cũng biết.
Dì Hoa lại chỉ hai thiếu niên áo trắng khoảng chừng mười hai tuổi.
Minh gọi hai đứa quen lại hỏi:
- Hai đứa bây lại đây ta hỏi chút.
- Dạ, anh muốn hỏi gì?
Minh thử hỏi bằng tiếng việt.
- Chúng bay tên gì, nhà ở đâu?
Hai đứa ngơ ngác không hiểu lại hỏi bằng tiếng thượng cổ.
- Ta gọi là Dương Chấn.
- Ta gọi là Băng Uyên
Hai đứa lần lượt múa mấy bài quyền ta xem một chút.
Trong khi hai thiếu niên thiếu nữ đánh bài quyền thì Hàn Tinh nhận ra được Xà quyền, Lão Mai quyền, Ngọc Trản, Miêu Tẩy Diện....
- A thì ra đồng môn rất gần gũi...Ta nhớ ra rồi. Thôi ta xem xong rồi.
Dì Hoa thấy biểu hiện của Hàn Tinh vội hỏi:
- Cháu nhận ra bọn họ rồi à vậy thì may lắm.
- Vâng, hai bạn này đúng là em Văn Trung và Như Lan con bác Văn Hưng, trước khi cháu bị bắt cóc có gặp nơi sư tổ ở. Bây giờ cả hai anh em bị bắt cóc chắc hai bác lo sợ lắm. Cháu phải nhanh đem bọn họ về mới được.
- Chúng bị mất hết ký ức thì phải làm sao bây giờ.
- Cháu đã bắt được bọn kia, để cháu tra hỏi xem có cách nào phục hồi không, nếu không cháu tìm tòi nghiên cứu một phen rồi quyết định sau.
Hàn Tinh nói đến đây rồi rời đi thì nghe tiếng lão Hồng liền kiếm chỗ ngồi xuống tĩnh tọa thần thức vào trong thức hải thì thấy Thánh thai lớn vẫn như cũ chỉ sáng hơn trước đôi chút.
- Lão Hồng vừa rồi ngươi có nghe ta đang nói về mấy thiếu niên mất ký ức, ngươi lên tiếng chắc có ý kiến gì phải không?
- Đúng rồi, nếu chủ nhân tra hỏi bọn kia không cá cách nào thì nên vào thư sách của cựu chủ nhân tra xem trong đó có khá đầy đủ kiến thức về quỷ môn và ma môn khéo có lẽ có sự giúp ích. Còn chủ nhân muốn nhanh về phàm giới lão nô nói cho chủ nhân biết, khi trước cựu chủ nhân có mở nhiều thông đạo qua các giới, trong đó lão nô biết có Phàm giới và Tu chân giới hy vọng mấy thông đạo này không bị hư hại chủ nhân có thể sử dụng nó đi lại nhanh hơn.
- Thông đạo? Còn có nhiều thông đạo nữa. Ngươi nói là đường tắt về Phàm giới, sau đó lại qua đường này có thể đến Tu chân giới?
- Đúng vậy.
Hàn Tinh nghe xác định mừng rỡ nhảy dựng lên múa máy tay chân, không ngớt cười lớn. Mấy năm nay không lúc nào không nhớ nhà, nhớ người thân yêu, luôn tìm cách để mau trở về. Bây giờ chỉ trong chốt lát lại có thể không những trở về còn có thể đi lại dễ dàng như ra đường, ra chợ, hay ra sau vườn nhà mình vậy....
- Hay quá! Thật là thần kỳ, thật tiện lợi. Nếu như thế sau này ta muốn đi đâu cũng dễ dàng một vài bước đã qua một giới khác....
Vui mừng một hồi Hàn Tinh mới binh tĩnh lại được.
- Đợi ta nghiên cứu tìm tòi xong vụ phục hồi ký ức lão Hồng chỉ cách cho ta sử dụng thông đạo là được.
