Chương 25 Thí luyện Bạch Vân Sơn

Minh tu vi tiến bộ đạt đến Thánh Thai, thần thức trở nên cường đại có thể xem xét chung quanh phạm vi bảy trăm bước, sau một học xong bản tiêu Tiểu Vũ quyết cảnh giới linh hồn lại mạnh mẽ tăng lên. Minh không ngờ học thổi tiêu có thể bổ dưỡng linh hồn lực, làm tinh thần cường mạnh, thần thức có thể sử dụng tăng lên rất nhiều, nay đã có thể xem xét phạm vi xa hơn ba dặm chung quanh mình. Xem ra luyện thần hồn bằng thổi tiêu còn mạnh hơn bằng cách sử dụng Tạc Đao. Nghĩ đến Tạc Đao Minh lại nhớ Mẹ, nhớ nhà “Không biết Mẹ bây giờ ra sao, lúc phát hiện ra mình chắc khổ sở lắm. Hy vọng là Mẹ được bình an, ông bà Ngoại bình an. Còn con khướu không biết ai chăm nom cho dùm không? Hỏa Ưng không biết có tấn giai không? Không được! Ta phải nhanh tìm cách nhanh đi về với được. Ở Tu Chân giới đây tuy có nhiều linh khí để tu luyện nhưng lại không có người thân yêu không có đồ chơi, bạn bè, trường lớp...và nhất là không có Mẹ. Không biết đi phàm giới phải như thế nào. Bọn kia đi bắt cóc người đem về đây bán, cách tốt nhất là sau khi ra khỏi đây tìm bọn chúng sau đó khống chế họ bắt dẫn đường về phàm giới. Sau đó đi Đan Tông đem Tuân và lão bà cùng về với mình.”

Minh khi tu luyện Hồng Mồng Ngũ hành quyết hấp thu linh khí thì ở phòng, khi luyện trận pháp hay Thanh Vân Tiêu thì vào Hồng Mông Linh Châu giới, ở đây Minh có dư giả thời giờ để nghiên cứu nghiền ngẫm. Chẳng mấy lúc Minh đã tập xong thêm bản Thổ Mộc Sinh Quyết, khi thổi bản này hai trong ngũ hành linh khí Thổ và Mộc sẽ tụ về kích thích thảo mộc cây cỏ mạnh mẽ nẩy mầm, tăng trưởng sức sống càng lúc càng mạnh. Đất đá, đồi núi, sông ngòi, hồ lạch, ao đầm ... chung quanh biến đổi từ hình dạng đến chất lượng, khô cằn biến thành màu mỡ, phì nhiêu, tiềm tàng năng lực bao dung nuôi duỡng ngày càng mạnh. Vừa tò mò thí nghiệm khả năng ứng dụng bản tiêu quyết xong một màn Minh cũng không nghiên cứu thêm tuy vậy Minh thầm nhủ sau này để thời giờ nghiên cứu thêm và còn chờ mong nhiều hơn tác dụng của nó.

Sau bảy tháng tu luyện không ngờ lão bà tu tiến bộ nhanh chóng vượt bực, Minh dùng thần thức xem lướt qua đã thấy lão bà đã đạt ở mười tầng luyện khí kỳ, nếu cứ đà tiến này chẳng mấy chốc sẽ tiến đến luyện khí kỳ cực hạn và có thể đột phá trúc cơ kỳ. Không ngờ lão bà này cũng là nhân tài tu luyện lại bị vất bỏ như rác rưởi làm phục dịch ba chục năm. Ba chục năm lão bà tu luyện tiến bộ không đáng kể nhưng tâm cảnh không ngừng được trui luyện âm thầm đèn nén không đột phá được. Từ khi ở bên Minh tâm thần thỏa mái lại được nhiều Hỏa Ngư bồi dưỡng nên tu vi liên tiếp đột phá. Minh mừng thầm cho lão bà, lúc trước tưởng là sẽ là một gánh nặng cho mình sau này, bây giờ xem ra kết quả trái ngược có thể giúp mình nhiều việc, thật chờ mong nếu lão bà có thể đột phá trúc cơ thì mọi bệnh tật trên người sẽ biến mất, tuổi thọ tăng lên sống đến hai trăm tuổi cũng không thành vấn đề.

