Chương 262 Xuất Hành
Hàn Tinh có thể trực tiếp vào Hồng Mông Linh Châu giới nhưng muốn thử nghiệm thần di của mình xem huyền tiên cao thủ có theo kịp hay không nên khi đến Khâu Vân thành chàng cố ý ngóng chờ, một lúc không thấy nhưng lại phát hiện thần thức quen thuộc của Đường Thăng quét tới. Lần này lão cảnh giác nên chỉ quét một cáì nhanh như tia chớp rồi thôi.
- Hả! Lão già này quả là khó chơi, ngồi một chỗ theo dõi rồi chỉ điểm cho thuộc hạ, rõ ràng không buông tha định thu phục ta bằng được. Ta vào Hồng Mông Linh Châu giới xem các ngươi tìm thế nào cho thấy.
Tiên giới tranh đấu kịch liệt hơn cả Tu Chân giới, Hàn Tinh tuy đã trải qua một ít cuộc sống Tu Chân Giới, luôn tự chủ giữ lập trường không để mình ngụp lặn vào máu tanh, cũng không để tham vọng quyền thế quyến rũ. Chàng đã thực hiện được tương đối dễ dàng vì công pháp độc bộ tu luyện của mình có dị biến, bị nhiều lần thiên lôi đánh xuống, tu vi cảnh giới tăng vọt mỗi lần không chỉ một cấp mà là ba bốn đại cấp, biến thành cường giả thần bí ít ai biết đến. Nhưng chàng ở Tiên Giới sự việc xảy ra không như ý. Vừa có mặt đã xảy ra chuyện nghi kỵ, bị người nhìn chằm chằm, rồi đuổi giết. Nếu không có đủ bản lãnh thì không thể đứng vững được một mình được, kẻ bình thường không gia nhập vào một thế lực nào thì trước sau cũng sẽ bị giết chết.
Đường Thăng đại đế hành vi, rốt cuộc chàng hiểu được. Nếu mình ở vào địa vị của lão e rằng mình cũng hành động như vậy, một khi thấy được nhân tài, lập tức phải tranh thủ chiêu nạp về thế lực của mình như thế địa vị mới được củng cố thêm, trái lại khi chiêu nạp thất bại thì phải diệt ngay hòng kẻ thù của mình là các lực lượng khác không có cơ hội lợi ích gì.
Tiên giới này muốn sống khá giả phải cố gắng thăng hoa bản lãnh còn cần có bạn hữu thân nhân, trong số bạn hữu thân nhân thâm tình có người cao minh bản lãnh thì cả bạn bè được nhờ, trái lại mình có mạnh mẽ người thân và bạn bè mới được ổn định bảo đảm. Hàn Tinh trước nay dự định chỉ đơn giản đi tìm kiếm Hồng-Linh, bây giờ nghĩ lại, nếu kiếm được nàng thì thế nào, cũng chẳng thể cùng nàng an ổn sống khá giả an bình tại tiên giới. Ở phàm giới có thể được bình an với bản lãnh vốn liếng đang có, ở tiên giới tuyệt đối không đủ. Nghĩ vậy Hàn Tinh hạ quyết tâm kiếm người tốt kết bạn, cùng thân nhân của mình thành lập một cơ sở đầy đủ thực lực để dựa vào đó có thể tự vệ an ổn sinh sống đánh bại kẻ gian ác, tham lam xâm lấn quyền lợi của mình. Vả lại Hồng Mông Linh Châu giới là sự bảo đảm thành công rất lớn.
Chàng vào Hồng Mông Linh Châu giới với hùng tâm bừng bừng, sau đó dùng nhật nguyệt kính ra chiếu quả nhiên ba tên huyền tiên vệ đuổi theo kịp đến đây, rồi cả nữ tử kia.
- Ủa, không ngờ khí chất lẫn dáng vóc tuyệt mỹ như vậy.
Nàng vận cung trang trắng như tuyết, da mịn như bạch ngọc, khuôn mặt thanh tú, tóc dài thướt tha, mắt trong như hồ thu, mày ngài môi miệng nhỏ, dáng uyển chuyển lộ ra thân hình cân đối, eo thon nhỏ, chân thẳng dài, ngực mông như ý. Tuy cung trang che kín chàng vẫn có thể nhận ra những đường cong cuồn cuộn ẩn hiện đàn hồi tính khiến càng nhìn càng hấp dẫn.
