Chương 203 Thanh-Minh trở về

Trong đêm hàng xóm nhiều người chưa đi ngủ nghe một tiếng nổ kinh hồn, mặt đất rung chuyển như động đất, có người đang ngủ ngồi bật dậy hoảng sợ chạy ra xemchuyện gì xảy ra, con nít đang ngủ giật mình dậy sợ hãi khóc một hồi.

Một số người can đảm đến xem thì thấy nhà ông giáo Thông trên hai chục xác người nằm ngổn ngang không biết đã xảy ra chuyện gì nên vội vàng gọi công an.

Công an ghi biên bản xác định xác chết báo cho người nhà đến lãnh.

Ba hôm sau xác Bạch-Yến cùng hai đứa em được người nhà chôn cất tử tế, ba mẹ nàng không biết chuyện gì đã xảy ra, tại sao ba đứa con của mình cùng chết một chỗ chung với bao nhiêu sát thủ và xã hội đen, từ khi con gái lớn Bạch-Yến tốt nghiệp đại học ra bác sĩ họ đã để nàng ta tự quyết định mọi sự và tin tưởng dù nàng có làm chuyện gì lỗi lầm tầy đình thì họ vẫn có thể dùng tiền bạc của cải để bổ cứu. Không dè chết ba đứa một lúc và lúc này nhận ra lần này quả nhiên không thể dùng tiền của bổ cứu được.

Sau khi Hồng-Linh bị bắt năm ngày đêm một bóng người như ẩn như hiện đứng ngẩn ngơ trong nhà Hồng-Linh thì ra đó là Minh mới từ Hồng Mông Linh Châu giới ra thăm người yêu, chàng thấy căn nhà nàng trống rỗng đồ đạc cũng không còn, cảnh vật vắng tanh không một bóng người thì lo sợ quét thần thức khắp nơi cũng không phát hiện hơi thở người yêu. Minh có linh cảm nơi đây Hồng-Linh đã xảy ra chuyện, Minh nét mặt mày trở nên khó coi khổ sở, thầm ăn năn hối hận. Hơn mười năm tu luyện ở trong Hồng Mông Linh Châu giới tức là hơn một năm xa cách nhau, ai dè nàng đã xảy ra chuyện, chàng xem lại thì mình đã lỡ hẹn kết hôn với nàng hơn một tháng.

Trong khi quét thần thức không tìm ra người yêu, Minh lại tìm ra anh chị Cường và bà giáo Thông, mẹ của Hồng-Linh. Đang lúc giữa đêm nhưng bà giáo vẫn thức ngồi trước bàn thờ đọc kinh cầu nguyện, chứng tỏ mẹ vợ tương laì của mình đang cầu nguyện cho Hồng-Linh, còn hai anh chị Cuờng thì ngủ phòng khác. Minh vô thanh vô tức xuất hiện trong phòng mẹ vợ ngồi chờ chờ bà đọc kinh cầu nguyện xong.

«Lạy Chúa chí thánh toàn năng hằng hữu, Con cảm tạ ơn Ngài đã xuống muôn ơn cho gia đình con từ xưa đến nay, Ngài thấu suốt mọi sự, con tin Ngài đã thấu suốt nỗi thống khổ của tôi tớ thấp hèn là con, lúc này con trong cơn khổ sầu, đầy phiền muộn, đau đớn đến tận đáy lòng, thánh ý Ngài, thánh giá gửi đến con con xin lãnh nhận chỉ xin Chúa quan phòng gìn giữ đứa con gái của con là Hồng-Linh đang gặp nạn, xin đừng để nó phạm lỗi gì mất lòng Chúa con cũng cầu cho đứa con rể tương lai của con được bình an, mau được biết đến Chúa, xin cho hai đứa được kết hợp nên đôi bạn thành gia đình có con nối dòng dõi những người biết kính sợ thờ phượng Chúa. Xin cho linh hồn Anton là người bạn của con, xin cho linh hồn mau được vào Thiên Quốc của Ngài hằng được hưởng vinh quang của Chúa.»

Minh thấy bà giáo Thông vừa cầu nguyện xong vội nhẹ nhàng lên tiếng:

- Mẹ! Con là Minh mới về.

Nghe thấy bên mình có người, bà giật mình song nghe thì ra con rể tương lai của mình. Nguyên hôm lễ đính hôn ông bà Thông đã xem Minh là con rể, Mai-Nhị cũng chính thức nhận Hồng-Linh là con dâu dù hai đứa chưa cử hôn lễ nên hai bên xưng hô như là hai đứa đã thành hôn.

- Minh, con đó à! Hồng-Linh nó bị mất tích con ạ. Nghe những người hàng xóm kể thì năm hôm trước có hai chục người chết chung quanh nhà ta, còn Hồng-Linh thì không biết ở đâu.

