Chương 177 Hồng Thuỷ quyết
Đêm hôm sau lại bắt đầu Tiểu Hồng bế quan Hàn Tinh ngồi phía sau hỗ trợ, một ngày qua đi bỗng chung quanh có dấu hiệu linh khí ba động hộì tụ về đây, chàng đưa một tia chân nguyên vào đan điền của nàng xem xét thấy chân khí vận chuyển nhanh trong đan điền trung tâm một vụ khí hình thành một hạt nhỏ như hạt thóc rồi lớn nhanh dần bằng hạt đậu, biết nàng kết đan sắp thành công thì dò xét bên ngoài thân thể nàng thì giật mình kinh hãi, nguyên thân hình nàng lúc này đỏ rực trần trụi, quần áo bị đốt cháy hết lúc nào, linh khí vẫn tiếp tục hấp thụ qua lỗ chân lông nhưng yếu dần, và màu đỏ trên người nàng cũng nhạt bớt dần. Phải chăng người có hoả linh căn kết đan đều có hiện tượng này? Chàng lẩm bẩm thì Ngọc-Hà nguyên anh đã trả lời:
- Đúng là Thuần Hỏa Linh căn khi ngưng đan, kết anh đếu có bộ dáng này...
- À, chúc mừng Ngọc-Hà tỷ có thêm một đồ tôn thiên tài.
- Chúc mừng Hàn đệ thì đúng hơn, nàng chẳng phải là bạn lữ song tu với đệ sao.
- Đệ chỉ hỗ trợ một chút, sao kể là song tu.
- Hàn đệ đã nhìn thấy hết thân thể nàng ta thì không cần ngại làm gì và nàng ta cũng xem đệ như bạn lữ song tu. Vả lại hai chữ song tu hiểu ra có nhiều ý nghĩa, không hẳn song tu cứ phải nhất định phải có giao hợp mới có thể song tu thì cần gì phải xấu hổ ngại ngùng. Cứ như vậy Hàn đệ càng có thể có nhiều bạn lữ song tu chứ sao. Miễn sao Hàn đệ có lòng thanh sạch, tôn trọng là được đừng như bọn tham dâm hiếu sắc chỉ biết ích kỷ lo hưởng thụ cho chính mình, dập liễu vùi hoa xem phái nữ như đồ chơi trong tay.
Hàn Tinh nghe vậy chợt nhớ đến Mỵ-Điệp năm đó cũng hỗ trợ giúp nguyên anh của nàng bổ nguyên tăng tinh thuần. Nàng cũng kể là một bạn lữ song tu của mình, tuy nhiên mình cũng phải khống chế đòi hỏi xác thịt, phải giữ lấy lòng thanh tịnh không nên ngã vào dâm sắc, ô uế linh hồn cùng thánh thai.
Hỏa Mỹ nhân Tiểu Hồng cuối cùng thanh tỉnh lại nhìn thân thể mình trần trụi nàng vội mặc đồ vào rồi chờ Hàn Tinh dậy, khi chưa tỉnh nàng đã biết mình kết đan thành công cố nén nỗi vui mừng hớn hở đến gần Hàn Tinh vừa thầy chàng mở mắt ra đã lao luôn vào lòng chàng ngồi.
Hàn Tinh ôm hôn nàng nói:
- Ừ, có hương vị khác trước rồi đấy..
- Hương vị.
- Ý ta muốn nói muội thơm hơn trước, da mềm mại một chút.
- Vậy mà làm muội tưởng hương vị khó ngửi hơn trước.
Hai người âu yếm với nhau một hồi mới phá quan bước ra. Mọi người đồng môn chúc mừng Tiểu-Hồng, nàng linh căn đã tốt lại được người hỗ trợ kết đan thành công. Mấy nàng đồng giai thấy thèm đỏ mắt một nàng nói:
- Muội cũng sắp Trúc cơ mong được một tiền bối như Hàn tiền bối đây hỗ trợ.