Hàn Tinh quan sát thưởng thức một hồi mới đã mắt, chàng lẩm bẩm:
- Đáng tiếc, cô này chẳng phải gái hiền thục. Tuy đẹp nhưng lòng dạ dữ như cọp cái, nàng lại có địa vị cực cao quý thì không phải là đối tượng của ta.... Ấy chết tiệt, sao hôm nay ta lại nổi lòng hươu dạ vượn với nàng này, quyên khuấy Hồng- Linh.. Chết tiệt...thật là nguy quá..
Hàn Tinh không xem nữa đem tiểu hắc và bốn con hắc trùng vào thạch động, nơi đã cất dấu dị hỏa. Chàng mở phong ấn rồi vào xem, thấy hỏa diễm và nhiệt khí bộc lộ không kém nơi chỗ cũ chút nào mới an tâm. Chàng phong ấn trở lại rồi ra lệnh bọn năm tên linh thú ở đây tu luyện, thay phiên nhau canh giữ không cho bất cứ ai tiến gần sau đó mới an tâm về cung điện, lên giường nằm ngủ một giấc. Tính thời gian hẹn chỉ còn hai ngày trong Hồng Mông Linh Châu giới, chàng muốn nghỉ ngơi cho đầy đủ tinh lực cho chuyến đi bách giới thông thiên bí cảnh..
Vừa vào giấc ngủ bỗng chàng nghe ai hô cứu liên tục khiến chàng tỉnh giấc tìm kiếm một lúc mới ngạc nhiên nghe thấy tiếng kêu cứu từ bức tranh mình mới đem vào phòng treo hôm trước, chính là bức tranh thu hoạch từ kho của bọn đạo tặc. Còn tiếng kêu cứu rất quen thuộc. Chàng nhớ lại một lúc mới buột miệng:
- Phải rồi! Là tiếng của cô giúp việc trong cung điện, nhưng sao phát ra ở trong bức tranh.
Hàn Tinh nhìn trên bức tranh bỗng trợn mắt ngây người, công việc lặt vặt trong cung điện chàng hôm xưa đã chọn bốn cô trẻ tuổi, đặt lại tên mới Mai, Lan, Trúc Cúc. Mấy cô lại đề nghị lấy chữ "Nhỏ" phía trước tên cho dễ gọi và dễ phân biệt, trong thời gian này nhỏ Lan phụ trách, không xảy ra chuyện gì, bức tranh bây giờ đã biến đổi, cô nàng không biết tại sao lại vào được trong bức tranh, lúc này bị chật vật không chịu được, hai tay bám chặt vào một cây tre, gió bão thổi liên tục khiến cả người nàng bị bay hổng cả hai chân nên, quần áo rách nát tả tơi. Hàn Tinh lại nghe tiếng kêu cứu, lúc này chàng mới nghi ngờ: "Chẳng lẽ lại là một bức tranh không gian, ta vào thử xem".
Hàn Tinh ý niệm vừa khơi động cả người liền huyễn hoá rồi bay vào trong tranh, trước mắt cảnh vật khiến chàng giật mình, chàng đang đứng ở một bờ biển, sóng gió gào thét không ngừng, đúng là đang gặp cơn bão lớn. Chàng thấy bên phía trong có một bụi tre nên bước vào thì gặp nhỏ Lan nước mắt chảy dàn dụa khuôn mặt tái mét. Chàng thấy cảnh này thì thương xót nhỏ Lan vội niệm to:
- Dừng ngay!
Gió bão đang gào thét bỗng ngưng lại lập tức khiến chàng ngạc nhiên, vừa rồi chàng chỉ thử vận may, vì trong đây chàng chưa là chủ nhân. Nếu là trong Hồng Mông Linh Châu giới thì chàng tự tin có thể khống chế sai bảo tất cả, không dè trong đây lệnh vừa niệm ra lại ứng nghiệm..
Nhỏ Lan thấy hết gió bão thì đứng dậy rồi té xuống, chàng vội đỡ nàng rồi ẵm nàng ra về cung điện, cẩn thận đặt nàng trên giường để nàng nghỉ ngơi. Nàng mệt lả nên ngủ suốt một đêm một ngày mới tỉnh.
- Chuyện gì xảy ra? Sao cô lại bị nhốt vào trong bức tranh?
- Em cũng không biết rõ, hôm qua buổi sáng em dọn dẹp lau chùi, thấy trong phòng chủ nhân có bức tranh cũ kỹ bụi bặm, em liền lấy ghẻ thấ nước cẩn thận lau chùi. Bỗng bức tranh phát sáng tiếp theo em thấy cảnh vật quay cuồng sau đó phát hiện mình bị đem đến nơi kinh khiếp hãi hùng kia, nơi đó có cả dã thú lẫn cá nhân... nhưng họ lại nhanh chóng biến mất sau đó gió bão nổi lên thổi em bay vào bụi tre như chủ nhân đã thấy...
