Chương 228 Hai chọi một
Hàn Tinh rời khỏi Tăng Hòa cảm thấy như mất mát một chỗ dựa mặc dù biết vị tiền bối nguyên thần đang ẩn ngự trong lòng, hắn ngẩn ngơ đôi chút rồi lại tiếp tục luyện tập Hồng Lôi quyền. Thật ra ngoài môn này Tăng Hòa còn luyện môn Phân Quang kiếm quyết, tuy chưa đến trình độ xuất ra kiếm ý nhưng đã đạ đến trình độ kiếm thân hợp nhất, nếu không hắn đã chẳng thể nào thành một trong những tuyển nhân đi thi tuyển nhập Trận pháp tông.
Tăng Hòa luyện quyền thêm hai tiếng đồng hồ thì cảm giác có người đang tiến gần nhìn kỹ thì ra hai anh em Tăng Phàm-Ngưu và Tăng Thiên-Ngạc , hai người là bại tướng của Tăng Hòa trong cuộc tranh đấu trong gia tộc, họ bất mãn cho rằng các vị trưởng lão gia tộc thiên vị Tăng Hòa vì hắn là con đại gia tộc trưởng, may mắn gặp đối thủ tương đối yếu, có cơ hội giữ lại thực lực để dành mãi đến vòng trung kết mới đem hết thực lực ra dành thắng lợi. Tăng Phàm-Ngưu chưa đến gần đã khinh thường lên mặt răn dạy:
- Hòa đệ! Chỉ còn vài ngày nữa là đến hạn thi tuyển bây giờ ra sức luyện tập cũng bằng thừa.
- Sao lại thế được, đã là người tu luyện thì không bao giờ buông lỏng việc luyện tập được.
Tăng Thiên-Ngạc đánh giá:
- Hòa đệ luyện Hồng Lôi quyền phải không, môn đó của đệ quá kém. Ta cũng không hiểu sao đệ lại có thể được tuyển chọn là người đi thi tuyển nhập Trận tông còn chúng ta bị loại. Đây chẳng phải thiên vị là gì?
Tăng Hòa hai tên này vẫn còn bất mãn chuyện mình được tuyển chọn nên ra kiếm chuyện chê bai, Tăng Hòa nén giận thầm nghĩ "Hồng Lôi quyền của ta hôm nay đã khởi sắc, mạnh không biết mấy lần sao không nhân dịp này đem ra thử xem thành quả mấy tiếng luyện tập ra sao". Tăng Hòa đã có chủ ý lợi dụng hai tên ngốc này nên đổi giận thành chờ mong, mỉm cười giả vờ khiêm nhường sau lại khiêu khích:
- Đệ vẫn biết nhược điểm của mình chứ! Nhưng công quyền cước của hai huynh cũng chẳng hơn ai, cứ xem kết quả những cuộc thi đấư trong gia tộc thì ai cũng phải công nhận rồi.
Tăng Phàm-Ngưu nghe vậy nổi sung thách thức:
- Phải không? Hay là chúng ta luận bàn quyền cước một lát, ai hay ai dở sẽ lòi ra ngay.
Tăng Thiên-Ngạc lo Tăng Hòa từ chối cũng nói khích thêm:
- Hoà đệ không cần sợ, chúng ta chỉ luận bàn quyền cước không hề có chuyện đổ máu các vị gia tộc không trách cứ đâu, chuyện gì xảy ra cứ đổ lên đầu hai huynh là được.
Tăng Hòa thầm khinh thường "Hừ một tiếng, ai bảo quyền cước không đổ máu, đánh trúng tan xương nát thịt là thường, nói khích không biết suy nghĩ; còn gia trưởng trách thì có thể vì mình chỉ còn năm bảy ngày nữa là phải lên đường, nếu bị thương nặng thì đáng tiếc, không thể tam gia thí tuyển nhập Trận tông môn."
Hai người thấy Tăng Hòa cứ đứng ngẩn người ra cho rằng hắn sợ, Tăng Phàm-Ngưu bèn khích thêm:
- Thôi quên đi, thứ quyền "lẹt đẹt " rẻ tiền của hắn chỉ dùng để hù dọa gà, nhát khỉ không dùng vào đâu được có gì đáng bàn đáng nói.
Tăng Hòa nghe vậy sực tỉnh:
- Đánh thì đánh xem Ngưu huynh chịu được mấy quyền.
- Hừ! Ngàn vạn đấm ta cũng chịu được chớ nói gì mấy quyền.
Tăng Phàm-Ngưu luyện chính là ngưu quyền của Ngưu tộc, người luyện cần có ngoài thân thể cường mạnh, huyết mạch lẫn kinh mạch dẻo dai vì luôn được nguyên khí cải tạo nên một khi quyền phát ra phá lực cũng kinh người, ngoài ra người nhờ luyện quyền này càng luyện lâu thân thể càng mạnh có thể thành bất tử chân thân.
Tăng Phàm-Ngưu bước ra đối diện Tăng Hòa mười lăm trượng, đem khí thế uy áp đè nén nhắm vào Tăng Hòa. Tăng Hòa tu vi bằng cấp đối phương, chỉ thua vì thời gian mới tiến cấp còn đối phương đã ở cấp này một năm. Tăng Hòa cảm thấy như bị một ngọn núi đè lên vội vận chuyển chân khí theo Hồng Lôi Quyền khiến áp lực giảm bớt, đã thấy quyền ảnh của đối phương như một cái đầu bò hai sừng khổng lồ áp đến, thấy không thể kịp né tránh Tăng Hòa vận chín thành đệ tam quyền chiêu "Lôi oanh ác yêu" trong Hồng Lôi quyền theo quyền ý quyết đánh vỡ tan đầu bò thành phấn chậm trãi đấm ra.
