Chương 289 Tam Ma
Diệp Quân thấy bóng hình đối thủ biến mất liền cảnh giác bay về phía trước, thấy Cự Băng Đao trảm xuống nhanh như chớp, thoáng đã kề cận cổ của mình, khẽ hừ một tiếng xoay người chênh chếch tà tà bay xuống, tay đao rung lên, tức thì ảnh một con Thanh Long từ đao bay vọt ra, ngâm lên một tiếng vang dội núi đồi biển khơi, rung động trời đất. Nó lập tức dùng đuôi đón Cự Băng Đao đang thế chém xuống vẫy một cái. Đuôi Thanh Long chạm vào Cự Băng Đao, một tiếng " Oành" vang vọng, Cự Băng Đao liền bị đánh văng ngược lại trăm thước, Diệp Quân cùng hồn con Thanh Long cũng bị phản chấn bay ngược bảy chục thước.
- Con gì vậy! Rồng xanh...mắt đỏ..
Hồng-Linh không ngờ bảo đao của đối phương cất giấu một con Thanh Long như thế, nàng không biết đó chính là hồn của Thanh Long đao. Lần đầu nàng nhìn thấy Thanh Long, không tin vào đôi mắt mình nữa, đưa tay lên dụi mắt mấy cái rồi mở ra xem, thấy nó vẫn còn hiển hiện ngay trước mắt. Thanh Long trông khá giống tranh vẽ, khí thế mạnh mẽ, tiếng ngâm làm chân tay nàng bủn rủn muốn té rơi xuống, nghe rợn cả người. Đang lúc còn lo sợ bỗng một luồng khí ấm từ thánh thai tỏa ra tràn ngập thức hải rồi theo kinh mạch lan ra khắp thân thể, Hồng-Linh lập tức cảm thấy dễ chịu, tinh thần ổn định trở lại, tâm an khí nhàn.
Hồng-Linh trước nay chưa từng dùng đao kiếm nên thấy đối phương dùng đao cũng theo hình dáng đao đó dùng ý niệm ngưng băng khí tụ ra cự đao, chiêu thức sử dụng đao nàng mù tịt nên chém bừa, xem đối phương như khúc củi, cây chuối và cứ chém xuống không chiêu thức gì cả. Bây giờ Thanh Long xuất hiện, nhanh nhẹn sống động tuyệt vời, còn cự đao của mình ngược lại trầm trọng chậm hơn chưa biết phải đối phó ra sao với nó..
Diệp Quân bị mất Đề Thú Hồn vừa tiếc vừa giận đến nỗi mất cả lý trí. Trong đầu chỉ còn ý niệm, phải gỡ vốn đã mất, thu thêm lời nên không chần chờ nữa. Hắn đem luôn lá bài tẩy là bổn mạng pháp bảo Thanh Long đao ra chơi ván lớn cuối cùng, một ăn hết hai thua cả, đánh mạnh thắng nhanh quên rằng mình đang trong tình thế hạ phong, chỉ còn thấy Cự Băng Đao chứ không thấy đối phương.
Diệp Quân không ngờ Cự Băng Đao của đối phương bị trúng chiêu Thần Long Bài Vĩ lại không hư hao gì, trái lại Hồn Thanh Long Đao và mình bị phản chấn bay ngược. Hắn trợn mắt nhìn chằm chằm vào Cự Băng Đao tự hỏi, chẳng lẽ một khối băng vô tri còn cứng hơn Thanh Long Đao? Cự Băng Đao này rõ ràng đối phương vừa mới ngưng tụ thành chẳng lẽ còn bền cứng hơn bảo đao, pháp khí sản phẩm của luyện khí đại sư?
Trước nay Thanh Long Đao Hồn bách chiến bách thắng có thể đốt đối thủ thành tro bụi nuốt sống đối phương sao hôm nay lại mất linh nghiệm, dù đối phương ba đầu sáu tay, thần thánh phương nào khi bị đánh trúng lập cũng tức bị vỡ vụn thành bụi bặm, pháp khí bảo khí cũng nuốt hết.
Diệp Quân không tin Thanh Long đao của mình lại kém một thanh Cự Băng Đao mới ngưng tụ nên lại ra lệnh Thanh Long Đao Hồn tấn công Cự Băng Đao.
Thanh Long Đao hồn cùng Cự Băng Đao va chạm đâm chém hơn mười lần trên không, sau đó cuốn vào nhau. Thanh Long muốn dùng thân cuốn lấy Cự Băng Đao bẻ gãy; Cự Băng Đao trượt xoay uyển chuyển, chặt, chém, đâm, trên mình Thanh Long. Thỉnh thoảng lại phun lửa đốt Cự Băng đao, Cự Băng Đao lập tức bị hao mòn nhưng lại ngưng tụ hồi phục nhanh chóng khiến Thanh Long Đao Hồn chỉ tốn công sức vô ích.