- Những người chết họ là người phương nào? Tại sao lại chết quanh nhà ta?

- Hầu hết dân Sài-Gòn, trong đó có cả ba chị em cô bác sĩ Bạch-Yến, bạn học của Hồng-Linh.

Minh nghe vậy thầm nghĩ: «Bạch-Yến! Thì ra nó làm khó dễ Hồng-Linh.»

- Còn Thầy đâu sao con không thấy?

- Thầy đã về cùng Chúa ngoài trăm ngày rồi.. Mẹ đang lo hôn sự của hai con, lần này không dè Hồng-Linh mất tích không biết mẹ có thể lo hôn lễ cho các con không.

- Mẹ cứ yên tâm! Con sẽ đi kiếm nhà con về, nếu mẹ chờ không kịp đến khi con tìm được nhà con. Thì chúng con cũng vẫn làm lễ thành hôn như Thầy Mẹ và Mẹ con đã quyết định cho chúng con.

- À, sáng mai con cũng đi về thăm mẹ con đi, mẹ con cũng đã nghe tin xấu và đang mong con về đó.

- Vâng! Con sẽ đi ngay trong đêm nay. Mẹ bảo trọng và cho con gửi lời hỏi thăm anh chị Cường.

Minh rời khỏi nhà anh chị Cường, thần thức lại cẩn thận quét một lần nữa bỗng chàng khựng lại, ngưng trọng tinh thần sau đó biến mất đi vào nghĩa trang Bình-Hưng-Hòa. Thì ra Minh cảm được khí tức của Bạch-Yến, tuy chàng chưa từng chạm mặt nàng nhưng hôm Hồng-Linh bị Ác Quỷ xâm nhập thần thức Minh đã nhận thức nàng từ hơi thở đến hình ảnh. Khi đến trước ngôi mộ mới Minh cảm được linh hồn bay ra, Thánh Thai lập tức bị đánh thức, Minh nhìn được linh hồn Bạch-Yến, chàng vội bay lên chộp vào tay.

- Thả ta ra....ngươi là ai?

- Thả ra? Ngươi không biết ta nhưng ta biết ngươi. Ngươi đã làm gì Hồng-Linh thì mau khai ra.

- Ngươi! Ngươi là bạn trai Hồng-Linh.

- Hừ! Ngươi không ngu lắm nhưng khôn ngoan hơn nếu ngươi tự thú đã làm hại Hồng-Linh như thề nào. Hồng-Linh đã đi đâu rồi.

- Xin anh tha thứ cho tôi! Tôi đã kịp ăn năn xám hối trước khi chết.

- Quên đi! Ngươi đã chết ta còn đòi nợ làm gì.

Kế tiếp Bạch-Yến kể hết đầu đuôi câu chuyện, đáng tiếc nàng cũng không biết gì xảy ra cho Hồng-Linh, vì trong khi Hồng-Linh tranh đấu với tên Hỏa Phát thì nàng bị đánh chết.

- Ngươi đã bị chết năm ngày chôn cũng đã gần hai ngày sao còn quanh quẩn ở đây.

- Không phải vậy! Em thật là tội ác đầy đầu nên bị chôn sống hai ngày nay. Cũng vì người ta tưởng em chết nên đem em đi chôn. Lúc em tỉnh dậy thì thấy chung quanh tối om, em sợ hãi vô cùng giẫy dụa đạp đẩy lung tung nhưng không thoát được, lúc em bình tĩnh thì thấy lờ mờ em nằm trong quan tài, quằn quại đến cuối cùng không đủ dưỡng khí nên mới vừa ra khỏi xác.

- Bây giờ cô đi đâu?

- Em may mắn ăn năn sám hối tội lỗi của mình trước khi chết nên thoát được nạn địa ngục, bây giờ em đi với Thiên thần bản mệnh của em đi thanh tẩy đền những tội em đã phạm từ trước đến nay.

Minh nghe vậy giật mình nhìn bên cạnh, quả nhiên thấy một vị thiên thần nhỏ rích trắng như tuyết, hai cánh sau lưng.

- Kính Chào tiền bối, vừa rồi cháu vô lễ bắt người của tiền bối, sao không thấy tiền bối ra tay cản trở.

- Bạn không có ác ý tà cản làm gì... đây là khúc rối của cô ta cần phải gỡ, nếu bạn tha cho cô ta thì cô ta cũng đỡ khổ sở một phần.

- Vậy ta cũng không chấp làm gì, và Hồng-Linh chắc chắn cũng đã tha cho cô rồi. Khi nào ta gặp nàng ta sẽ nhắc lại cho nàng.

- Cám ơn!