Minh thu thần thức lại về lẵng lặng đem trữ vật giới chỉ hôm trước thu được của vị kim đan Tụ Bảo lâu thì thấy một đống lớn linh thạch, trung phẩm và thượng phẩm cũng có, phi kiếm, bảo phiến, bảo ô bảo dù, phòng ngự thuẫn, đoản đao, trường thương, linh phù cũng có mấy chục kiện, ngọc bội, quần áo một tủ, sách vở hai kệ đủ loại cũng có gần trăm quyển....
- “Tụ Bảo Lâu cao thủ có khác, tham lam giàu có cũng hơn người. Thôi để ta từ từ chia bớt cho người nghèo”
Sau đó Hàn Tinh tìm được gần trăm lọ đan dược thì đoán có liên quan đến đan dược làm mất trí nhớ nên chia ra từng loại, mỗi loại lấy ra một lọ. Hàn Tinh đem thuốc đến hai Trúc Cơ thì thấy hai người này đang khốn khổ trong cũi, dù lớp băng quanh người đã tan đi.
- Hai vị mấy ngày nay cảm thấy thế nào hết lạnh chưa?
- Ngươi là ai, dám bắt nhốt chúng ta. Mau thả chúng ta ra, nếu không lát nữa người của Tụ bảo Lâu đến thì ngươi không có đất mà chôn.
- Úi chao, ngươi làm ta sợ quá. Tụ Bảo Lâu đệ nhất cao thủ bất quá tu vi cũng chỉ Kim Đan hậu kỳ chứ gì? Vậy thì ta không sợ rồi.
- Ai bảo đệ nhất cao thủ của Tụ Lâu Bảo chỉ có Kim Đan hậu kỳ? Chúng ta có năm vị Nguyên Anh kỳ đó.
- Vậy thì Tụ Bảo Lâu các ngươi cũng khá hùng mạnh đấy nhưng chưa đủ mạnh đến nỗi muốn làm gì thì làm đâu.
- Ta hỏi các ngươi, đây là đan dược gì.
Hai người nhìn nhau không chịu trả lời.
- Được! Các ngươi ngoan cố rượu mời không uống muốn uống rượu phạt. Ta hỏi ngươi một lần nữa đây là đan dược gì.
Hai người vẫn không chịu trả lời.
- Hai ngươi suy nghĩ cho kỹ đi, lần sau ta chỉ hỏi một lần nữa, nếu không trả lời nữa ta sẽ dùng sưu hồn thuật, lúc đó đừng trách ta độc ác.
Hàn Tinh đi xem tên kim đan đang bị nhốt trong khốn trận thì thấy hắn đang tĩnh tọa, khí sắc vẫn bình thường nên cũng không giải quyết ngay liền đi vào thư phòng đọc sách kiếm, hai ngày sau chàng kiếm được bốn cuốn có đoạn luận về ký ức, mộng cảnh, sưu hồn, truyền thừa nguyên tắc. Trí nhớ được ẩn dấu trong linh hồn, linh hồn bao gồm ba hồn bảy phách, một khi bị thần thức sưu hồn là vào trong tận linh hồn cốt tuỷ tìm tòi trí nhớ, làm cho linh hồn bị tổn hại trí nhớ sau đó cũng bị suy sụp hỏng mất không còn biến thành ngu ngốc. Ba cách để trực tiếp ghi trong trí nhớ thứ nhất qua mộng cảnh diễn đạt ghi vào ký ức, thứ hai phương pháp truyền thừa giống của yêu thú gom những điều cần thiết thành chuỗi ký ấn hoa văn thượng cổ nguyên thủy theo ánh sáng đưa truyền vào mi tâm nhập vào thức hải để linh hồn tiếp nhận, thứ ba học tập qua ngũ quan tiếp thu vào thức hải hay người tu luyện dùng thần thức đọc rồi tiếp thu về thức hải sau đó để linh hồn trí nhớ tiếp thụ. Hai cách chữa trị trí nhớ, khi vào sưu đọc qua chỗ nào, chỗ hư lúc ra sửa lại ngay, cách thứ hai sưu đọc ghi lại tất cả, xoá đi tất cả sau đó ghi lại theo cách truyền thừa toàn bộ. Hàn Tinh nghiên cứu xong mới ra khỏi thư phòng sau đó quyết dịnh đến giải quyết tên kim đan kỳ còn lại.
