Chương 234 Bị đuổi giết
Chương 234 Bị đuổi giết
Ba con Lôi yêu hoá hình kỳ vừa thấy Hàn Tinh ra khỏi Tiên viên không gian trận đã theo sát bên, bọn hắn như chờ mình giao phó công việc thì làm lạ. "Cũng tốt bọn này lâu nay ở Hồng Mông Linh Châu giới chắc chán, cũng nên cho tự do." Bọn chúng đã có hình dạng người ta lại vẫn khó phân biệt, chàng nhẹ hỏi:
- Các ngươi tên gì?
- Dạ không có tên, mong chủ nhân ban cho tên gọi.
- Các ngươi là lôi thú thì cứ lấy họ Lôi.
Nói xong chàng chỉ từng đứa nói:
- Ngươi Lôi Quang, Lôi Oanh, còn ngươi Lôi Điện.
Lôi Quang cao lớn nhất, Lôi Điện nhỏ hơn còn Lôi Oanh con gái mập mạp trông khá dễ coi.
- Các ngươi đã ở đây khá lâu, tu luyện thành quả đến hóa hình kỳ. Thật không tệ, các ngươi muốn ra ngoài chơi đùa cũng được. Khi các ngươi ở ngoài cần phải chú ý hai điều: "Không được hại người lành, cứ theo trực giác của linh yêu chắc các ngươi cảm giác phân biệt được và điều sau là không được giúp kẻ ác, chớ để họ lợi dụng. Tuy là hai điều nhưng liên hệ mật thiết với nhau, giống như là một."
Hàn Tinh đưa tặng chúng một ít tiên thạch, trữ vật túi, tiên phù, ẩn phù độn phù rồi đem chúng ra ngoài.
Lúc trước chàng định dùng chúng để chứng nghiệm công pháp đại diễn của mình, nay việc này hoãn lại và bọn chúng đã hóa hình, vậy cũng nên để chúng ra ngoài tự do phát triển. Đối với yêu thú chàng đối xử như bạn hữu thân ngang hàng, cũng không ỷ vào bọn chúng mà phát triển nên không cần quản cố nhiều, để bọn chúng tự do sinh sống.
Ba con lôi yêu vừa được rời khỏi Hồng Mông Linh Châu giới thì trữ thú túi rục rịch báo động. Chàng xem thì ra " Hắc Sắc phi trùng" xẩy ra chuyện; Mấy tuần không chiếu cố chúng, bây giờ chỉ thấy bên trong gần như trống rỗng. Hôm trước thu thập mấy chục triệu con, nay chỉ còn bốn con lớn.
Bốn con hắc trùng từng đôi một đang không ngừng cắn nuốt, ra sức giết nhau, tranh đấu kịch liệt chí tử. Khí lực mạnh mẽ khiến trữ thú túi chấn động từng hồi.
Bốn con hắc sắc trùng sau khi cắn nuốt cả triệu đối thủ đồng loại, bây giờ to lớn dị thường, nhìn thoáng qua khiến người ta tưởng tượng đến một cái bàn sáu chân. Sáu cái cánh đen kịp bóng bảy xếp lại thỉnh thoảng quạt mấy cái, khuôn mặt dữ tợn càng dọa người, nếu không phải Hàn Tinh trước đây thu phục chúng và đã biết mặt chúng thì ít nhất cũng giật nẩy mình, khiếp vía đến tái mặt chứ không bình tĩnh được.
Theo dõi một lúc chàng nghĩ: "Nếu không ngăn lại thì chúng còn tranh đấu không biết bao lâu và cuối cùng cũng chỉ còn một hay hai con thôi. Thế thì thật đáng tiếc." Hàn Tinh biết yêu trùng linh trí đã phát triển thêm một ít, sau khi biến dạng tăng trưởng không biết cường mạnh gấp bao nhiêu lần, hắc hỏa của chúng càng thêm lợi hại. Chàng quết định phải cho cả bốn con sống sót nên vội dùng ý chí truyền âm vào:
- Dừng tay!
Vốn đã có kinh nghiệm với đàn ong Hàn Tinh dùng tầng sóng âm giống lần đó truyền vào linh thú túi.
Bốn con hắc trùng nghe tiếng chỉ ngẩn ra chốc lát, không hề có ý dừng lại cứ tiếp tục vật lộn cắn xé. Bất đắc dĩ Hàn Tinh can ngăn bọn hắn, lấy tay tách chúng ra. Hắc trùng cảm thấy bị khống chế nổi điên phun ra hắc hỏa, Hàn Tinh không né tránh, cố ý tiếp nhận một chút cảm giác hắc hỏa. Chỉ thấy bàn tay không nóng như dự đoán, trái lại bàn tay lạnh buốt, đóng băng cứng ngắc, cảm giác mất hết. Sau đó một tia nhiệt hỏa cực mạnh ẩn dấu trong đó mạnh mẽ bộc phát ra, luồng nhiệt khí theo bàn tay truyền vào kinh mạch, chạy đến đâu muốn phá hủy đến đó.