Còn Thạch-Khôn cũng đã mười tầng luyện khí kỳ, tên này trước kia chỉ say mê luyện trận pháp bỏ bê việc tu luyện tăng lên năng lực của mình, sau khi thoát nạn Nhân Diện Thù dường như tâm tình thay đổi hẳn, biết quý trọng cơ hội tu luyện của mình Trúc cơ kỳ cũng có kỳ vọng, sau này có trận pháp phụ trợ thì cũng có thể tăng lên bản lãnh tự vệ.

Hai yêu thú đã dùng hết số cá của bọn chúng kết quả tu luyện đều đạt ngũ giai linh phú, Hỏa Vũ bộ lông toàn bộ một màu đỏ chói mắt, hai mắt lúc nào cũng bắn ra những tia sáng mạnh mẽ, có lẽ thị lực của nó so với trước kia tăng lên nhiều. Còn Kim Miêu hiện nay có thể biến lớn nhỏ như ý nhưng khi nó ở bên Minh không muốn biến thành hình dáng Kim Báo mà giữ thân nhỏ như con mèo, hai mắt xanh xẫm sáng có thể nhìn thấu qua bóng đêm. Minh chợt nhớ mình học được Súc cốt công từ con Hỏa Ưng, có lẽ Kim Miêu và Hỏa Vũ cũng có công pháp truyền này nên hỏi:

- Hỏa Vũ. Ngươi cũng có thể dùng Súc Cốt thuật biến thân hình lớn nhỏ phải không?

- Đúng vậy! Sao chủ nhân biết.

- Ngươi quên rồi hay sao, ta trước kia ở phàm giới là chủ nhân của Hỏa Ưng. Khi đó ta học được của nó Súc Cốt thuật truyền thừa, điều này cũng giúp ta một chút.

- Tiểu hỏa cũng có Súc Cốt Thuật truyền thừa, bây giờ đã tiến ngũ giai nên phần truyền thừa Súc Cốt thuật còn lại đã được mở ra. Nếu chủ nhân muốn tiểu Hỏa sẽ kính biếu chủ nhân.

- Tốt! Được! Ngươi đã có lòng ta không cần khách sáo.

Hỏa Vũ đem Súc Cốt Thuật quán chuyển vận trong một luồng sáng đi vào Mi tâm của Minh, Minh đọc xong nội dung Súc Cốt Thuật, quả nhiên phần đầu giống như của Hỏa Ưng, phần sau Súc Cốt Thuật dạy thêm cách sử dụng biến đổi da lông, lại có phần như quy tức thuật dạy thu liễm hơi thở, ẩn giấu và hóa trang bên ngoài tu vi, giả chết,vv... Thật là một thuật lợi hại công dụng vô cùng.

- Hay! Thật thần kỳ.

Tiểu Miêu thấy chủ nhân nhận Súc Cốt thuật truyền thừa của Hỏa Vũ thì trong lòng đã không yên “Con chim đỏ này thật là biết lấy lòng chủ nhân, đem thứ vô dụng này ra mà chủ nhân còn khen hay, không biết hay chỗ nào, dù thế nào cũng không bằng Súc Cốt Công, và ngự phong thuật của Báo tộc ta.” Nghĩ vậy liền nói:

- Chủ nhân! Ta cũng có vài bộ thuật pháp truyền thừa trong đó cũng có Súc Cốt thuật nếu chủ nhân muốn nghiên cứu Tiểu Kim cũng muốn kính biếu chủ nhân.

- Được! Lại có thêm thuật pháp để nghiên cứu, ta cũng không khách sáo.

Kim Miêu lại dùng cách giống Hỏa Vũ truyền tải hai bộ Súc cốt thuật và Ngự Phong thuật của nó vào thức hải cũa Minh. Minh đọc xem thì thấy có nhiều chỗ bất đồng so với Súc cốt thuật của Hỏa Vũ, Súc cốt thuật này còn có phần làm cho xương cốt nhẹ đi phù hợp với luyện sử dụng ngự phong thuật. Minh xuýt xoa cảm thán không thôi, chẳng trách loài báo, mèo xương cốt nhẹ nhàng chuyển động uyển chuyển mềm mại nhanh như gió, nếu đem thuật này lồng vào trong thuật bay lượn thì sẽ lợi hại ra sao nhỉ?

- Cám ơn các ngươi!

- Hỏa Vũ ngươi đi ra ngoài kiếm một bữa thực phẩm, chúng ta ngồi với nhau một bữa rồi chia tay nhau đi xem các tông môn đệ đến thí luyện, các ngươi cũng dựa vào cơ hội này thử xem bảnh lãnh mình đã tiến đến đâu.

