Chương 172 Không gian pháp tắc
Cổ Loa vòng xoắn chạm vào Âm Ma phong cuồng liền thu vào bên trong thay đổi phong vận quỹ tích cùng tốc độ, âm ma phong cuồng bất kham phản kháng gìằng co một lát, đối thủ của Minh bất quá nguyên anh hậu kỳ nguyên ma khí lực không thể sánh bằng Hàn Tinh Cổ Loa vòng xoắn nhưng vì chàng tò mò muồn kiến thức sợ lợi hại của nó và cũng muốn thử nghiệm Cổ Loa thuật của mình nên chỉ dùng hai thành. Lúc đầu quả nhiên chàng cảm giác được rõ ràng linh hồn bị quấy nhiễu, thánh thai trong thức hải thức tỉnh, không có chút cảm giác đe dọa nguy hiễm nào. Phệ Hồn quyết của đồi phương vì tu vi cấp bậc thua xa nên không làm gì được chàng, Hàn Tinh đánh giá nếu tu vi đồng giai Phệ Hồn Thuật quả nhiên khó đối phó, giằng co một lúc nữa liền tăng thêm một thành nữa âm ma phong cuồng kia liền bị Cổ Loa vòng xoắn vô hình khống chế. Tu ma nguyên anh kỳ cảm thấy âm ma phong cuồng bị mất khống chế thì giật mình, đem hết ma chân nguyên ra sử dụng nhưng cũng không kết quả, đang định thu chân nguyên về thì cả thân người cứng đờ không thể cử động được tiếp theo bị cuốn vào phong cuồng bay lên sợ hãi hét lên một tiếng hãi hùng.
Trong lúc Hàn Tinh khống chế phong cuồng, ma khí đến thân thể chàng liền cảm thấy không ổn liền chuyền vòng xoắn thành vòng tròn nhỏ lại đường kính độ năm thước, đồng thời trục hết ma khí vừa xâm nhập ra ngoài, rồi đẩy âm ma phong cuồng thẳng lên bầu trời trong lúc linh khí, ma khí, bất kể, cùng bụi bặm đá đất chung quanh bị lôi cuốn vào, những tu sĩ đang tranh đấu cảm thấy một sức hút vô hình từ âm ma phong cuồng vụ mỗi lúc một mạnh đành ngưng chiến lui ra xa.
Hàn Tinh cũng nhận ra cao thủ chung quanh bị hấp lực kéo vào nên giảm một phần lực, mắt chàng bỗng nhắm lại toàn tâm tập chung vào không gian trước mặt, nhận ra quỹ đạo di chuyển biến dạng của thành phần ngũ hành liền có thể ngộ ra một chút manh mối không gian phép tắc và có thể khống chế, điều khiển chúng theo ý niệm của mình, lúc này chàng tự tin có thể dùng phong thuật điều khiển và cũng có thể dùng lôi thuật xé rách khoản không gian mình đang nắm giữ. Chàng ngộ ra điều này thì cảm thấy trong lòng vui sướng biết rằng mình nắm giữ được một không gian thần thông lợi hại.
Nguyên Hàn Tinh sáng chế ra Cổ Loa quyết, sau lại gặp hai lần thiên lôi giáng xuống, lôi điện năng lượng bị chàng hấp thu sau đó tu vi tăng cấp đột ngột đến trình độ khủng bố không tưởng tượng được, không phải chỉ một vài cấp bậc, một mạch từ nguyên anh thánh thai lên đến độ kiếp, tu sĩ bình thường mất ít nhất mấy ngàn năm tu luyện mới đạt được chẳng dè chàng được Hồng Mông Linh Bảo châu hổ trợ, chẳng những đã phạt cân tẩy tủy mà còn hổ trợ tâm cảnh cùng thăng cấp. Cũng may Hàn Tinh không chủ ý tham lam tu luyện thêm, chàng cứ để tự nhiên, biết là tu vi tăng nhanh không tốt nên mấy năm nay chỉ lo chơi đùa, nhập hồng trần đi học vv...
Tu vi từ Hợp Thể kỳ trở lên tu sĩ có thể nắm được một chút không gian phép tắc thần thông, lúc này Hàn Tinh tình cờ cảm nghiệm được có thể dẫn tụ linh khí thiên địa làm của riêng mình mà dùng thì ngạc nhiên thích thú vô cùng, như trước mắt mình một chân trời mới tươi sáng đầy hứa hẹn mong chờ được mở ra. Lúc này chàng choàng tỉnh thấy không gian phía trước mình nắm giữ, âm ma phong cuồng vẫn như cũ vận hành, tu ma nguyên anh kỳ bị phong cuồng đưa lên cao tận trên mây thân thể không nhúch nhích không biết còn sống hay chết. Chàng lại thấy tu sĩ chung quanh ngừng tranh đấu chú ý đến âm ma phong cuồng, chàng liền quyết định giải tán phong cuồng, ý niệm trong đầu vừa thành phong cuồng biến mầt lập tức, ma tu nguyên anh kỳ kia cũng lập tức từ trời cao rơi xuống đất, tan xương nát thịt, ma anh nhìn như một đứa bé da đen bỏ chạy, Hàn Tinh phất tay đã nắm vào bàn tay.