- Nằm mơ đi! Trúc cơ mà cũng đòi người hỗ trợ.
- Như ta đây đã đến trúc cơ đại viên mãn rồi mới cần Hàn tiền hỗ trợ.
- Nằm mơ đi! Hàn tiền bối rảnh lắm hay sao mà đi hỗ trợ. Lần này đến đây đúng lúc và cũng là bạn trai của Hồng tỷ mới phá lệ hỗ trợ một lần.
Sau khi chia tay Tiểu Hồng Ngọc-Hà nguyên anh nhờ chàng vào hai bức tranh không gian, một là bức Trường Sơn, hai là Hạc Hồ đưa mỗi đệ tử của nàng một hộp tiên thạch. Chàng nhận lời vào Trường sơn không gian thì vị nữ đệ tử đang tu luyện chàng để ngọc hạp chứa mười thỏi tiên thạch trước mặt nàng rồi lặng lẽ rời khỏi. Khi vào trong Hạc Hồ không gian thì gặp một nữ tử hoàng bào nàng ngạc nhiên nam nhân bước vào Thanh-Hà cung đã hiếm, nay còn có nam nhân tiến cả vào Hạc Hồ không gian nàng bình tĩnh hỏi:
- Đạo hữu là ai đến đây có chuyện gì?
- Chào tiên tử, ta là Hàn Tinh bạn hữu của Ngọc-Hà tiên tử, phải chăng tiên tử là đệ tử của nàng.
- Đúng thế!
- Vậy ta có thể yên tâm trao cho tiên tử vật này.
Nói xong đưa ra một ngọc hạp tiên thạch.
- Tại sao? Sư tôn của ta vẫn ở gần đây mà.
- Trước đó thì đúng bây giờ thì không. Nàng dặn hai vị từ nay thay phiên nhau lo chiếu cố Thanh-Hà cung và tu luyện mau đạt đến hợp thể kỳ cho đến khi nào nàng trở về.
Nữ tử nghe vậy giật mình kinh hãi biến mất rồi trong chốc lát trở lại với dáng điệu ủ rũ. Thì ra nàng độ ra ngoài xem lối vào Hải-Dương hoàng hôn đã bị phong bế nên biết đây là sự thật.
- Bây giờ đạo hữu tin rồi chứ. Thôi ta đi đây.
- Hàn tiền bối chậm đã!
Thấy Hàn Tinh dừng chân nàng vội hỏi:
- Hàn tiền bối có biết sư tôn đi đâu không?
- Đạo hữu nên bình tĩnh và cứ lám đúng lời nhắn của sư tôn đạo hữu là được, trong ngọc hạp đó có mười khối tiên thạch, đạo hữu hãy cân nhắc lấy dùng hy vọng nhanh chóng đạ đến hợp thể kỳ..
Nói xong chàng tiếp tục rời khỏi Hạc Hồ không gian. Thì ra hai không gian này trước kia chàng đã vào nhưng không đi sâu vào tận trong nên không gặp chủ nhân này.
Về động phủ chàng nói:
- Không ngờ hai nữ đệ tử của Ngọc-Hà tỷ không tồi, biết được tỷ có chuyệnn liền cuống cuồng lên chứng tỏ tình cảm thày trò tốt lắm.
- Khi xưa tình cảm giữa ta và Nguyệt-Anh còn khá hơn ai dè nó phản bội.
- Nguyệt-Anh có thể sau đó gặp phải nghịch cảnh quá sức chịu đựng rồi bị nhiệm tật xấu nên nông nỗi...
Hàn Tinh ở trong động một lúc rồi thông báo một tiếng thuấn di đến thẳng Huyền-Ngọc đan tông động phủ của mình. Vừa đến không ngờ gặp hai thầy trò Trác Thải-Hà chờ chàng tại cửa động không biết từ lúc nào.
- Đại trưởng lão, xin thương xót, nhận lấy chúng đệ tử dạy bảo.