Chẳng mấy chốc Hỏa Vũ mang về một con lợn rừng một sừng. Minh thấy con heo rừng này khác và mạnh hơn con heo rừng tại phàm giới nhiều lắm, da màu đồng bóng bảy, đôi mắt đỏ trong hung dữ vô cùng, sừng to ngắn nhọn hơi giống sừng tê giác, nặng có đến trăm cân. Loài heo này khá lắm, ta để ý bắt mấy con heo con vào Hồng Mông Linh Châu giới làm giống. Lão bà thành thục làm thịt con heo rừng làm bữa, mọi người vui vẻ bên nhau chờ mong ngày thí luyện đến sau đó rời khỏi đây.

Minh chờ mọi người phân tán đi rồi thu tất cả vào Hồng Mông Linh Châu giới, triệt tiêu phòng trận cùng ảo trận khiến nơi này trống rỗng. Minh lại lấy Thanh Vân Tiêu ra thổi bản Thổ Mộc Sinh Quyết, sau đo thổi bản Tiểu Vũ Quyết. Trong chốc lát nơi đây trở thành một rừng cây, tuy chưa có cổ thụ nhưng không thiếu những cây cao hai ba thước. Lão bà không muốn đi một mình, một mực theo Minh, Minh cũng không phản đối.

Minh vận dụng Súc Cốt Thuật biến hình thành một thiếu niên tóc vàng, da trắng khuân mặt mặt lầm lầm lỳ lỳ, lại ẩn dấu tu vi, khí tức như luyện khí kỳ mười tầng sau đó cùng Lão bà thong thả đi.

- Cụ bà cho cháu hỏi chút, không biết trước kia cụ tên họ gì? Bây giờ sắp thường xuyên giao tiếp cụ cũng nên sử dụng một tên.

- Ta họ Nguyễn tên Hải Hoa.

- Theo ý cháu, trước sau cụ cũng đột phá trúc cơ và trở nên trẻ trung hơn. Từ bây giờ cháu cứ gọi là dì Hải Hoa hay Dì Hoa. Cụ thấy thế nào?

- Thế cũng được, gọi cô là tốt rồi! Trước nay cháu cứ gọi ta là cụ ta cảm thấy ta đã rất già, hôm nay ngươi gọi ta bằng dì thì cảm thấy bỗng nhiên trẻ ra mấy chục tuổi đó. Dì Hoa được Minh gọi bằng dì vui mừng nói cười không ngớt, trong chốc lát cảm thấy mình gần gũi Minh thêm không ít, tựa như dì cháu thực sự.

Hai dì cháu tâm sự một hồi hai người hiểu biết nhau hơn, bây giờ dì mới biết Minh trước kia sống với mẹ, không biết đến cha nên gọi mình bằng dì chứ không phải bằng cô, xem ra mẹ nó còn trẻ hơn mình nhiều. Trong khi thong thả đi dạo hai người gặp một đàn heo rừng rất hung dữ, heo này giống như con đã bị Hỏa Vũ bắt về làm thịt. Minh thấy trong đó có cả heo con liền nói:

- Dì Hoa! Dì cũng nên thừa dịp này tập luyện một chút thân thủ cho co giãn gân cốt.

Đàn heo dường như nghe hiểu được tiếng Minh nói hai con heo rừng lớn xông lại đây tấn công. Minh lách người biến mất đến nơi mấy chú heo rừng con chọn hai con đực và cái đẹp nhất thu vào Hồng Mông Linh Châu giới. Heo mẹ bỗng thấy hai con của mình bỗng biến mất liền kêu “eng éc” lục xục tìm kiếm một hồi.

Minh quay lại thì thấy dì Hoa đang chiến đấu cùng hai con heo rừng thân thủ nhanh như chớp chợt đông chợt tây, dì chỉ dùng quyền cước mà đánh. Có những chiêu như đại bàng lui bước, lại có chiêu như rắn thủ cửa hang, có những chiêu tiêu sái phong nhã như tiên. Xem một hồi Minh chưa từng thấy bộ quyền này, chỉ đoán được nó cũng là một bài quyền của một phái võ Việt Nam. Hai con heo rừng bất quá tam hay tứ giai bị liên tục trúng chiêu kêu “éc éc” cũng may chúng có bộ giáp da khá dầy nên không bị trọng thương. Bỗng thấy Dì Hoa đứng đinh tấn khí lực dồn vào hai tay đánh ra một hai phách không chưởng từ lòng bàn tay hai luồng lửa chen chúc đi ra hai con heo rừng thấy nguy hiểm vội lùi lại kiếm đường chạy. Dì Hoa đang đánh hăng định đuổi theo. Thấy vậy Minh cười nói:

- Thôi tha cho chúng nó Dì ạ. Dì thịt hết chúng nó, mấy tông môn đệ tử kia sao còn chỗ thí luyện.