Hàn Tinh lần này không khách sáo hỏi han gì cả trực tiếp đến tấn công tới tấp, Hàn Tinh vận nguyên khí dùng hết quyền cước công phu đánh ra quyền khí nhanh như gió liên miên bất tuyệt không để vị Kim Đan kịp thở đánh trúng không biết bao nhiêu quyền cước, một lúc thấy vị này vẫn cứ thản nhiên đứng dậy như thường bị thương không đáng kể Hàn Tinh chợt tỉnh nghĩ ra đối phương có lẽ mặc bảo giáp.
Vị kim đan kỳ bị trận pháp vây khốn mấy hôm nay tuy buồn bực nhưng may thay trong trận vẫn còn có linh khí nên kiên nhẫn hấp thụ bổ sung chân nguyên bị hao tổn, đến khi gặp thiếu niên như điên cuồng dùng quyền cước tấn công cũng may mình mang bảo giáp không bị thương nặng nhưng gân cốt cũng rã rời, trong khi mình đánh trúng người địch thủ có khi cảm thấy như đánh vào khối sắt, có khi như đánh vào bao bông gòn lại có tính đàn hồi phản lực làm cho chân tay đau đớn. Đợi đối phương lơi lỏng một chút vội lấy phòng ngự pháp bảo ra dùng.
Hàn Tinh thấy đối phương lấy pháp bảo ra thì ra một cái chuông nhỏ, đối phương quán chú nguyên khí vào thì cái chuông biến thành lớn mấy trăm lần làm giật mình, sau lại hứng thú nghĩ “Tên này dùng chuông làm pháp bảo, có lẽ muốn dùng âm thanh khí tấn công và dùng chuông thay thịt phòng ngự đây mà.” Chàng vội đem Thanh Vân Tiêu ra đem lên miệng dạo bản Tiểu Vũ quyết trong khi trong đầu niệm Lôi điện thì thấy mây đen tụ tập kéo về đen nghịt chưa kịp mưa xuống Lôi điện nhị cực nhị cực nhanh chóng tụ lại nhắm cái chuông đánh xuống.
- Xẹt, Ầm.
Một tiếng nổ thật lớn rung động, lôi điện đánh trúng cái chuông khiến nó bay văng ra xa mấy chục trượng, vị Kim đan kỳ giật mình sợ hãi, cả kinh vội thu chuông lại nhanh vỗ vào thành chuông.
- Oong, Coong......
Một chuỗi tiếng oong oang vang dội nhức tai, choáng đầu óc cùng với dư âm của nó kéo dài kèm theo âm thanh khí vô hình như làn sóng hết lớp này đến đè lên lớp kia hướng về phía Hàn Tinh cuộn đến, Hàn Tinh thấy mình không còn kịp tụ lôi điện vội hít một hơi thật đầy miệng ngâm hống lên một tiếng trầm hùng.
- Hừm ừm.....
Tiếng hống từ trong miệng phát ra thành một âm thanh trầm khí mạnh mẽ đánh tan âm thanh chuông vang vọng của đối thủ, dư kình đánh bay cái chuông cùng đối thủ mười mấy trượng, trong khi lôi điện âm dương cực vừa hội tụ đầy đủ Hàn Tinh bay lên cao rồi nhanh trầm xuống như tên bắn đồng thời Lôi Điện đánh xuống đối thủ đang lúc còn chật vật.