- Tiền bối tha mạng!
- Ta tha cho ngươi, ngươi đã tha cho đệ tử ta không!
Hàn Tinh tò mò về Phệ Hồn quyết của hắn muốn nghiên cứu một chút nên sưu hồn đọc ký ức hắn sau đó sợ hắn lại đi kiếm thân thể khác đoạt xá nên chàng đem vạn tinh châu ra thu hết ma nguyên khiến hắn thành một linh hồn yếu đuối như một linh hồn phàm nhân sau đó mới thả hắn ra.
- Tiền bối tha mạng!
Chàng thả tên tu ma nguyên anh kỳ ra, chì vụt một nháy mắt đã biến mất không thấy, chàng đem thần thức ra theo dõi cũng không kịp nhận thức giống như biến mất phân tán vào không gian. „Lạ thật! Sao hôm trước ở trong Bạch Vân Sơn lại khác, lúc đó linh hồn bị người đón mang đi.“
Hàn Tinh thấy trận chiến các nguyên anh kỳ đã ngưng lại bắt đầu tiếp tục chàng không cần nhúng tay vào nữa , tên lợi hại nhất đã bị diệt trừ. Ba giờ sau kẻ thù bị giết và khống chế hết, ngoại trừ Trác Thải-Hà và vài đệ tử trọng thương không ai mất mạng, Thanh Phong thấy thắng trận bèn tụ tập tất cả các đệ tử lại tuyên bố thắng trận đuổi bọn Thiên Ma tông ra khỏi tông môn. Hàn Tinh không nhúng tay vào giao hết cho bọn Thanh Phong, chàng đem thần thức quét qua các đệ tử tìm được hơn trăm tên khả nghi, đem bắt hết giao cho Thanh Phong tra xét. Bỗng bên ngoài cách tông môn ba chục dặm linh khí ba động Hàn Tinh thần thức nhận ra Mai Trúc-Thành đang tranh đấu với một Thiên Ma tông phân thần kỳ, Mai Trúc-Thành vốn là Hợp Thể hậu kỳ cao hơn Thiên Ma tông tu sĩ hẳn một đại cấp bậc, tu sĩ tranh đấu chỉ cần kém một tiểu cấp như sơ kỳ với trung kỳ đã khác biệt rất nhiều, bây giờ lại kém hẳn một đại cấp thì đúng là chuột với mèo căn bản không cần phải tốn sức.
Nguyên Mai Trúc-Thành sau khi chia tay với Hàn Tinh ở Chiêu Anh lâu đi dạo một vòng nghe được thiên hạ đàm thoại mới biết được Thiên Ma tông xâm lấn Đông-Duyến Châu đóng chiếm hai đại tông môn, Ngọc-Huyền đan tông và Lạc Anh tông. Tông phái tranh đấu bị diệt môn là chuyện bình thường, nhưng Thiên Ma môn luyện Phệ Hồn quyết và Phệ Huyềt quyết cần huyết hồn các tu sĩ để tu luyện nên không diệt sát ngay và cứ nuôi dưỡng chẳng khác như con vật cần vỗ béo rồi ăn thịt dần. Đôi song tu tình lữ Mai Trúc-Thành nghe vậy lại biết Hàn tiền bối đang về Ngọc-Huyền tông giải quyết chuyện tông môn bèn có ý định lấy lòng vị này bằng cách góp một ít sức lực, hai người dùng liễm thuật ẩn nấp vùng ngoại ô. Quả nhiên gặp được một tên Thiên ma tông chạy đến tiếp viện.
Mai Trúc-Thành nhanh gọn giải quyết đối thủ dể dàng, không một cơ hội phản kháng. Sau đó phát hiện một tia thần thức cực mạnh lướt qua thì đoán mình đã bị Hàn tiền bối phát giác trong lòng mừng thầm tự nhủ xem ra công tác của mình có thể nhanh chóng thành công.
Hai tuần qua nhanh hai đại tông giải quyết xong Thiên Ma tông, ba thiên ma tông cao thủ trong trận pháp bị sát trận đánh cho chân nguyên hao tổn Hàn Tinh vào diệt sát rồi thu trận bay thẳng đến Ngọc Hà cung, thần thức quét qua quả nhiên như Hỏa Vũ báo trước Thanh-Hà cung bây giờ lộn xộn, trước kia chỉ có nữ tu sinh sống, hiện tại thì có không ít nam nhân. Chàng dùng nguyên thần vào bức tranh hôm xưa thành công sau đó ý niệm đi vào thì cảnh xưa kia lại xuất hiện trước mắt. Chàng không lỗ mãng dùng thần thức tra xét mà đem Thanh Vân Tiêu ra tấu, chưa tấu xong một bản đã thấy hai nữ tử bạch y xuất hiện đón tiếp, chàng tấu xong bản tiêu mới nhìn hai nữ tử nhận ra ngay đúng là hai luyện khí kỳ đệ tử năm xưa chuyên gác cung môn.