- Vừa rồi Dì dùng bài quyền gì thế, cháu nhận không ra mà chỉ đoán xuất xứ cũng từ võ học Việt Nam.

- Cháu chưa biết à, đó là “Đồng Nhi hay còn gọi là Bát Tiên quyền” một bài quyền vỡ lòng của phái Tân Khánh Bà Trà tổ sư Võ Thị Trà một nữ anh hùng dân tộc từng lãnh đạo khởi nghĩa chống Pháp.

Minh đang định hỏi thêm thì cảm thấy phía tây chân núi linh khí giao động liền dùng thần thức tìm tòi xem xét thì thấy có người từ phía đó tiến vào đi lên. Đó là một nhóm bảy người, vận đồ trắng đai vàng, năm nam hai nữ trong đó có ba ngưòi đeo kiếm phía sau lưng. Nam nếu không hiên ngang hào khí ngút trời thì cũng tiêu sái phong nhã, nữ phần nhiều thanh tao dịu dàng, kiêu sa băng giá cũng có.

Bỗng một giọng nữ nói:

- La Dật sư huynh, chúng ta Thiên Kiếm Tông bảy người tiến vào Bạch Vân Sơn thí luyện, bọn Thái Thanh Tông cũng bảy người nghe nói đại sư huynh của bọn họ là Âu Dương Phi nửa năm trước đột phá Trúc cơ kỳ nên bỏ cuộc luyện thí dành chỗ cho một sư đệ khác.

- Âu Dương Phi này đáng là một thiên tài của Thái Thanh tông mười tám tuổi đã đạt tu vi Trúc cơ tiến vào nội môn đệ tử. Lần cuối khoảng một năm trước ta gặp hắn lúc đó hắn đang còn mười tầng luyện khí tu vi như chúng ta.

Mọi người nghe được chuyện Âu Dương Phi đạt Trúc cơ hâm mộ không thôi.

- Âu Dương Phi thiên tài tu luyện lại nỗ lực, ý chí kiên quyết thành công đã đành, kia Ngọc-Huyền Đan tông Tạ Văn và Trịnh Như Tuyết cũng là nhân tài, Tạ Văn mới hai năm đã đạt Trúc cơ mới mười sáu tuổi còn Trịnh Như Tuyết nghe nói cũng mười sáu nhưng vào tu luyện đã tám năm.

- Du Phàm nhị sư huynh ganh ghét làm chi, Ngọc Huyền Đan tông bọn họ đan dược đầy đủ tăng tu vi là chuyện dễ dàng nhưng tu đạo cần kiên định dùng đan dược đột phá được nhất thời sau này không khỏi gặp nhiều khó khăn.

Minh nhận ra được Du Phàm này đúng là Thiên Kiếm Tông đệ tử, hai năm trước đuổi giết Thạch-Khôn bị mình dùng ảo trận rồi bị ép đánh một trận. Hôm nay tu vi tăng tiến cũng không nhiều lắm.

- Đúng vậy. Tu đạo phải tính đường lâu dài mới được.

- Tam sư muội, Lục sư muội ai chẳng biết điều đó nhưng chúng ta Thiên Kiếm đệ nhất Tông bị bọn chúng vượt mặt thì thấy bị áp lực thôi.

- À ha, thì ra vị Lục sư muội kia là vị hai năm trước cùng đi với hắn. Minh lẫm nhẩm.

- “Mình đã kiến thức Thiên Kiếm đại Tông đệ tử và Thái Thanh đại tông đệ tử còn Ngọc-Huyền Đan đại tông đệ tử mình chưa gặp lần nào.”