- Các ngươi vào trong hãy nói chuyện.
Hai người theo vào động lại tiếp tục quỳ xuống...thì Hàn Tinh lại nói.
- Hai ngươi đứng dậy trình bày ta xem..
Hàn Tinh quan sát Trác Thải-Hà tình trạng hiện tại thật thê thảm, yếu đuối, tu vi còn kém cả trúc cơ kỳ.
- Đệ tử sau khi chiến đấu bị độc thủ thành ra dáng này, không thể tụ khí, tụ nguyên được nữa, cầu mong đại trưởng lão cứu vớt thu nhận lấy đệ tử...
- Trước kia sư tôn của ngươi là ai?
- Sư tôn đệ tử chính là Lâm Đàm đại trưởng lão.
Hàn Tinh nghe vậy vội nhớ lại ký ức của Lâm Đàm quả nhiên năm đó Lâm Đàm trên đường du lịch gặp Trác Thải-Hà thấy tình trạng nàng khốn khó mồ côi cha mẹ nên đem về tông môn sau lại nhận lấy nàng làm môn đồ. Khi lão mất đì thì Trác Thải-Hà đã là kim đan hậu kỳ, sau đó nhờ tiêu âm của chàng thành anh. Xem ra ngộ tính nàng không tệ, chỉ vì nàng luôn bị thiệt thòì nên có tính đa nghi.
- Được rồi, năm xưa ngươi là đệ tử của đại trưởng lão, bây giờ vẫn là.
Thải Hà nghe vậy tuy không hiểu rõ nhưng biết Hàn Tinh đã nhận nàng liền.
- Đệ tử bái kiến sư tôn...
Lam Băng Yên thấy vậy lại lên tiếng:
Đệ tử Lam Băng Yên bây giờ sư tôn bị nạn nên trở thành bơ vơ, xin đại trưởng lão nhận luôn đệ tử..
- Ngươi, ngươi trong lòng thù hận quá sâu sau này khó mà dứt bỏ. Ngươi có lòng tôn kính với sư tôn Trác Thải Hà dù nàng thảm bại như vậy, việc này.. Thôi được rồi..
- Đệ tử bái kiến sư tôn...
- Thải-Hà ngươi tĩnh tọa cho ta xem kỹ tình trạng xấu tốt ra sao?
Thải-Hà nghe lời tĩnh toạ trên bồ đoàn giữa động phủ, chàng đem một tia nguyên thần vào nội soi toàn kinh mạch, đan điền thì thấy dạng chân khí yếu ớt không như nguyên anh kỳ có chân nguyên hùng hậu và nguyên anh trú tại đan điện trừ trườnhg hợp của chàng thánh thai bổn tôn ờ thức hải. Chàng tiếp tục tăng cường thêm nguyên thần tiến vào thức hải của nàng thì linh hồn của nàng sợ hãi run rảy định chạy trốn thì nguyên thần đã trấn định nàng:
- Đừng sợ! Là ta.
Chờ linh hồn ổn định nguyên thần xem kỹ hơn thì thấy chân nguyên bao bọc linh hồn còn một ít rất mỏng manh như có như không, xem ra chỉ thiếu chút nữa tên kia phệ xong chân nguyên bắt đầu phệ linh hồn lực căn nguyên thật là nguy hiểm. Xem đến đây chàng càng chán ghét pháp quyết Phệ Hồn kia, nhất định phải diệt tận gốc rễ. Chàng biết mình còn nước làm từng bước, khôi phục chân nguyên đan điền, kết đan, thành anh phải lập lại chứ trực tiếp khôi phục nguyên anh thì càng thêm gian nan lại nguy hiểm hơn nữa. Hàn Tinh nguyên thần ra khỏi thức hải nàng sau đó nhân dịp này cường hoá kinh mạch.