Nếu là thân thể người thường có lẽ chính lúc này bị đốt thành bột mịn, vừa nghĩ vậy trong đan điền Hàn Tinh Cổ Loa thạch như cảm ứng được, lập tức bị hấp dẫn phản ứng, phát ra một luồn chân nguyên dịu mát vận chuyển đến bàn tay rồi nhanh chóng thôn phệ luồng nhiệt khí hủy hại kia... Cảm nhận điều này Hàn Tinh ngạc nhiên, sau đó hiểu rõ chuyện gì sẽ xẩy ra: "Nếu để tiếp tục thì bốn con yêu trùng này sẽ bị hút khô đến chết, vì lúc này một sức hút như nam châm nơi tiếp xúc của lòng bàn tay và thân thể hai con hắc trùng".
Chàng vội khống chế Cổ Loa thạch, không hấp tiếp tục thu hắc hỏa của hắc trùng nữa. Sau đó thần thức kiểm tra trên hắc trùng và nhận ra chúng vẫn còn thần thức ấn ký của cố chủ, chẳng trách chúng không chịu nghe lời còn dùng hắc hỏa tấn công mình.
Hàn Tinh xoá đi hết tia thần thức ấn ký kia thì bất chợt một con bay lên cắn trúng ngón tay trỏ của chàng khiến máu chảy ra. Ba con kia ngửi thấy mùi máu xông lại, thấy vậy Hàn Tinh vội rút tay lại, máu chảy rơi xuống đất mấy giọt bốn con nhanh nhẹn tham lam uống hết.
- Hấp huyết trùng?
- Chủ nhân, tham kiến chủ nhân. Chúng ta không phải là Hấp huyết trùng.
- Các ngươi vừa rồi làm gì?
- Vừa rồi tiểu nô đã chủ động hoàn thành "huyết khế ước chủ tớ."
Hàn Tinh nghe vậy giật mình, không dè bốn tên hèn hạ trùng đen này tự tiến hành " khế ước chủ tớ " khi không có sự đồng ý của mình. Chàng tự hỏi: "Không biết chúng có thể đem lại lợi ích gì... yêu thú ngay cả hóa hình kỳ mình cũng không tha thiết lắm, bọn chúng chỉ là độc trùng thì giúp ích đuợc gì", chàng hững hờ hỏi:
- Các ngươi ngoại trừ cắn nuốt, phát hắc hỏa hại người còn có khả năng làm được tích sự gì? Ta không cần đầy tớ như tụi mày.
- Chủ nhân, cắn nuốt phát hỏa chỉ là bản năng bẩm sinh, còn sau này thì khác bọn tiểu nô có thể truyền tin, dò tin, vận tải... tìm kiếm và thu thập tài liệu thiên nhiên trong trời đất, như các loại dị hỏa năng lượng, lôi năng lượng, băng năng lượng. Chỉ cần chủ nhận phát cho chúng ta một cái túi trữ vật, chúng ta có thể đi làm việc.
- Woa, thì ra các ngươi cũng có chỗ hữu dụng.
- Được! Ta tạm thu các ngươi, vậy các ngươi tu vi tiến đến đâu rồi so với lúc trước tiến bao nhiêu.
- Chúng tiểu nô sau khi trải qua sinh tranh đấu mỗi tên đã cắn nuốt khoảng một triệu bốn trăm ngàn tên, đạt đến thập cấp yêu linh, nếu vừa rồi chủ nhân không can ngăn thì chúng ta có thể thành hóa hình yêu linh.
- Tại sao các ngươi giết hại đồng loại?
- Sao chủ nhân hỏi như thế, đó là tính bẩm sinh của chúng ta mà. Cứ trưởng thành đến một mức nào định sẵn thì phải làm như thế.
Hàn Tinh nghe vậy liền hiểu ra. Trời sinh như thế chúng không thể làm khác được, thảo nào có nhiều loài độc ăn thịt con, ăn thịt chồng sau khi hắn truyền tinh, làm xong bổn phận của mình, khiến số độc vật các loài được cân bằng trong thiên nhiên, loài này ăn loài kia, làm thực vật nuôi sống loài khác vv....