Minh lại thấy nhiều nhóm lần lượt các nhóm đệ tử lần lượt vào núi, khi thì nhóm bảy người, năm người, ba người, hai, lại có khi chỉ có một người. Tổng cộng lại tất cả có đến hơn trăm người. Các yêu thú đột nhiên thấy nhiều nhân loại tiến vào núi thì phản ứng khác nhau loài đi tìm chỗ ẩn núp, có con lợi hại cao giai yêu thú đi chỗ kín đáo rình rập chờ đợi, có loại nổi giận, có loài phần tử đông đảo làm không việc gì ảnh hưởng đến chúng. Minh thấy thêm mấy loại yêu thú lợi hại ngoài con Nhân Diện thù, còn thấy năm mười con bọ cạp ba đuôi đen nhánh lớn như cái thúng là năm giai yêu thú, đàn phong lang khoảng trăm con có ba bốn giai, đàn huyết nhãn dã ngư cũng ba bốn giai. Minh cảm giác được một vài yêu thú ngũ giai dường như loài chồn cáo, hay loại phi trùng đang ẩn núp quan sát, với tu vi cao giai của chúng linh trí đã mở nên khôn ngoan đắn đo chờ thời cân nhắc, chỉ có chúng mới kích thích Minh tính khiêu chiến. Những yêu thú cấp năm Minh đã gặp như Nhân Diện Thù, cấp bốn Phong Lang, Huyết nhãn dã trư Minh không còn hứng thú đấu với bọn chúng.

Nghe bọn đệ tử Thiên Kiếm môn thì nhóm Thái Thanh tông và Ngọc-Huyền Đan tông mỗi tông cũng có bảy người. Minh quyết định đi chung với Ngọc-Huyền Đan tông để hỏi thăm tình hình bạn Tuân nên thần thức tìm kiếm các nhóm bảy người, trong nhóm bảy người tìm được đầu tiên Minh nhận ra mình đã thấy khi Minh đang bị nhốt trong cũi liền biết đây là đệ tử Thái Thanh tông. Minh lại tiếp tục tìm kiếm thì thấy một nhóm khác bảy người đang chiến đấu với bầy Phong Lang.

- Mau đi theo cháu Dì Hoa.

Khi đến nơi Minh nói:

- Dì cẩn thận nếu muốn luyện thân thủ, bầy Phong Lang này tốc độ nhanh dị thường, chúng không chỉ dùng mõm cắn mà còn dùng móng vuốt nữa.

Minh đứng bên cạnh quan sát bảy vị đệ tử Ngọc-Huyền Đan tông chiến đấu, họ gồm bốn nam ba nữ, hai nam một nữ vận màu vàng mười tầng luyện khí kỳ, một nam vận màu lục chín tầng, một nữ vận lam tám tầng , một nam một nữ vận màu cam bảy tầng luyện khí kỳ. Mỗi người đều dùng pháp khí khác nhau. Đặc biệt nhất một nam thanh niên áo vàng dùng pháp khí như là một cái sẻng đánh ra hỏa khí, thành công đốt cháy mấy con phong lang, khí thế mạnh mẽ như hổ; vị nữ tử áo vàng dùng hàn phi kiếm, phi kiếm phát ra liên tục những làn khí lạnh thấu xương làm cho đàn lang dạt ra khi nàng tiến gần. Minh lại thấy năm sáu con phong lang bị trúng băng hàn khí nằm đóng băng dưới đất. Thanh niên áo lục pháp bảo là một cái chuông thỉnh thoảng đánh vang lên một tiếng, âm kình từ chuông toả ra làm lang phong đang xông lại khựng lại mềm nhũn té xuống. Hai vị áo cam trái lại bị yếu thế nam dùng đao làm pháp khí, nữ dùng một cái thước mỗi người bị bốn con Phong Lang vây công chiêu thế đã rời rạc chỉ đánh cầm chừng chờ tiếp viện. Đang lúc đó họ thấy hai người bọn Minh đến thì giật mình, không biết là thù hay bạn, sau lại thấy Dì Hoa vào trận đánh với Phong Lang mới am tâm.

Dì Hoa vừa vào đã giúp đỡ vị nữ tử áo cam đang yếu thế. Nữ tử thấy một trung niên nữ nhân dùng bàn tay không đánh với Phong Lang thì trợn mắt há mồm.Nàng biết bọn Phong Lang da lông chắc vô cùng, chúng bị thước của mình đánh vào mà chẳng tổn hại đến cái lông chứ đừng nói đánh gãy cổ gãy chân. Thực ra Dì Hoa quyền cước cứ nhắm chỗ nhược của chúng mà đánh vào như bụng, cổ dưới. Minh đứng xem thấy thanh niên áo cam bị nguy cũng đem Thanh Vân Tiêu ra vít mấy con bắn ra xa. Nhìn lại thấy Phong Lang càng lúc càng ra nhiều, cuộc chiến cũng đã khá lâu, bảy vị này cũng đã thấm mệt nhất là hai vị áo cam. Minh đưa tay lên trên Thanh Vân Tiêu khẽ vuốt nhẹ các lỗ tiêu liền hiện ra Minh tập trung tinh thần, đưa lên miệng thổi đồng thời từ trong thức hải ý niệm vô hình xuất ra quyện vào tiếng tiêu, nghe lúc như nước chảy, lúc như tiếng gió vi vu lại như lời nỉ non nhắn nhủ lúc thì như tiếng sói tru trong chốc lát đàn Phong Lang gần trăm con bỏ cuộc chiến rút lui hết.