- Oành!
Một tiếng lôi oanh rung động trời đất vang lên, Tăng Hòa người bị đẩy hổng chân khỏi mặt đất bay về phía sau mười trượng chân vừa chạm mặt đất lại lui thêm mười bước mới có thể trụ lại, Tăng Hòa cảm thấy đầu óc quay cuồng nắm đấm cảm thấy tê rần như không thuộc về thân thể, chàng nhìn về phía trước thì thấy ngoài bao năm mươi trượng Tăng Phàm-Ngưu nằm bất động không biết còn sống hay chết..
Tăng Hòa vội vận khống chế ổn định chân khí đang sôi trào, vừa ổn định đã nghe bên tai:
- Tăng Hòa! Tiếp chiêu...
Tăng Hòa nhìn lại đã thấy Tăng Thiên-Ngạc lợi dụng lúc chàng chưa ổn định, chân khí vừa bi tiêu hao một mảnh lớn qua quyền vừa rồi đấu với Tăng Phàm-Ngưu đánh tới, Tăng Hòa thấy trước mắt một quyền ảnh như một cái đuôi khổng lồ quật tới. Tăng Hòa bất kể chân khí còn chưa ổn định hẳn vận hành chân khí bay lên cao tay trái đấm một chiêu " Lôi quật yêu thụ " đánh xuống. Hai quyền chạm nhau lại một tiếng lôi oanh vang lên quyền ảnh cái đuôi chạm vào quyền lôi như một cái roi ánh quang bị chặn lại một chút lại tiếp tục quật vào người Tăng Hòa.
Tăng Hòa trước mắt tối xầm cảm giác thân người bị đánh bay sau đó không còn cảm giác gì.
- Dừng tay!
Mười mấy bóng người bay lại trong khi Tăng Hoà bị đánh văng ra xa trăm trượng, miệng trào máu không ngớt. Tăng Thiên-Ngạc bị đẩy lui năm bước rồi trụ lại vừa bay lại hướng Tăng Hòa bồi thêm thì nghe thấy tiếng la vội dừng lại nhìn thì thấy Tăng Mãnh cha của Tăng Hòa, Tăng Thu Phong cha của Thiên-Ngạc, Tăng Trụ Khắc cha của Phàm-Ngưu, ba vị trưởng lão Tăng Hạ, Tăng Ngôn, Tăng Tất Đạo và Tăng Thanh Như.
Tăng Mãnh, Tăng Ngôn, Tăng Tất Đạo và Tăng Thanh-Như bay thẳng đến chỗ Tăng Hòa. Tăng Mãnh đến trước vội xem thương thế thì thấy con mình Tăng Hòa hai đường kinh mạch Thủ Thiếu Dương Tam Tiêu Kinh và Túc Khuyết âm can kinh, hắn cả giận gằn giọng nói:
- Thủ Thiếu Dương Tam Tiêu Kinh và Túc Khuyết âm can kinh bị phế.
Mọi người nghe vậy giật mình không nói gì, Tăng Thanh-Nhu trái lại khóc thành tiếng, nước mắt chảy như mưa.
Tăng Mãnh nói một câu sau đó âm thầm cẩn thận ôm lấy Tăng Hòa bay thẳng về biệt thự của mình. Vừa rồi nghe tiếnhg lôi oanh các cao thủ quanh phạm vi liền quyét thần thức xem xét, Tăng Mãnh liền phát hiện cuộc tranh đấu của hai thiếu niên trong gia tộc, trong số đó có Tăng Mãnh con út của mình, sau lại thấy Tăng Thiên-Ngạc xông lại tấn công Tăng Hòa thì biết ngay có chuyện xảy ta vội la "Nguy tai" bay thẳng đến đấy thì quả nhiên thảm trạng đã xảy ra, không kịp can thiệp. Tăng Mãnh giận dữ vì con mình Tăng Hòa là một trong những tuyển nhân chuẩn bị đị thi tuyển vào Trận tông, nay hai kinh bị phế thì chẳng những cuộc thi tuyển bị bỏ còn trở thành kẻ phế thải vô dụng. Hơn trăm năm nay lão ra sức kiệt lực vì sự sống còn của đại gia tộc trưởng hy sinh biết bao nhiêu công sức, tốn không biết bao nhiêu máu huyết, tận tâm cật lực ra sức vì lợi ích củ đại gia tộc thế nhưng bị người trong tộc báo ân bằng cách cho con mình thành phế nhân. Nếu không sợ con mình thương thế bị nặng thêm lão đã gầm lên đạp bằng mọi cơ sở đại gia tộc cho bớt giận.
Bên kia Tăng Trụ Khắc xem thương thế của Phàm-Ngưu thấy chỉ bị thương nhẹ ngất đi thì yên tâm, đưa hắn về. Trái lại Tăng Thu Phong nhìn Thiên-Ngạc con mình tức giận, thằng bất hiếu này đã gây ra không biết bao nhiêu tai họa, hôm nay lại gây nên tai họa lớn này thật là không còn mặt mũi nào nhìn tổ tiên nữa. Thấy hắn còn ngẩn ngơ đứng nhìn lão liền quát:
- Thằng con ngỗ nghịch bất hiếu, bất nghĩa! Còn không mau cút về cho ta tính tội.