- Xẹt, Ầm...ầm...ầm
Bốn năm tiếng Ầm với dư âm vang vọng khắp nơi Hàn Tinh nhìn lại đã thấy đối thủ bị Lôi điện đánh cháy cả áo giáp người đen lại. Minh tiến lại xem kỹ thì thấy hắn chưa chết chỉ bị đánh bất tỉnh, và bị cháy bỏng nhiều nơi Minh đưa thần thức vào thức hải của đối thủ dùng sưu hồn thuật đọc hết trí nhớ rồi trở ra. Thì ra mấy lọ linh đan đều là đan dược làm mất trí nhớ, có loại nặng loại nhẹ.
Minh cho hắn uống một viên đan dược loại nặng nhất rồi dùng thần thức tiến vào thức hải của hắn núp vào một chỗ dùng một lớp băng dầy bảo vệ thần thức của mình rồi lặng lẽ quan sát, chẳng bao lâu một làn hơi sương tiến vào thức hải vào tận linh hồn bao bọc hấp thụ lấy trí nhớ của hắn, làn sương khói sau đó bay ra một góc trong thức hải cô đọng nhỏ lại biến nhỏ thành một hạt gạo nằm yên đó. Hàn Tinh thần thức lại gần thử đụng chạm thì không thấy gì nguy hiểm liền mang nó ra thức hải cất vào một cái bình ngọc.
Màn đêm buông xuống Hàn Tinh mang theo đã chuẩn bị mười tám cái bình ngọc không, dùng thần thức đi vào thức hải của mười tám thiếu niên dễ dàng tìm kiếm ra mười tám hạt nhỏ bằng viên gạo chàng đem bỏ từng viên vào đúng bình ngọc đã ghi chú. Sau đó đem cả vào thức hải của mình cùng lão Hồng nghiên cứu, hai người thử mọi cách đem ngyuên thần vào dò xét hạt ký ức của vị Kim Anh kỳ nhưng không thể thâm nhập vào được, sau lại dùng hoả , thuỷ, … lôi, điện ngũ hành từng loại hay chung nhau đều bị ngăn cản không thể xâm nhập cũng không hư hại mảy may. Mãi đến sáng hôm sau mới suy nghĩ đến trí nhớ truyền thừa được lưu chuyển bằng quang ảnh, văn hoa đồ hình cổ quái trong ánh sáng màu trắng chói mắt. Suy nghĩ mãi sao có thể phát ra quang khí màu trắng, rõ ràng trước kia khi chân khí trong đan điền mình có ngũ hành tức là có năm màu tương ứng, năm màu hỗn hợp lại không màu trắng. Hàn Tinh lại nhớ lúc ngũ hành khí biến thành tiên thiên khí thì chàng nhận thêm hai màu chân khí nữa là màu tím và màu chàm, màu tím chàng đoán là từ lôi điện còn màu chàm từ đâu, sau cũng nhập vào kinh mạch của mình, chẳng lẽ cũng là từ Lôi thật là khó hiểu. Hàn Tinh suy nghĩ một hồi cũng chẳng kết luận được gì sau lại nghĩ trong tiên thiên chân khí đã sẵn có bảy màu sau không thử xem hỗn hợp lại có thành màu trắng không, rõ ràng tiên thiênn chân khí của mình đã thành không màu chứ không phải màu trắng. Hàn Tinh ra khỏi thúc hải vận tiên thiên khí trong người theo Thủ Dương Minh Đại Trường mạch qua huyệt thương dương dồn ra ngón tay trỏ xuất ra.
- Xoẹt!
Một tia ánh sáng trắng chói mắt từ ngón tay trỏ bắn thẳng ra phía trước đâm thủng một gốc cây lớn bằng hai người ôm qua cây thứ hai cách đó năm thước cũng bị xuyên thủng. Hai tròng mắt Hàn Tinh dương to như mắt con ếch, mừng rỡ muốn điên lên kêu to:
- Đây rồi! Thì ra vậy. Đúng là chí dương chí cương.
Sau đó chạy lại hai gốc cây xem xét, chỉ thấy hai cây cổ thụ bị bắn thủng một lỗ nhỏ như ngón tay nhẵn nhụi như bị cắt khoan.