- Cám ơn hai vị đạo hữu tiếp viện nếu không hôm nay chúng tôi không thoát được tử thương. Đại ân hôm nay chúng tôi nhất định báo đáp.

- Các vị quá lời.Việc nhỏ nhấc tay chi lao các vị để ý làm chi.

Tuy nói cám ơn nhưng trong bọn hầu hết lại nghĩ „Tên Hoàng mao này trông mặt lầm lỳ thật khó coi, không biết từ đâu ra, thuộc về tông môn nào, tự nhiên xuất hiện làm mất hứng và tổn thất tinh hạch sắp thu hoạch của chúng ta, trong tay có linh bảo khí. Trong lòng không khỏi nổi tham niệm“. Có người lại nghĩ „Không biết tên hoàng mao này có ý đồ gì.

Dì Hoa nhìn ánh mắt bọn chúng liền có thể đoán ra một hai thầm nghĩ „cháu Minh tuổi còn quá nhỏ, lại thật thà đến ngớ ngẩn, hành động nông nỗi, thiếu kinh nghiệm. Nó nghĩ đang ở phàm giới chắc, tưởng ai cũng thật thà chất phác như ở quê hương mẹ, phải biết Tu Chân Giới là nơi hằng ngày, mỗi giờ mỗi phút đều có tranh đấu đoạt quyền, đoạt bảo, thù oán chồng chất. Trong gia đình còn có tranh đấu có khi có giết chóc, chứ đừng nói trong cùng tông phái hay đồng đạo, rõ ràng áp dụng là Mạnh Sống Yếu chết, cá lớn nuốt cá bé nguyên lý. Không được ta phải nói cho nó biết, không thì tai hại vô cùng lúc đó hối hận cũng không kịp.“ Dì Hoa quyết định nên làm thế nào liền nháy mắt Minh sau đó nói:

- Chúng ta còn việc quan trọng phải rời khỏi đây mai này có duyên sẽ gặp lại quý đạo hữu.

Hai Dì cháu rời khỏi nhóm đệ tử Ngọc-Huyền Đan tông. Dì Hoa mới hỏi:

- Vừa rồi cháu có thấy bọn họ phản ứng đối với chúng ta có điểm khác thường không?

- Cháu cảm thấy nhưng không hiểu ra sao cả.

Thật ra cũng đơn giản, bọn chúng vì chúng ta ra tay nên bực mình cho là phá quấy, cùng là đệ tử trong một tông môn chưa chắc có hòa thuận ngược lại còn có thể nhân dịp cơ hội thí luyện mà thanh toán nhau, nên việc chiếu cố cho nhau đừng ỷ vào đó. Mấy cao thủ mười tầng, chín tầng lại đang hăng giết Phong Lang, càng giết nhiều họ thu hoạch càng nhiều tinh thạch, ở Tu Chân giới tinh thanh là tiền của, còn đồng môn họ chết đi nhiều khi còn mừng rở vì không mất sức lại đoạt được nhiều lợi phẩm. Dì Hoa lại giảng giải phân tích một hồi Minh mới vỡ lẽ.

- Không ngờ Dì chỉ sống bên lão bản kia mà cũng thu hoạch được nhiều kiến thức như vậy.

Nghĩ lại Minh cảm thấy xấu hổ, tưởng mình đi chung có thể chiếu cố Dì Hoa bây giờ lại trái ngược.

- Dì tuy ở một chỗ nhưng đã nghe thấy được biết bao điều chướng tai gai mắt. Cháu thấy lão bản kia xấu xa tham lam như thế nào, thế nhưng chưa thấm vào đâu ở Tu Chân Giới có biết bao nhiều ác độc gấp vạn, họ thường giết người diệt cả linh hồn lẫn thể xác. lòng người nhan hiểm, khó dò như kim đáy biển

- Như thế nào họ làm được?