Chàng thấy thân thể Trác-Hà rõ ràng cực phẩm thuỷ Linh căn, lại tu luyện bá đạo Hàn Băng quyết chuyên dùng cứng chọi cứng, chủ yếu phá huỷ, ngược lại với Hồng Thuỷ quyết lấy nhu nhuyễn làm chủ lấy nhu chế cương, sau khi đạ đến trình độ caơ hơn thì trong nhu có cương. Chàng nghĩ ngợi một hồi rồi quyết định Hồng Thủy quyết cho Thải-Hà mong nàng phục hồi tâm tính phù hợp với linh căn của nàng. Chàng đem Hồng Thủy Quyết pháp quyết vào thức hải nàng rồi dặn:
- Ngươi trước tiên quên Hàn Băng quyết đi theo Hồng Thủy Quyết này mà tụ khí vận hành theo kinh mạch.
Thải-Hà thấy trong đầu đột nhiên có mấy chục câu khẩu khuyết nghe vậy liền đọc một lần, hiểu ngay chỗ thần kỳ bộ pháp Hồng thủy quyết này nàng không tiếc bỏ Hàn Băng quyết tu luyện lại từ đầu nhưng hàn băng khí trong đan điền của nàng vẫn chưa tán hết, không biết có phản phệ nguy hiểm không đang suy nghĩ đã nghe thấy Hàn Tinh ra lệnh tụ khí vận hành. Nàng vội vàng làm theo thí thấy Hàn Băng khí chậm trãi chuyển dạng thành băng sương thủy khí, quá trình này nhanh dần khoảng một canh giờ đã hoàn thành, thuỷ chân khí theo Hồng Thủy quyết theo kinh mạch vận hành thông suốt một đại chu thiên, hai đại chu thiên càng lúc càng thuận, sau ba đại chu thiên thì nàng cảm thấy mội luồng chân khí lạ thâm nhập dễ dàng cộng hưởng với thuỷ chân khí của mình vận hành đến đâu lại phân tách ra các tiểu kinh mạch đến tận các tế bào kích thích, đấm bóp lung tung khiến nơi đó tê dại nhưng sau đó khoan khoái dễ chịu. Bên ngoài Lam Băng Yên ngồi quan sát thân Thải Hà làn da rung động từng đợt như có vạn con trùng nhỏ đang di động trong đó, nàng quan sát vẻ mặt Thải-Hà lúc xanh lúc đỏ, lúc ngưng trọng lúc thư giãn, hai tiếng đồng hồ sau mới yên. Thải-Hà không thấy tông tích chân khí lạ kia cảm giác như đã hoà làm một với thủy chân khí của mình nàng tiếp tục vận hành chân khí của mình thấy càng lúc càng tăng mãnh liệt đến một lúc không còn tăng nữa thì đã cảm thấy mình đã có ít nhất trúc cơ hậu kỳ tu vi không bao lâu nữa có thể tăng lên trúc cơ cực đỉnh. Nàng vui mừng tiếp tục tu luyện, thì thấy chân khí vận hành càng lúc càng nhanh có cảm giác như sắp kết đan thì lo lắng, song nhớ lại sư tôn đang còn ngồi phía sau liền an tâm. Quả nhiên bên ngoài linh khí ba động hội tụ lại đây, Hàn Tinh đã cảm nhận ra từ đầu nên vận Cổ Loa quyết gia tăng cường độ triệu hoán linh khí phủ quanh Thác-Hà cuối cùng nàng kết đan thành công mới thôi. Thải Hà thấy mình kết đan thành công còn tiếp tục ổn định nên vẩn tiếp tục hấp thụ khi không còn thể tiếp tục nửa mới dừng lại, nàng nội soi thì thấy mình đã có tu vi kim đan trung kỳ nên rất an ủi, tuy không bằng tu vi khi xưa nhưng so với phế thải như mấy ngày trước thì mản nguyện vừa lòng nàng đem thần thức quét chung quanh thì thấy thần thức của mình đã phục hồi tuy không được như trưóc nhưng có thể bao trùm bán kính mười dặm, nàng thấy Hàn Tinh đang còn tĩnh tọa phía sau mình thì giữ yên lặng không dám khuấy nhiễu sư phụ.