Hàn Tinh lại sợ quang chỉ quá mãnh liệt phá hư hết thì hỏng việc nên bỏ công ra tập dợt, sau lại thấy người uể oải thì lại nghĩ, chiêu này dùng không được, ngyên khí dễ dàng bị tiêu hao nên ngồi xuống xếp bằng tu bổ chân nguyên. Sau đó nghĩ làm sao thu lại nguyên chân khí, luyện tập diễn luyện một hồi mới có kết quả, bây giờ chàng có thể xuất ra ngắn dài, lớn nhỏ, mạnh yếu như ý sau đó dùng tinh thần lực khống chế điều khiển quang khí cuối cùng có thể thu lại tám phần đã xuất ra.
Bây giờ thí nghiệm bước thứ hai mới là quan trọng, thành bại vẫn là bước cuối cùng này. Hàn Tinh nghĩ ngơi chờ cho tinh khí thần đến cao điểm mới đem hạt ký ức của vị Kim đan kia ra cẩn thận dùng quang khí từ yếu đến mạnh đánh vào, đến lần thứ mười sáu thì thấy hạt ký ức bể ra , ánh sáng cùng hoa văn như chàng đã từng thấy liền dùng thần thức hấp thu vào trong thức hải của mình, ghi vào trong trí nhớ. Chàng kiểm lại quả nhiên đúng là trí nhớ mình mấy ngày trước đã sưu hồn đọc được.
- Thành công rồi. Cuối cùng cũng thành công
- Chúc mừng chủ nhân thành công như ý.
- Không có lão Hồng hỗ trợ chưa chắc ta kiên trì đến lúc thành công. Công lao của ngươi cũng không ít, cùng chúc mừng nhau thôi….
Hàn Tinh trở lại thả hết nô lệ trong cũi ra hỏi ai muốn ở lại làm việc thì cho ở lại, cuối cùng nhận được năm người còn mười bảy người kia Minh lần lượt xóa đoạn trí nhớ từ lúc ở trong cũi đến nay rồi đem ra khỏì Luyện Bảo Tông thả ra.
Hai Trúc cơ kỳ tu sĩ bị Hàn Tinh sưu hồn sau đó xóa hết đặt tên mới Lã Nhân, Lã Nghĩa còn Kim đan kỳ tu sĩ Lã Trung tạm làm công việc cất nhà cửa trong Hồng Mông Linh Châu giới. Minh sợ bọn chúng tu vi cao hơn Dì Hoa không ai quản thức nổi đành phong ấn nguyên khí trong người bọn họ xuống luyện khí hậu kỳ.
Hàn Tinh cuối cùng phục hồi trí nhớ cho mười tám thiếu niên nam nữ, rồi giao cho Dì Hoa một số công pháp cột trụ nhờ dạy cho họ luyện tập trong lúc chờ ngày trở lại phàm giới.
- Dì Hoa giải thích tình huống của họ hiện nay, khi nghe kể mình bị hại mất hết trí nhớ, đứa nào cũng cả sợ, sau lại nghe đã được người chữa trị phục hồi trí nhớ thì vui mừng sau lại bảo đảm trong vòng một năm trở lại được về phàm giới với người thân thì có đứa mừng vui mừng đến phát khóc. Dì Hoa lại nói chương trình dạy tu luyện khí công thì lại lo lắng không biết mình có khả năng học được không? Dì Hoa nói chuyện bằng tiếng mẹ đẻ với mười thiếu niên Việt Nam cả ngày không biết mệt. Rồi cũng nói chuyện riêng với hai anh em Đỗ Văn Trung và Đỗ Như Lan, hai anh em biết người cứu mình chính là đại ca Thanh-Minh thì cả mừng, trước đây khoảng hai năm có nghe cha mẹ nói anh Minh bị bắt cóc, không ngờ bây giờ hai anh em cũng bị bắt cóc lại được anh Minh cứu giúp.
Góp ý cho truyện Hồng Mông Linh Bảo: tangthuvie/forum/showthread.php?t=58123