Hồng-Linh dùng niệm ý khống Cự Băng Đao càng lúc càng thuần thục, tuy nàng chưa bao giờ luyện đao nhưng cứ lấy nguyên lý căn bản từ con dao làm vườn, làm bếp đem ra sử dụng, chém, cắt, bổ, đâm thọc, băm, gọt.... Khi còn đi học tiểu học rồi trung học, nàng thường ngồi bên xem mẹ, xem chị Cường hay làm món ăn, sau này chính nàng cũng làm vườn làm bếp, nên sử dụng đã thuần thục. Nàng xem con Thanh Long như bó rau, miếng thịt nên ý niệm càng lúc càng nhanh, Cự Băng Đao ứng nghiệm càng lúc càng chính xác.
Từ lúc đầu ngỡ ngàng, ngượng ngùng vô hồn đến bây giờ ý niệm băm vừa thành, lập tức Cự Băng Đao biến thành mấy trăm lưỡi đao mờ ảo nện xuống thân con Thanh Long như mưa rào, chẳng khác máy dệt con thoi xỏ xiên không dứt, đao xuống đao lên băm xuống giơ lên thay phiên nhau chia ca làm việc.
Thanh Long bị băm rát quá quằn quại, bay lùi liên tục, gầm lên thân chuyển động theo quỹ vòng xoắn nhanh như chớp thoát khỏi Cự Băng Đao ảnh. Bỗng một tia chớp sáng trắng như sao đổi ngôi xuyên qua đầu Thanh Long; Xuyên qua xỏ lại hai lần, Thanh Long lập tức bị đánh tan thành mảnh bụi bay về Diệp Quân...
Thì ra Hồng-Linh thấy Cự Băng Đao đánh trúng Thanh Long mấy ngàn đao, đáng tiếc sát thương quá yếu khiến nó chỉ đau đớn một cút rồi lại nhanh chóng hồi phục. Nàng nghĩ nếu cứ đà tiến này làm sao giải quyết nó triệt để được nên chờ thời cơ dùng phi trâm giết chết nó. Quả nhiên Thanh Long bị Cự Băng Đao bức bách kiếm đường trốn, nó vừa bay lên thoát khỏi Cự Băng Đao Hồng-Linh bất chợt dùng phi trâm ra tay... Một chiêu xong việc.
Thanh Long đao hồn bị tổn thương bay về Thanh Long Đao, Diệp Quân giật mình kinh hãi, thấy Cự Băng đao chém tới nên vội hoành đao chém ra ngăn Cự Băng Đao từ trên trảm chéo xuống.
Coỏng!
Cả hai đều bị phản chấn lùi lại năm trăm thước. Diệp Quân ổn định thân mình, bổn mạng pháp bảo bị tổn thương nhẹ, đau đớn giận quá quát to:
- Cứ ẩn thân đánh lén có gì là anh hùng. Giỏi thì ra mặt luận bàn một trận...
- Thối lắm! Ai thèm luận bàn với ông.... Rõ ràng ông xông vào nhà cướp của giết người còn trách nguời ẩn thân với hiện thân. Ẩn thân hay không mặc kệ tôi. Ông mau cút ra khỏi đây! Lần này tôi không muốn giết tuyệt tha cho ông , nhưng lần sau đừng trách tôi độc ác.
- Cô đe dọa tôi!
…
- Phình Phịch, thình thịch!!
Hồng-Linh nghe âm thanh nhỏ nhẹ kỳ lạ gì như tiếng trống, mới lập lại hai lần tim khẽ nhảy thót lên, sau lại nghe tiếng chim lạ hót thanh thót. Nàng cảm thấy bất an nên vội để mặc Diệp Quân ở đó bay thẳng về phòng ngồi xuống. Cự Băng Đao cũng bay theo lơ lửng trước mặt nàng.
Bỗng Diệp Quân hô to:
- Cổ Ma Bạo Tâm!!!
Rồi Diệp Quân bay ra ngoài, thấy phía trên sư tỷ Đổng Như Băng cùng thằng đạo lữ của nàng còn đứng trên đó. Hắn bay vọt lên hô:
- Chạy mau! Cổ Ma Bạo Tâm!
Hai người kia dường như cũng cảm thấy điều không ổn nên cùng nhau rời khỏi.