- Khi đánh chết thể xác, linh hồn thần thức vừa xuất khiếu chưa kịp rời khỏi họ liền dùng thần thông diệt, hay cắn nuốt, ngay cả khì đạt tới Nguyên Anh kỳ khi chiến đấu thất bại, thân thể bị tổn hại bắt buộc Nguyên Anh trong đó cũng là linh hồn xuất khiếu chạy trốn, sau đó Nguyên Anh có thể kiếm người có thân thể hợp ý đoạt, gọi là đoạt xá, vừa chiếm thân thể vừa cắn nuốt diệt linh hồn người đó. Ma tu sĩ còn bắt linh hồn người và thú phong ấn vào pháp bảo của họ để đề cao pháp lực.

- Nguyên Anh nguy hiểm đến thế, vậy ai mà phòng ngừa được.

- Vì vậy Dì mới nói cho cháu biết để cháu đề phòng và hành động đúng mức và quan trọng nhất là tu luyện mau tăng lên cảnh giới mới có khả năng tự vệ. Người ta nói núi cao có núi cao hơn nên tu luyện như làm thế nào cũng không thể vô địch được, vậy khiêm nhường, khôn ngoan, hiểu biết phụ trợ vào mới cho chúng ta thêm an toàn.

- Thế theo Dì nếu bọn kia tranh đấu giết nhau mình có nên thu pháp bảo, đồ vật của bọn họ không?

- Chủ nhân đã chết, vật trở thành vô chủ thì cứ tranh thủ thu lấy kẻo uổng của.

- Ha hả! Vậy chẳng mấy chốc cháu thành giàu to rồi. Cháu đang nghèo rớt mồng tơi, không có tiền xài đây.

- Cháu lại còn than nghèo, khinh Dì không biết gì hay sao?

Minh kiếm chỗ bố trí Ẩn thân trận hai dì cháu ngồi trong đó Minh dùng thần thức xem các hành động của các đệ tử thí luyện. Nửa ngày Minh than thở „quả nhiên như Dì Hoa nói, bọn này dù cùng tông môn nhưng đã có ân oán với nhau từ trước nên vào đây nếu có dịp liền hạ thủ giết nhau“ Minh lại ngạc nhiên kêu „ủa“ một tiếng. Dì Hoa nghe thấy vội hỏi:

- Chuyện gì thế?

- Cháu thấy cả Tiểu Hỏa mỹ nhân La Tiểu Hồng, ái nữ nhỏ nhất của La gia tộc. Bọn họ có ba người.

- Cô ta là ai, sao cháu biết?

- Khi trước cháu ngồi trong cũi bị đem ra chợ cô gái này đòi mua cháu nên cháu biết rõ cô ta. Con Hỏa Vũ vốn là của cô ta, sau nó bỏ chủ nó theo cháu nhận chủ. Sao tu vi của cô ta chỉ luyện khí trung kỳ mà cũng can đảm vào núi thí luyện.

Năm ngày sau Minh thấy những đệ tử cấp thấp hơn chết gần hết, phần nhiều chết vì bị người giết trong lúc tranh giành tài bảo, số ít khi tranh đấu với yêu thú bị tử thương. Hỏa Mỹ Nhân được hai cao thủ đi kèm chiếu cố rất kỹ nên không chưa nguy hiểm gì. Qua ngày thứ bảy Minh thấy có tranh chấp lớn, nơi đó đang hội tụ khoảng bốn chục người, liền tò mò cùng Dì Hoa đến gần đó dùng Ẩn thân thuật núp kín.

Một đệ tử Lạc Anh tông nói:

- Tiên Hương quả là do Tầm Dược điểu của ta tìm ra trước sao Ngọc-Huyền tông các ngươi lại cãi chính mình tìm ra.

- Nói bậy! Tiên Hương quả chính là chúng ta theo mùi hương phát ra tìm được trước, sao lại nói súc sinh kia tìm ra.

Minh theo hướng hắn chỉ ngước lên trời thì thấy một con ngủ sắc thải tiểu điểu đang bay lượn trên không thỉnh thoảng hót lên một tiếng thanh thúy dễ nghe. Minh lại theo mùi hương thơm tìm kiếm thì thấy trên vách núi có một cây nhỏ thân đỏ lá màu vàng, trên cây có một quả màu trắng mọng, đang tỏa ra tia sáng. Khẽ hít vào một ít hương quả thì thấy tinh thần sảng khoái, đầu óc thanh minh.

Minh đối với dược thảo dốt đặc nên không biết Tiên Hương quả xuất thế tại Tu Chân giới có thể đưa đến tranh đấu tranh dành tràn ngập máu chảy đầu rơi chứ chẳng phải chuyện đùa. Cái luyện đan cao thủ lấy thiên hương quả dùng làm chủ dược nguyên liệu, luyện chế các loại đan tăng lên tu vi, tăng tuổi thọ đan dược, bổ nguyên đan, thọ nguyên đan....