- Thì ra vậy... Đây là lỗi của ta, không nên để cô đến gần bức tranh này.
Hàn Tinh hai ngày trong Hồng Mông Linh Châu giới nhớ lại khuyết điểm trong cuồng phong di, khi đối chưởng với ba huyền tiên, chàng dùng một ngày nghiên cứu diễn luyện bổ khuyết, sau một đêm mới thành thục như ý, kể cả Cuồng Phong di lẫn Cổ Loa quyết vòng xoắn, có thể như ý lựa chiều, đổi chiều xoay.
Chuyến này chàng không mang theo tiểu hắc cùng bốn con hắc phi trùng bắt bọn chúng ở trong động tu luyện, đề thăng tu vi. Bọn chúng hiện nay thực lực chỉ bằng hoàng tiên trung kỳ, nếu gặp hoàn tiên sơ kỳ thì có thể miễn cưởng chống trả, còn gặp huyền tiên thì chết chắc..
Hàn Tinh dùng nhật nguyệt kính dò đường thì thấy ba tiên vệ huyền tiên của Đường Thăng đại đế và con gái hắn vẫn còn luẩn quẩn gần khu vực này, chàng liền dùng Xúc Cốt thuật biến dạng thành một trung niên lùn mập tu đao giả, sau lưng đeo một chuôi Thổ Linh đao, chàng thu được trong kho hôm trước, khí tức cũng ngụy trang thành chân tiên bảy tầng. Chàng không dám dùng thần thức chỉ lủi thủi bước đi đến thẳng tửu lâu, khi tìm thấy bàn của Ngọc-Trinh, Mai Hoa bà bà và Sương-Sương chàng bực mình không ngờ người đẹp họ Đường kia đang ngồi cùng bàn với họ tán chuyện...Vừa thấy chàng liếc mắt nhìn đã phản ứng:
- Nhìn cái gì, bộ cả đời chưa thấy mỹ nhân hay sao. Xem bộ dáng xấu xa của ngươi cũng muốn đến gần mỹ nhân ư?
- Mỹ nhân ta đã thấy nhiều rồi, chỉ là chưa thấy mỹ nhân ngang ngược, khinh người như cô.
Hàn Tinh trả lời sau đó âm thầm truyền âm:
- Sao ba vị lại ngồi chung bàn với cô họ Đường này, chính vì bọn họ mấy ngày trước truy đuổi ta nên bây giờ ta mới phải biến thành dung mạo xấu xa như vậy đấy..
- Thì ra anh Minh đến rồi. Thật xin lỗi rồi, cô em Đường Uyển Ngọc này là người quen, tình cờ gặp nơi đây nói chuyện xã giao thôi. Ai dè vừa rồi ta lỡ lời lộ chuyện chúng ta sắp sửa đi Bách Giới thông thiên bí cảnh nên nàng ta xin đi theo.
- Cô ta không sợ nguy hiểm sao, lại nữa một khi chúng ta phá ấn thành công đi vào Bích Đào Giới, chị và Mai Hoa lão bà tin tưởng nàng dẫn vào đó hay sao?
- Cũng chính vì điển này nên chúng ta đang tìm cách chối từ đây. Nhưng nếu nàng cứ một mực đòi theo thì đành phải chịu thôi.
Lúc này Đường Uyển Ngọc lại vểnh mặt thách thức:
- Địa vị của bổn tiên tử cao quý, bổn tiên tử cứ muốn ngang ngược, ngươi làm gì được ta.
- Cô nương càng ngang ngược, càng cao quý thì mặc xác cô có liên quan gì đến ta mà thách thức.
Hàn Tinh nói xong kiếm một bàn gần đó ngồi xuống. Bỗng một thiếu niên đẹp trai tiên cốt khí phách, oai phong lẫm lẫm muốn lấy lòng mỹ nữ đứng lên bênh vực quát:
- Tiểu tử dám khinh thường mỹ nhân tiên tử như vậy đã làm phiền đến bổn thiếu gia rồi.. Cát Mân! Đối phương đeo đao ngươi lên thử hắn mấy chiêu xem hắn có đủ tư cách mang đao không?
Bỗng lúc này Ngọc Trinh quay sang Uyển Ngọc nói:
- Ngọc tiểu thư, người này là người chúng ta đang đợi để đồng hành đó. Đừng kiếm chuyện nữa..
- Hắn!! Hắn là thiếu niên trận sư tỷ tỷ đã đề cập? Sao hình dạng không đẹp trai phong độ giống như đã miêu tả..