Hồng-Linh về phòng ngồi xuống đem thần thức thăm dò Linh-Lan và Thùy-Nhung, thấy hai nàng bị âm thanh kỳ lạ kia làm ảnh hưởng quay cuồng, nàng kinh sợ vội thu Cự Băng Đao bay ra thu luôn hai nàng vào trữ thú lắc ẩn thân bay đi. Nàng chợt nhớ đến vườn thảo dược, Cửu Diệp Bạch Long Tu, Tổ Ong đầu sư tử và Ngọc Trúc liền dùng ý niệm thu cất đi.. Chỉ thất một hư ảnh bay vút lên trời không rồi biến mất.
Vừa rồi nàng nghe Diệp Quân hô ba chữ Cổ Ma Bạo Tâm rồi bỏ chạy, nên đoán cao thủ này tà ác, lại cường mạnh hắn sợ hãi kẻ kia, mình cũng chẳng thể đối phó. Nàng nhớ lại khi tranh đấu với Diệp Quân có ít nhất hơn trăm cao thủ ẩn nấp dùng thần thức theo dõi cuộc chiến, nên thử dùng thần thức quét xuống phía dưới quả, nhiên mọi người trốn còn nhanh hơn thỏ gặp diều hâu, bây giờ phía dưới vắng lặng không còn một bóng người... Hồng-Linh không dám ở lại lâu vội gia tốc đến cực hạn bay một hơi hai trăm dặm mới hạ xuống đưa Băng Tiểu Phụng ra để nó tiếp tục bay đi năm ngàn dặm mới ngừng chân.
Nàng đem Thùy-Nhung, Linh-Lan ra nói:
- Vừa rồi thật nguy hiểm quá!
Thùy-Nhung cũng nói:
- Tên Ma đầu kia không biết dùng cái gì phát âm vài tiếng, em liền thấy tim gan nhộn nhạo, choáng váng mặt mày chân đứng cũng mất thăng bằng..
- Ghê thật! May mà sư phụ kịp thời đưa chúng ta chạy trốn kịp thời..
- Tên Diệp Quân kia ra sao rồi?
- Thì nó nghe âm thanh thình thịch đó sợ hãi bỏ chạy chứ sao..
- Sư phụ thắng được hắn không?
- Không được! Trái lại hắn muốn thắng ta cũng không dễ. Chúng ta mau kiếm nơi ẩn náu tu luyện, với tu vi của ta bây giờ ra ngoài nguy hiểm lắm. Hơn nữa tin tức Hư Vô Tử Đỉnh Đan Tông truyền thừa lọt vào tay ta đã truyền khắp nơi, bây giờ biết bao cao thủ lùng kiếm ta để cướp đoạt nên nhất định phải tăng lên thực lực mới giữ được mạng.
Hồng-Linh bay vào một ngọn núi kiếm một cái hang đá tạm trú trong đó, nàng phân phối công việc cho ba nàng kia. Nàng sợ thân thể tỏa ra hương hồng khiến lộ nơi ẩn nấp nên ngụng tụ ra một căn phòng nhỏ kín bằng một lớp băng dầy bốn tấc, Cự Băng Đao nàng cũng phân tán ra dung hợp với lớp băng. Hồng-Linh ngồi xuống bắt đầu khôi phục chân khí...
Bên ngoài Thùy-Nhung, Tiểu Băng và Linh-Lan dọn dẹp nơi ở, bố trí trận pháp suốt bốn năm giờ mới tạm xong. Băng Tiểu Phụng thấy xong công tác vội bay đi nghe ngóng tin tức, tìm hiểu Cổ Ma Bạo Tâm là ai....còn Thùy-Nhung và Linh-Lan luyện kiếm với nhau.
- Chị Thùy-Nhung, ngày hôm qua chúng ta liên tiếp gặp nguy hiểm xem ra trận pháp cũng ngăn địch không được, không biết tên Diệp Quân kia làm sao phá trận đi thẳng vào phía trong được còn gần trăm tu sĩ khác cứ đi vào vòng luẩn quẩn hết vào rồi ra thật là tức cười.
- Ta nghĩ tên Diệp Quân có chút kiến thức trận pháp, tuy hắn tìm ra đường đi nước bước ra vào Ảo Trận, Khốn trận nhưng không phá được trận nhãn. Còn người khác thì không hiểu gì cả chỉ xông bừa.. Chờ sư phụ cô và ta tham ngộ ra trận pháp cấp bốn cấp năm thì chúng ta không hắn không ra vào dễ dàng như vậy nữa.
- Sư phụ với chị bây giờ là trận pháp sư cấp ba hay sao?