Lần này nàng thực sự bị vị sư phụ trẻ này đánh động đến cực điểm, vì sau khi nàng bị phế tu vi thì cảm thấy mình bơ vơ, đồng môn bỏ rơi, tuy không nói ra nhưng cảm giác như hai thày trò mình bị bài trừ ra khỏi tông môn. Trong lúc ngặt nghèo may mà bên cạnh còn có Băng Yên vẫn giữ tình nghĩa như xưa, còn quan tâm đến nàng hơn nữa luôn ở bên yên ủi, cuối cùng Băng Yên nhớ đến vị đại trưởng lão, lời khuyên hôm trước luận về pháp quyết và linh căn của nàng, Băng Yên mới đề nghị Thải-Hà cùng với nàng nên đến đại trưởng lão cầu cứu. Lúc đầu Thải-Hà lo sợ vì đã bị đại trưởng lão mấy phen hù dọa, đối với nàng đại trưởng lão cao cao tại thượng, đứng đầu tông môn sau đó nghĩ lại ngoài cách Băng-Yên đề nghị không còn cách nào, vả lại bây giờ nàng không còn gì để mất thì sao không thể thử một lần. Cuối cùng hai thầy trò quỳ chờ ở cửa động phủ của đại trưởng lão mất ba ngày ba đêm.
Đồng môn cao thấp thấy vậy biết được ý định của hai nàng, lắc đầu khinh thường chế diễu „Độ kiếp kỳ cao thủ có thể nhận trúc cơ kỳ và một phế nhân làm đệ tử chăng? Thật là không biết lượng sức...“ chỉ có Tiêu Khắc thỉnh thoảng đến nói chuyện khích lệ, an ủi. Chàng là bạn thân với Hàn Tinh nên rành tâm tánh nên nhìn sự việc khác hẳn với các đồng môn khác chỉ có điều tình trạng của Thải-Hà thê thảm không biết Hàn Tinh có cách nào phục hồi chăng.
Tình cảm Thải-Hà cảm nhận đối với Hàn Tinh càng lúc càng sâu, trái ngược lại với khi trước, không ngờ đối xử với phế nhân như mình cũng hết sức yêu thương ngọt ngào, tuy không biểu hiện qua nét mặt cử chỉ nhưng hành động nâng niu trong lúc chữa trị, truyền pháp quyết hết sức tận tình khiến nàng càng gẫm càng thấm khiến nước mắt tuôn chảy ra càng lúc càng nhiều, khuôn mặt đẹp chốc lát ướt đẫm.
Băng-Yên thấy Thải-Hà đã tỉnh, so với trước một trời một vực dường như tu vi khôi phục đến trúc cơ hậu kỳ, sau lại thấy Thải-Hà nước mắt cứ tràn ra khiến nàng không hiểu ra sao. Tu chân giới vô tình, một khi đã chọn con đường tu đạo thì hầu hết dứt bỏ thất tình lục dục, một lòng theo tu đạo, nàng không ngờ Thải-Hà chảy nước mắt, phải chăng tình cảm mất khống chế?
Lúc này Hàn Tinh chậm trải mở mắt ra, lần này chàng liên tiếp dùng chính chân nguyên của mình hỗ trợ Tiểu-Hồng kết đan và chữa trị bổ sung nguyên khí cho Thải-Hà, đối với chàng thì không là gì nhưng phải dùng tâm trí phân tích vấn đề để giải quyết từng người có khác nhau, tuy cuối cùng dùng nguyên tắc khác nhau khiến tâm cảnh mình có chút thăng tiến. Thấy Thải-Hà cảm động chảy nước mắt chàng ngạc nhiên sau đó hài lòng nói:
- Ngươi cứ để theo tự nhiên tốt nhất, tu chân giới gạt bỏ thất tình lục dục còn ta thì khuyên hãy dùng thất tình lục dục như phương tiện tu luyện tâm cảnh, khống chế sử dụng hoà hợp tự nhiên lưu loát, đưa tâm linh tiến đến chân thiện mỹ. Ngươi cảm thấy Hồng Thủy quyết so với Hàn Băng quyết thế nào?