Đệ tử Lạc Anh tông còn ba ngưòi đứng đối diện với Ngọc-Huyền Đan tông còn bốn người. Bỗng Đan Tông một áo vàng nam đệ tử bay nhanh về hướng vách núi.

- Trở lại cho ta!

Đệ tử Lạc Anh tông cũng là chủ nhân Tầm Dược điểu tay cầm phi kiếm phóng người lên rượt theo, phi kiếm trong tay bỗng chốc mờ dần biến thành mười mấy bóng kiếm hướng tới Đan tông thanh niên áo vàng phóng tới. Thanh niên áo vàng thấy vậy đưa cái thuẫn màu đỏ ra ngăn lại những kiếm khí, chỉ thấy tia lửa xẹt ra, thân hình thanh niên áo vàng nhờ sức đẩy người bay đến vách đá càng nhanh, bỗng một tiếng hót thanh thúy vang lên, một bóng mờ màu trắng chói mắt nhanh như mũi tên từ trên không bay nhắm mặt thanh niên áo vàng bay đến. Trong lúc trước sau bị giáp công thanh niên áo vàng trầm người xuống tránh né, đang tư thế bay ngang thành bay xuống dưới, chim và người cũng hạ thấp xuống đuổi theo, thanh niên áo vàng thấy nguy vội xuất ra một miếng Độn Phong phù độn về chỗ Đan tông đệ tử.

Lúc này các Đan tông đệ tử đang chiến đấu với hai tên Lạc Tông chiếm thượng phong, thấy phe mình lại thêm một người thì cả mừng, nhưng chưa kịp làm gì phe đối phương thì thấy một người một chim nhập trận.

Thấy Tầm Dược điểu đuổi theo sư huynh mình tấn công thanh niên áo vàng rút lui để cho đồng bọn đánh tiếp còn mình giơ pháp khí của mình lên đón con chim đập ngang một chiêu. Mọi người chỉ thấy một màn ánh sáng màu xanh trắng chói mắt từ cái sẻng phát ra, khi đụng vào con Tầm Dược điểu phát rao tiếng lôi oanh, chỉ thấy con chim bị đánh bắn ra xa lông cháy khét, không biết sống chết.

Minh đang cùng Dì Hoa ẩn núp thấy con Tầm Dược điểu bị trúng đòn lôi điện bay về phía mình liền đón lấy nó, thì thấy lông bị cháy nham nhở đâu còn là bộ dáng con chim xinh đẹp lúc vừa rồi, hơi thở thoi thóp. Minh không biết làm sao cứu nó chỉ cầu may truyền sang cho nó một tia tiên tiên chân khí rồì đem nó cất vào Hồng Mông Linh Châu giới. Minh thấy cuộc tranh dành càng lúc càng gay cấn bên Lạc Anh Tông bị thiệt một yêu thú tiếp tục bị hạ phong. Minh thấy mọi người chăm chú trận đấu liền một mình dùng ẩn thân thuật vọt thẳng lên mười mấy trượng mới bay xuống chỗ vách đá lấy đao vạch hai thước vuông cả đá lẫn cây, sau đó tập trung tinh thần niệm „Thu“. Thấy Tiên Hương quả đã biến mất không gây một tiếng động mới bay về chỗ cũ thì nghe có người la lên:

- Tiên Hương Quả biến đâu rồi!

- Các ngươi có thấy ai đã thu Tiên Hương quả không?

Mọi người vội nhìn lên vách núi nơi Tiên Hương quả thì chỉ thấy vách núi bị khoét mất đi một khối hai thước vuông đá, Tiên Hương quả đã không cánh mà bay, sau đó ngơ ngác nhìn nhau.

Tên Lạc Anh Tông đệ tử cũng là chủ nhân con Tầm Dược điểu đang còn bần thần vì con Tầm Dược điểu của mình lại nghe thấy Tiên Hương Quả biến mất trong lòng nghi vấn thì bị hai đệ tử áo vàng của Đan tông đánh trúng một đạo Âm Lôi và một kiếm chết tại trận. Hai đồng môn còn lại thấy phe mình yếu thế liền cùng nhau sử dụng Độn phù chạy đi.

Góp ý cho truyện Hồng Mông Linh Bảo: tangthuvie/forum/showthread.php?t=58123


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play