- Không phải! Đâu có dễ dàng như vậy! Chúng ta biết bố trí vài trận pháp cấp ba nhưng cấp một trận pháp còn chưa đủ tư cách. Chúng ta vẫn còn là Trận Pháp sinh đồ.
Linh-Lan đến đêm cũng bắt ngồi xuống tu luyện, còn Thùy-Nhung chỉ có thể tu luyện với sự hỗ trợ của Hồng-Linh nên ngồi xuống trong đầu diễn giải trận pháp, ban ngày luyện kiếm pháp và chỉ điểm cho Linh-Lan.
Hồng-Linh ngồi trong phòng băng tu luyện ba ngày ba đêm, nàng tiêu hoá những kinh nghiệm thu hoạch trong cuộc chiến với Diệp Quân. Nàng ngộ ra thế giới này cuộc sống chỉ có chút ít tình yêu, thù hận sát phạt nhau chiếm phần nhiều. Ai cũng truy cầu thực lực, một số vì sự tồn vong, số khác vì lợi ích, danh vọng, quyền lực, ai cũng muốn đem tha nhân là bậc thang cho mình leo đến đỉnh vinh quang. Tranh đấu giết nhau như con vật, mạnh thì sống yếu thì chết, mặc chúng bay bảo vật ông bỏ túi. Sống trong hoàn cảnh như vậy so với địa ngục không khác nhau mấy.
Sáng sớm ngày thứ tư Băng Tiểu Phụng trở về đem tin tức thu được mấy ngày nay. Linh-Lan tò mò muốn biết ngay nên hỏi:
- Tiểu Phụng đã có tin Cổ Ma Bạo Tâm chưa?
- Có đấy! Ủa khoan đã. Chủ nhân sao không ra khỏi phòng băng còn ngồi trong đó làm gì.
- Ta ngồi đây nghe cũng được..
- Sư phụ sợ ra ngoài hương hoa hồng sẽ tỏa ra, địch nhân sẽ theo mùi tìm đến.
- Thì ra vậy, nhưng lúc nào cũng tự nhốt trong tường băng thì không thoải mái rồi.
- Không sao! Bắt đầu ngày mai ta nghiên cứu xem có giải pháp nào không.
Băng Tiểu Phụng tiếp tục:
- Thật ra có ba tà ác đại nhân vật gọi là Tam Ma: Cổ Ma, Cầm Ma và Tiêu Ma. Cả ba đều dùng nhạc cụ phát ra âm sóng giết địch lợi hại vô cùng. Cổ Ma dùng một cái trống, là một kiện cực phẩm linh khí, trống đánh lên người nghe tim bị áp bách cuối cùng bạo nổ mà chết nên gọi là Bạo Tâm.
- Cầm Ma dùng một kiện cổ cầm cũng là một kiện cực phẩm linh khí, cầm âm phát âm sóng có thể tạo thành nghìn vạn luồng âm kiếm giết địch trong vô hình, ngoài ra cầm ma âm cũng có thể công kích tâm thần, linh hồn đưa hồn người vào ảo cảnh, kích thích tâm ma khiến địch nhân biến cuồng hay thành công cụ giết người.
- Tiêu Ma dùng một cây ngọc tiêu, cũng giống như cầm ma công kích tâm thần, linh hồn ngoài ra có thể dẩn thiên lôi công địch, khống chế mây gió mưa bão, cùng điều khiển yêu cầm linh cầm, chim trời.
Hồng-Linh nghe vậy liền nhớ đến "Thanh Vân Tiêu" của người yêu Thanh-Minh, giọng tiêu êm đềm huyền diệu biết bao, nâng hồn người bay tận chốn thiên cung, chàng nào có giống bọn tà ma kia dùng tiếng tiêu để tranh quyền đoạt lợi bỉ ổi xấu xa. Nếu có chàng ở bên cạnh lúc này thì hạnh phúc biết mấy.
Hồng Linh lại nhớ hôm trước chỉ ngâm một khúc Thánh Vịnh lại có thể đánh vỡ ảo lực khống chế của âm ma.Nghĩ đến đây nàng gật gù nhẩm ca mấy bài Thánh Ca Việt Nam...
- Lợi hại như vậy hay sao, vậy còn ai có thể đánh thắng Tam Ma này.
- Có đấy! Tam Ma tu vi bây giờ mới có Hợp Thể hậu kỳ. Nếu gặp bán tiên hay tiên nhân thì mấy môn vũ kỹ âm thuật của họ trở thành vô dụng, không đáng một xu..
- Bán Tiên, Tiên nhân? Thế giới này có tiên nhân hay sao?
Góp ý cho truyện Hồng Mông Linh Bảo: tangthuvie/forum/showthread.php?t=58123&page=40