- Tiền bối có biết Hồng-Linh ở đâu không?

- Chuyện này ta không được tiết lộ, đây là kế hoạch của bề trên..

Nói xong cùng linh hồn Bạch-Yến biến mất. Bỗng nguyên anh Ngọc-Hà xuất ra khỏi Thanh Vân Tiêu, Minh không biết nàng ra làm gì, và cũng mặc nàng Minh thấy chuyện ở đây đã xong bỗng nghe một tiếng động phía dưới lòng đất. Minh vội độn xuống dưới, trong chốc lát Minh đem một cô gái mặc đồ trắng, trông hơi giống Bạch-Yến đang thở dốc ra khỏi lòng đất. Minh đoán ngay là em gái của Bạch-Yến nên cứu nàng ra khỏi mộ chàng thấy nàng hơi thở mạnh mẽ điều hòa dần nên bỏ nàng tại đó bay thẳng lên rời khỏi nghĩa địa nhắm Buôn Ma Thuột.

Minh thấy Mai-Nhị đang an giấc, chàng đả tọa dưới đất chờ trời sáng.

Sáng hôm sau hai mẹ con tâm sự nửa ngày, lúc này Minh mới biết nửa năm qua đã xảy ra nhiều, cụ Thứ và sư tổ Nhơn, tức là sư phụ của mẹ đã hưởng trọn tuổi thọ về với tổ tiên; cụ Thứ hưởng dương 87 tuổi, sư tổ hưởng dương 89 tuổi.

- Con định làm sao tìm được Hồng-Linh của mẹ?

- Con mới tra ra được trận cuối Hồng-Linh tranh đấu với tiên nhân nên con đi vào các giới mà tìm. Tuy không biết có bao nhiêu giới tất cả nhưng cứ cố gắng thì sẽ có ngày thành công.

Mai-Nhị thở dài:

- Có lẽ mẹ không có phúc được kiến thức chúng con thành hôn với nhau.

Minh im lặng không nói gì, chính chàng cũng không biết khi nào sẽ kiếm ra nàng. Khi kiếm ra được mẹ không còn trên đời cũng nên, chàng không sao tìm được lời yên ủi mẹ, một lúc lâu chàng nhớ lại hội thánh thông công, được ghi trong giáo lý đạo công giáo, hội thành chiến đấu là hội thánh của người tín hữu, hội thánh khải hoàn là linh hồn thánh đã được về Thiên quốc và hôi thành đau khổ là các linh hồn đang chịu khổ để thanh tẩy đền tội trước khi được về Thiên Quốc. Minh nói:

- Dù mẹ không thấy chúng con khi mẹ ở thế gian này, nhưng con tin chắc mẹ cũng nhìn được khi chúng con thành hôn hạnh phúc.

- Mày!

- Lúc đó không biết linh hồn mẹ ở đâu, Thiên Đàng hay Luyện ngục.

- Mẹ mà chết đi, mày coi chừng không được hư hỏng bắt nạt Hồng-Linh!

- Sao mẹ lại nói vậy! Con yêu nàng không hết sao lại bắt nạt nàng bao giờ.

- Mẹ chưa tin được, cứ xem cô Mỵ-Điệp, Huyền-Trâm, cô Ánh-Tuyết thì nghe co đối tượng rồi không kể, mẹ sao biết còn có bao nhiêu bóng hồng hâm mộ con.

- Nhưng con chỉ yêu mỗi Hồng-Linh mà thôi mà! Mẹ yên tâm.

- Thôi được rồi mau đi kiếm con dâu của mẹ về đây. Thỉnh thoảng lại về thăm mẹ là được.

Minh quan sát căn nhà cô nhi viện, hệ thống điện năng lượng hoạt động rất tốt. Chàng cũng đã giao đầy đủ tài liệu thu thập được về kỹ thuật học được cho thôn dân có trí tuệ cao. Ba chục năm xây dựng, Hồng Mông Linh Châu giới hệ thống điện, nhất là năng lượng ánh sáng, năng lượng nhiệt mặt trời và năng lượng quạt gió được sử dụng rất nhiều. Đường xá cũng được trải nhựa, sạch sẽ không thua bất cứ thành phố sạch nào trên thế giới phàm nhân. Điều chàng chưa vừa ý là kỹ thuật Micro máy tính, mạng Inte, Telephone chưa được hình thành...

Minh rời khỏi Buôn Ma Thuột về nhà Hồng-Linh một chút trước khi đi, trên đường chàng cảm nhận một nơi có dấu vết hơi thở của Hồng-Linh để lại nhiều nhất ngoại trừ nhà nàng. Nơi đây Minh thấy một con bé trắng trẻo nhưng nghèo hèn ở một căn nhà lụp xụp rách nát. «Không tệ! Thuần mộc linh căn, chắc đệ tử của Hồng-Linh mới thu» Minh đến nhà khi chỉ có cô bé ở nhà, chàng đến hỏi:

- Cô dạy võ của cháu là Hồng-Linh phải không?