- Đệ tử thấy cao minh hơn nhiều nhưng chưa biết lãnh vực tự vệ và tranh đấu ra sao.
- Điều này ngươi từ từ nghiệm ra, phải luôn luôn từ tình trạng của mình ngộ ra chỗ hay chỗ tốt mà ứng dụng, dù là ứng dụng cho việc nhỏ cũng không nên bỏ qua. Có người ứng dụng Hồng Thủy thuật để tưới cây, làm dịu không khí trời oi bức....lại có thể tạo sóng, đóng băng không kém Hàn Băng thuật...
Nói xong Hàn Tinh nhìn sang Băng-Yên nói:
- Ngươi từ nay tạm dừng luyện Hàn Băng quyết, tu luyện Hồng Mộc quyết cho đến khi nhị khí tương đương thì có thể luyện lưỡng hệ pháp quyết. Trước tiên ta truyền cho ngươi Hồng Mộc quyết....Ngươi mau tĩnh tọa gạt trừ tạp niệm.
- Dạ, sư tôn.
Hồng Thuỷ Quyết và Hồng Mộc Quyết vốn được rút tỉa từ Hồng Mông Ngũ Hành quyết và Hỗn Độn ngũ hành quyết được Hàn Tinh nghiên cứu từng phần theo ngũ linh khí, Hoả, Thủy, Thổ, Kim, Mộc. Tuy không thần kỳ bằng Hồng Mông ngũ hành quyết nhưng điều kiện đòi hỏi không cao, nếu Hàn Tinh không có hồng mông linh châu thì không sao luyện thành Hồng Mông ngũ hành quyết, năm môn quyết đơn giản hoá, thiếu hẳn phần chuyển đổi phức tạp khó khăn từ ngũ hành khí sang hồng mông khí, chũng chẳng có liên quan đến Hồng Mông linh khí, tên đầu chữ „Hồng“ chỉ là tên gọi để nhận biết pháp quyết lấy gốc từ Hồng Mông ngũ Hành quyết, thế thôi!.
- Truyền xong Hồng Mộc quyết cho Băng Yên, Hàn Tinh để hai nàng trong động phủ của mình còn một mình biến mất trong không gian.
Hôm sau thức tỉnh Thải-Hà sắc mặt đã hồi phục như xưa không còn tàn tạ như chiều hôm qua. Nàng biết Hàn Tinh sắp đi xa, tu vi nàng được hồi phục nhưng qua biến cố vừa rồi, hiểu ra đồng môn chẳng có tình nghĩa gì với thày trò nàng nên không muốn tiếp tục ở tông môn nữa vội xin Hàn Tinh đem hai nàng đi theo.
Lúc này tin tức Thiên Ma môn đêm qua bị diệt môn, cả Phệ Hồn Lão tổ cũng không thoát, Đông-Duyến châu các tửu lâu, quán xá người bàn tán xôn xao „Ác Giả Ác báo. Chuyên thôn tính các tông phái khác, bị diệt là phải đạo“.
Hàn Tinh lúc này đã cùng hai đệ tử và đôi đạo lữ Mai Trúc-Thành Nguyệt Diễm rời Ngũ Thai Tinh truyền tống đến Cửu Nguyên Tinh. Lần đầu tiên chàng sử dụng Truyền Tống trận tuy đã kiến thức qua mấy bộ ký ức thấy tò mò công dụng rất thần kỳ nhanh chóng tiện lợi hơn phi toa nhiều. Đáng tiếc truyền tống trận quý hiếm cả Ngũ Thai tinh chỉ có vỏn vẹn một hai cái.