- Chào Hàn tiền bối, lâu rồi không gặp tiền bối còn phông độ hơn xưa..Không ngờ tiền bối có thể vào tận nơi bí mật đây của bổn cung.
- Mọi người bình an chứ? Nơi đây ta đã phát giác khi lần đầu đến đây sau đó không dám tiếp tục tìm hiểu thêm.
- Mời tiền bối tiến cung, sư tổ và sư thúc đang chờ ngài.
„Quả nhiên Thanh-Hà cung còn có cao thủ trấn cung phía sau, lại ẩn nấp trong bức tranh không gian này, có lẽ tia uy áp năm xưa thần thức mình gặp phải chính là của vị sư tổ này, không biết bà ta muốn làm gì mà ẩn tu trong này không sớm phi thăng thượng giới, vị này tu vi ít nhất cũng độ kiếp kỳ, đại thành kỳ có khi là bán tiên cũng không biết chừng.“
Vừa nghĩ đến đây hai nữ tử đã đi trước dẫn đường, Hàn Tinh quan sát chung quanh thì phát hiện tiến nhập vào khu trận pháp chưa từng kiến thức, chung quang toàn là hoa thơm cỏ lạ, đủ mọi mùi vị màu sắc đẹp như vào cảnh thần tiên làm cho tinh thần thoải mái, chàng nghĩ cảnh vật chốn thiên thai trong truyền thuyết chắc cũng chỉ đẹp như thế chứ không hơn. Đúng là Thanh-Hà cung có khác dành cho nữ tu sĩ nên trận pháp cũng đượm màu sắc hương vị đặc biệt, cảnh này tuyệt đối nam nhân không thể nghĩ ra, không biết tác trận pháp này gọi là gì và có tác dụng gì chàng tò mò liền buột miệng hỏi:
- Trận pháp này tên gì, có tác dụng gì, thật là ta chưa nghe qua bao giờ!
Hai nữ tử nghe hỏi nhưng không dám lên tiếng trả lời, chàng lại thấy trên trán hai nàng mồ hôi chảy ra lấm tấm... Thấy vậy chàng lại thắc mắc suy nghĩ „hai nữ tử này sao lại có vẻ đang tập trung hết tinh thần vào bộ pháp chẳng khác nào đang đứng trước đại địch.. Bỗng có giọng thanh thót không mất vẻ êm dịu truyền âm đến:
- Chỉ sợ làm cho Hàn tiền bối chê cười, tiền bối đừng hỏi hai tên đó, kẻo chúng bị phân tâm thì nguy. Đây chính là Vạn Hoa huyễn khốn trận, mới được sáng tác chưa hoàn hảo mong tiền bối chút nữa đừng tiêc lời đánh giá, phê bình và cho ý kiến tu bổ.
- Ý kiến đánh giá? Ta xem cũng chẳng hiểu gì hết lấy tư cách gì mà nói!
- Tiền bối đừng quá khiêm mà giấu nghề, Ngài đã mang danh Trận pháp tông sư mà nói vậy ai mà tin được.
- Thực sự là như vậy! Trận pháp tông sư thì sao, khi gặp trận pháp quá cao minh cũng bó tay như thường, hì hì... ngoài ta ta có là tông sư gì đâu, mấy tên đầu đường xó chợ chỉ đồn đãì tầm bậy thật là bừa bãi quá lố lăng.
- Ah, Tiểu Hồng! em phải không, sao không ra đón khách còn truyền âm làm gì.. còn một hai cứ kêu gọi tiền bối thật là cho ta là đã già rồi.
- Hàn Tinh ca, không ngờ em truyền âm mà anh cũng bị anh nhận ra. Thôi để em chuẩn bị đón tiếp anh một chút.
Ra khỏi trận pháp, Hàn Tinh thấy cảnh trong đây đã khác khi xưa, đã được bố trí lại hơi giống cảnh thật bên ngoài, tất cả đồ vật cung điện đều giống hệt.. Không ngờ Thanh-Hà cung tạo nghề luyện khí luyện pháp bảo, tạp vật cao siêu không kém Luyện Bảo Tông chút nào. Bức tranh không gian này chẳng lẽ cũng là kiệt tác của Thanh-Hà cung? Nếu thế thì không thể tưởng tượng được tác giả phải tinh thông trận pháp ít nhất cũng từ trình độ tông sư trở lên ngoài ra không chỉ đơn giản nắm vững một vài không gian pháp tắc mà phải ít nhất đã một lần trong ngộ cảnh, diễn cảnh không gian đại đạo, nắm vững các thần thông căn bản.