- Chị Ngọc-Trinh chúng ta mau lên đường, lại có những ruồi bọ đang tìm kiếm quấy nhiễu ta. Nếu không đi chúng ta còn mất nhiều thời gian với bọn chúng...
- Mai Hoa bà bà chúng ta đi thôi.
Mai Hoa bà bà cũng đã phát hiện không ngờ Hàn Tinh thần thức bao phủ chu vi rộng không kém gì mình, trong vòng gần trăm dặm cũng biết rõ ràng. Mai Hoa lão bà cảm giác được chiến ý của họ không vừa lòng:
- Hừ tiên vệ, tiên quân huyền tiên dường như người của Đường Thăng Đại Đế cha của Uyển Ngọc công chúa.
Uyển Ngọc nghe vậy giật mình "Tiên quân tiên vệ của cha! Hay là cha biết ý định của ta đi chuyến này nên cử người ngăn chận cản trở bắt ta về?“
- Không được! Mai-Hoa bà bà mau lên đường...
- Được rồi! Đừng lo...
Không gian quanh bàn lập tức biến đổi, Hàn Tinh cảm giác mình đang ở một tiểu không gian mới lạ thầm nói "Đây là không gian thần thông, tiểu không gian ngưng đọng", thần thông này chàng cũng đã dùng khi đem tiểu hắc và bốn tiểu hắc phi trùng thần di. Chàng âm thầm dùng Nhật Nguyệt kính ra nhìn, quả nhiên từ trong tiểu không gian nhìn thấy khung cảnh bên ngoài biến đổi, ngàn sao thụt lùi phía sau với vận tốc kinh người, ít nhất nhanh gấp ba vận tốc ánh sáng.
Trong tửu lâu bàn năm người biến mất trên bàn để lại ba khối tiên thạch, mười vị tiên vệ cùng tiên quân đang đến hướng tửu lâu lúc này khựng lại.
- Không xong! Công chúa cùng tên kia biến mất...
Kinh Đông châu Đường Thăng đại đế cũng phát hiện ra trung niên khả nghi, con gái cưng Uyển-Ngọc cùng ba nữ tử lạ biến mất, lão vội đem hết thần thức lực lượng ra tìm kiếm chỉ thấy một đạo lưu tinh bay ra khỏi tinh cầu biến mất vào không gian mênh mông... "Tiểu Không Gian thuấn di "
Chuyện Uyển-Ngọc quen biết với Ngọc-Trinh và Sương-Sương, cha nàng Đường Thăng không hề biết, nếu thay đổi mẹ của nàng thì sẽ nhận ra các cô. Với tính cách của Uyển-Ngọc công chúa, hành vi cao ngạo ngược đãi kẻ yếu của nàng bình thường khó hợp với bọn Ngọc-Trinh. Mai-Hoa bà bà lại có cái nhìn khác biệt xâu xa hơn, biết được chỉ do hoàn cảnh đưa đẩy khiến nàng trở thành người như vậy, đối với tu giả hoàng cấp trở xuống nàng đáng được ngạo khí vì tu vi nàng cao hơn họ, hơn nữa địa vị công chúa của nàng khiến ai cũng kính nể, sợ hãi. Mai Hoa Bà đánh giá nàng như một viên ngọc chưa được gia công mài dũa, nên nói ý tưởng của mình khiến hai nàng kia rộng lượng nhịn một chút, với thêm bạn cũng là bớt kẻ thù nên họ quen nhau.
Uyển-Ngọc công chúa một hôm nghe nói có Sương-Sương tiên tử vang danh băng băng tiên nữ sắp xuất hiện, một nhân vật liên quan đến đại thiên tiên cao thủ tu tiên giả thần bí đến truyền kỳ mấy ngàn năm nay Thiên Cơ Túy Vô Ưu, ngang hàng với bậc tiên đế. Nàng không phục nên tò mò xem xét, cuối cùng gặp được tiên nữ được người ta gọi là Bạch Sương-Sương, quả nhiên thấy từ khí chất, bản lãnh lẫn nhân cách hơn mình một chút, lúc đầu còn không tin nhất là về bản lãnh thực lực, sau mấy phen phá rối, Sương-Sương điềm đạm không chấp nhất, luôn bao dung độ lượng, sau nàng nhận ra điểm này khiến nàng đổi ý làm quen sau đó qua Sương-Sương quen biết Ngọc-Trinh. Khi đó thấy nàng vui vẻ mẹ nàng mới hỏi nên biết chuyện, sau đó có bọn Sương-Sương có đến tiên phủ chơi một lần.
Bọn Sương-Sương khi đó bị mấy anh của Uyển-Ngọc làm phiền nên sau đó không bao giờ đến nữa.