Chàng nhận ra chính mình thu hoạch công sức của tên Thôi Nghiệp dưỡng trùng, hắn lại được Tiên Vệ đoàn trưởng cứu thoát khỏi tay mình. Không biết hắn còn nuôi loài này và nhiều loài trùng vật khác không, chàng lại hỏi:
- Chủ nhân cũ của các ngươi còn nuôi bao nhiêu Hắc sắc trùng, ngoài ra còn nuôi dưỡng thứ trùng khác không?
- Hắn ư, chưa đáng là chủ nhân bọn tiểu nô. Hắn chăm dưỡng chúng ta, lần này bị lỗ to vì chủ nhân một mẻ thu sạch. Ở dưỡng tràng hắn còn năm bảy loại khác nhưng không lợi hại đáng kể. Chỉ có chúng ta lợi hại nhất, bây giờ nếu gặp lại hắn không là đối thủ của chúng ta, còn các loại trùng kia nếu để chúng ta gặp được thì chúng ta ăn hết... Chỉ có điều sau lưng hắn có mấy lão quái vật kia, chúng ta không dám đến gần...
- Thôi được! Trước khi bản lãnh còn kém không cần chọc giận mấy lão đó, các ngươi cầm trữ vật túi đây, sau này kiếm được thứ tốt thì thu cất. Ta đem các ngươi ra ngoài sinh sống tăng trưởng thêm, ở đây chưa cần bọn ngươi.
Hàn Tinh vừa nói xong bỗng giọng hắc nhĩ vang lên:
- Thỉnh chủ nhân cho tiểu nô đi ra ngoài kiếm thân nhân.
- Ngươi còn thân nhân à?
- Dạ có, lâu rồi không gặp không biết còn ai không.
- Ừ ngươi cũng đi ra đi, sau này sinh sống tự lập, khi nào cần ta kiếm ngươi.
Hắc nhĩ không dè chủ nhân nhận lời ngay, điều này ngoài sức tưởng tượng của hắn. Lúc làm sủng vật của lão đạo, điều này tuyệt đối không được. Lần này hắn thử vận khí ai dè lại có kết quả như ý muốn nên mừng rỡ vô cùng:
- Tạ ơn chủ nhân.
Mấy ngày Hàn Tinh bị bọn yêu thú dây dưa. Đầu tiên chỉ là yêu kiếp không dè chuyện lôi thú, yêu trùng phải liên tiếp phải xử lý. Bây giờ còn mấy tên phải trải qua yêu kiếp nữa mới có thể đi lại tiên giới được. Chàng tự nhủ: "Thôi đành chờ sau khi rời khỏi tinh cầu này tính sau, bọn chúng cứ chờ vài ngày cũng không muộn". Chàng đem bốn con yêu trùng và hắc nhĩ ra khỏi Hồng Mông Linh Châu giới rồi tiếp tục hành trình của mình.
Hàn Tinh phi hành hai ba tiếng đồng hồ bỗng có năm thân ảnh từ đàng sau đuổi theo. Dù khoảng cách còn xa trên trăm dặm nhưng chàng vẫn nhận ra tu vi của họ không tầm thường: Hai nam nhân ba cấp, một nam một nữ bốn cấp và một nam nhân năm cấp huyền tiên... Hàn Tinh không có chút nào hoảng sợ, cứ thản nhiên giữ nguyên tốc độ tiếp tục phi hành.
- Tiểu tử! Giao kiện thần khí ra, chúng tay cho ngươi được chết toàn thây.
Hàn Tinh thấy năm người ngự bảo bao vây lấy mình, một thanh niên hắc bào vừa lên tiếng chàng biết tin tức thần thạch của mình bị lộ ra ngoài vì mấy chục người kia lần trước bao vây mình. Chàng lạnh lùng hỏi:
- Các ngươi là ai, sao bỗng dưng kiếm ta đòi giao thần khí, ta nhớ không quen biết các ngươi.
- Ngươi không biết chúng ta nhưng chắc chắn biết Trận tông cửu tiên chứ. Chúng ta ba người trong số đó, nhị ca Thẩm Phong Dương, Lục muội Lệnh Thanh Hồng, còn ta chính là đệ ngũ Lệnh Bá Viện.
- Thất kính! Thì ra Trận tông cửu tiên. Thanh Tri đạo sĩ thúi có khoẻ không? Còn hai vị kia là ai.
Nữ tử áo đen nhanh miệng:
- Ngươi là Hàn Tinh phải không, ta là Dương Lệ Uyên còn hắn Tiêu Dực Phong.
- Ngươi trông dễ coi, đáng tiếc đi làm nữ tặc.
- Ngươi còn dám giả ngu nữa a, mau đền mạng bát đệ.