- Ổ! Chú là ai?

- Ta chính là bạn của cô cháu?

- Làm sao cháu có thể tin được?

- Này nhé, cô Hồng-Linh dạy cháu «Phi Yến Điệp Lãng phải không», để chú diễn vài chiêu xem.

Minh không nói thêm biểu diễn ngay. Cô bé quả nhiên nhận ra đường lối võ công của sư phụ mình, mình được dạy song không múa đẹp nhẹ nhàng như chú này.. nên buột miệng:

- Hay quá! Hay quá đúng là «Phi Yến Điệp Lãng».

- Tốt vậy cháu tên gì?

- Cháu gọi là Hạnh-Chi.

- Tên đẹp lắm, vậy cháu học môn vừa rồi đến mức nào rồi thử diễn cho chú xem.

Hạnh-Chi nghe lời diễn luyện được Minh sửa lại một lúc, chàng phát hiện ra Hạnh-Chi này thể chất tốt nhưng trí nhớ có vấn đề nên hỏi:

- Cháu học lớp mấy rồi? Sao hôm nay không đi học?

- Ba mẹ cháu nói trí nhớ cháu kém nên không cho đi học, vì chỉ tốn tiền thêm mà thôi.

- Cháu ngồi yên xuống đây cho chú xem.

Minh cẩn thận đưa một tia nguyên thần vào thức hải cô bé quan sát, liền phát hiện con bé bị những làn sương mỏng như Tú-Ngọc bị năm xưa, nhớ lại lần đó chàng phong ấn hai tầng kỳ huyệt được hai chục năm khiến sương mù bị kiềm chế không vào thức hải nữa. Minh ngẫm nghĩ một chút rồi phong ấn ba tầng, nếu Hạnh-Chi mai này có thể tu luyện thành công thì có thể tự khống chế hay hập thụ sương mù này, ba tầng phong ấn này cũng đủ duy trì đến tám chín chục năm, hai tầng phong ấn cho Tú-Ngọc không thể so sánh được, vì bây giờ tu vi của chàng đã vượt khi đó không biết bao nhiêu lần. Minh xem lại Hồng-Linh đã truyền cho đệ tử này kiến thức gì thì thấy Thanh Mộc Quyết, Phi Yến Điệp Lãng, đặc biệt kiến thức y học, châm cứu, và kiến thức trung học phổ thông.

Minh thầm «Quả nhiên là đệ tử cưng của nàng, bao nhiêu vốn liếng đã dốc túi truyền hết» Minh suy nghĩ một chút rồi truyền thêm cho nàng môn Cổ Loa Quyết mà ngay cả Hồng-Linh cũng chưa có, vì môn Cổ Loa quyết sau khi Minh luyện xong tầng một thì nhận thấy, không cần phải ngũ hành linh căn mới luyện tập được mà là bất cứ loại linh căn gì, chỉ là chất lượng thành công tuỳ theo mỗi người. Đệ tử của nàng cũng là đệ tử của ta, ta không cần keo kiệt chuyện này.

Minh truyền xong rồi nói Hạnh-Chi:

- Chú vừa giải quyết vấn đề trí nhớ của cháu, và đã ghi cho cháu môn Cổ Loa Quyết, môn này cháu chớ có tiết lộ cho ai ngoài trừ cô Hồng-Linh và đệ tử yêu quý nhất sau này của cháu. Cô Hồng-Linh chắc trong thời gian khá lâu không thăm cháu dậy dỗ cháu được, lần gặp tới chú sẽ phụ trách dạy cháu. Thôi chú đi đây..

Hạnh-Chi vừa định hỏi thêm đã thấy thân ảnh trước mặt như tan biến vào không khí khiến nàng ngơ ngác tự hỏi:

- «Đây là võ công gì? Dường như còn cao minh hơn cả sư phụ Hồng-Linh.»

Hạnh-Chi ngơ ngác một lúc thì cảm thấy trong đầu cảm thấy trong đầu mọi sự sáng sủa rõ ràng, những gì khó hiểu của sư phụ truyền dạy cũng sáng tỏ nàng tìm xem có gì mới không thì quả nhiên hiện ra một cuốn sách mỏng «Cổ Loa Quyết.» Từ lúc đó Hạnh-Chi tu luyện Thanh-Mộc Quyết dễ dàng, nàng đã có thể cảm ứng được với mộc khí, thỉnh thoảng lại thử Cổ Long Quyết, nhưng môn này khó quá chẳng thấy có hiệu quả gì.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play