Hàn Tinh lạnh lùng nói:
- Hắn đã tự hiến mạng công nghiệp giết người cướp bảo. Vậy thì trách ai được, các ngươi cũng muốn noi gương xấu của hắn chăng?
Hàn Tinh thấy năm người không ai kém cỏi và rõ ràng mục đích của họ nhắm vào Cổ Loa thạch. Việc trả thù chỉ là lấy cớ, điều này chàng dễ dàng nhìn ra được tâm tư của họ. Ai nấy đều cầu lợi ích. Mùi tham vọng, thèm khát quá sức hiển hiện rõ trên nét mặt ánh mắt... Trong năm người bọn họ ta chỉ miễn cưỡng làm đối thủ với hai tên nhị cấp huyền tiên. Ngay con nhỏ Lệ Uyên kia trông có vẻ đẹp nhưng cũng là tứ cấp huyền tiên, còn Thanh Hồng và tên Bá Viện tam cấp huyền tiên, xem ra chọn phương vị của Thanh Hồng phá vòng vây mà thoát là cơ hộ duy nhất.
Vừa nói chuyện mấy câu phía sau lại có không ít người đuổi tới. Phong Dương phát hiện trước bây giờ mới lên tiếng:
- Hàn tiểu tử mau giao thần khí ra..
- Thần khí ư! Không có... Các ngươi xem, ta chỉ có viên đá này mà người ta lại cho là thần khí đấy....
Hàn Tinh mắt nhìn Lệ Uyên nói, trên tay cầm viên Cổ Loa thạch.
Mọi người chăm chú nhìn viên đá nhỏ màu trắng sữa.
Thấy ai nấy tập trung vào viên Cổ Loa thạch Hàn Tinh đem niệm ý khiến Cổ Loa thạch đánh về phía Thanh Hồng. Cổ Loa thạch bay sang bên phải, đến trước mặt Thanh Hồng thì phát quang chói mắt, phóng đại gấp trăm lần, đánh vào người khí thế mạnh mẽ như nước vỡ bờ.
Thanh Hồng giật mình bở vía vội nghiêng người né tránh thì thấy ánh quang vụt qua người.
- Chú ý hắn chạy thoát.
Năm người nhìn theo chỉ thấy quang ảnh ở phía xa ngoài trăm trượng tắt ngấm, còn bóng dáng đối phương không thấy.
- Thì ra hắn dùng ẩn thuật
Thanh Phong nói trong khi hướng về hướng tây lắc đầu, Lệnh Bá Viện theo hướng đó dùng sưu thần thuật dò xét hắn chỉ cảm thấy vài cơn gió nhẹ một bóng mờ lăng không cuộn trong gió lốc mà đi.
- Đáng tiếc chúng ta khinh địch không bố trí trận pháp. Viên thần thạch đó không biết có phải thứ tốt không, sao lúc đầu không có một tia khủng bố nào.
- Ta e rằng chỉ là một khối thần thạch, một tài liệu luyện thần khí so với thần khí cách biệt xa lắm. Nếu thực sự một kiện thần khí thì thần uy không thể chỉ như vậy.
- Tiểu tử này so với thỏ còn nhanh. Không ngờ ngay cả một hoàng cấp tiểu tử chúng ta cũng không giữ chân được.
- Điều này đáng nghi ngờ. Nếu thực sự là hoàng cấp thì khi gặp phải huyền cấp lại có thể ung dung đối thoại, rồi bất chợt phá vòng vây như vậy sao? Ta cho hắn ít nhất cũng có huyền tiên sơ kỳ. Như vậy hắn có thể diệt sát Thanh Tri sư đệ, như vậy mới hợp lý. Bát đệ đồng cấp, tài nghệ không bằng người chết cũng đáng đời.
Lệ Uyên nghĩ lại màn vừa rồi nhìn Thanh Hồng mỉm cười:
- Tiểu tử này thật là có ý tứ nha, nhìn chằm chằm vào người ta, không ai ngờ hắn lại nhắm Thanh Hồng mà kích khiến ta.
- Đúng a, ta cũng giật mình thiếu chút nữa bị trúng đòn. Thần thạch kia quỹ tích cũng khá thần kỳ.
Hàn Tinh thoát khốn vận hết khả năng tốc bay đi, sau đó sử dụng phi toa nửa ngày sau mới nghỉ chân. Thấy trời đã tối, phía trước có thành chàng vội vào nghỉ ngơi qua đêm, chàng lại dung trang thành chân tiên mười cấp tránh người truy đuổi.
Góp ý cho truyện Hồng Mông Linh Bảo: tangthuvie/forum/showthread.php?t=58123&page=20