Màn đêm buông xuống.


Lộ sương biết lạnh, than hỏa biết ấm, mỗi đêm đều sẽ đúng hạn tới, có người nhìn thấy là sự hắc ám, sự dài lâu của nó, có người lại thấy sau bóng đêm là hừng đông, cùng với ấm áp.


Trong phủ Hộ Bộ hữu thị lang, chủ mẫu Trang thị mất, đóng cửa không tiếp khách, thế nhưng cũng không bắt đầu dựng linh đường, Từ Lương Hành đang hưởng thụ nha hoàn hầu hạ, ngay cả chiếc đũa cũng không cầm, rượu thịt đều có môi lưỡi thơm mềm mớm đến, một bữa cơm chưa ăn xong, y bất chỉnh quan bất chính, không kịp rửa tay, đã kéo nha hoàn qua, đè trên bàn......


Phủ Vân An quận chúa dựng linh đường, treo lụa trắng, vành mắt quận chúa có chút hồng, lại không có bi thương gì nhiều, cúi đầu nhìn tin trong tay, cuối cùng chậm rãi xếp lại, bậc lửa.


Có người bận bịu xong một ngày, đêm về, cùng người nhà liên hoan, năm tháng tĩnh hảo, cũng có người ban đêm bắt đầu làm việc, hoặc treo lên vẻ mặt tươi cười, vì kế sinh nhai mà bận rộn, hoặc thuần thục bình tĩnh, đợi đến bình minh trở về nhà, trên bếp có cơm nóng......


Không giống với không khí ấm áp ở khắp nơi, Chiếu Ngục lăn lộn một đợt, an tĩnh xuống, đám ngục tốt tăng mạnh tuần tra, quản nghiêm, không ai dám vọng động là thật, mọi người thích thú thật lâu chưa đi cũng là thật.


Hình phòng bên cạnh gần như ai cũng đã từng đến, ít thì một hai lần, nhiều thì không đếm xuể, đồ treo trên tường cũng không phải là bài trí, không phục quản không được, nhưng trận náo nhiệt lúc nãy cũng rất đẹp, vị tiểu thiếu gia gầy đến mức eo gió thổi là gãy kia có bản lĩnh a!


Sài Bằng Nghĩa vào đây mấy năm, mấy lão bánh quẩy, phàm là có chú ý chung quanh một chút, loáng thoáng, cũng có thể đoán được là hắn đang làm thứ gì, Diệp Bạch Đinh thì không giống a, mùa hè mới đến, vô thanh vô tức, đáng thương vô cùng, ngay cả cơm cũng không có mà ăn, thiếu chút nữa làm chính mình tự nhiên đói chết, kết quả là một sớm nghĩ thông suốt, chẳng những thông đồng Cẩm Y Vệ, còn có thể hoành hành trong Chiếu Ngục, ngay cả tên giảo hoạt kia cũng có thể chọc!


Chẳng những chọc, còn dẫm lên mặt người ta, còn mình thì toàn thân mà lui!


Thật là giang hồ lớn thì xuất hiện nhân tài, sóng cũ sớm hay muộn gì cũng bị dạt lên bờ cát.


"Thiếu gia...... Thiếu gia? Ngài còn cần người sao?"


"Lại có chuyện làm thì mang ta theo!"


"Ta muốn cũng không nhiều lắm, một chén cháo thịt, tuyệt đối rẻ hơn nhiều so với hai món hàng bên cạnh ngươi kia!"


Rụt rè hay không rụt rè, phàm là có cơ hội đi ngang qua nhà lao của Diệp Bạch Đinh, hoặc có thể nói vài câu với hắn, đều là Mao Toại tự đề cử mình, sôi nổi tỏ vẻ quy thuận, ngươi chính là lão đại, về sau lão tử đi theo ngươi!


Còn có người lén lút cọ đến, hỏi hắn hỏa hoạn bên ngoài là chuyện như thế nào, rõ ràng người là ở Chiếu Ngục, sao có thể khống chế chuyện bên ngoài? Tù nhân làm Bắc Trấn Phủ Tư nổi lửa, làm cho không ai đến quản Chiếu Ngục, sao có thể chứ? Nói ra ai tin?


Diệp Bạch Đinh đương nhiên là giữ kín như bưng, không có khả năng nói tỉ mỉ.


Bên ngoài đương nhiên không có đi lấy nước, hắn sao có thể khống chế được nhiều như vậy, còn phóng hỏa ở địa bàn của Cừu Nghi Thanh? Hắn chỉ là nhờ Ngưu Đại Dũng ra ngoài làm một vòng, không cẩn thận rải chút tín hiệu, hiểu lầm có thể lớn cỡ nào, có thể lừa được bao nhiêu người, thời gian có thể kéo một khắc là được một khắc, ai ngờ Ngưu Đại Dũng lần này ra sức như vậy, động tĩnh nháo đến lớn như vậy?


Nói tóm lại chính là thiếu gia hắn mệnh tốt, hôm nay phúc tinh cao chiếu, xuôi gió xuôi nước.


Nhưng trong nhà lao những người này không biết a. Tương Tử An liền lén lút kiến nghị, không bằng thuận thế tạo một hình tượng Gia Cát Khổng Minh, để dễ cho sau này......


Diệp Bạch Đinh không để ý tới hắn.


Sư gia đương nhiên là sẽ không thất vọng, làm nghề này của bọn họ, chỉ lo nghĩ chủ ý, mặc kệ là tào lao hay là tốt, gian tà hay là quang minh chính đại, nghĩ ra được càng nhiều, càng chứng tỏ bọn họ có bản lĩnh không phải sao? Còn có dùng đến hay không, chính là chuyện của gia chủ.


"...... Bất quá hôm nay vận khí không tồi là sự thật, còn có cái xe này," hắn chỉ cây quạt vào tấm ván trượt gắn bánh xe nhỏ dựa tường ngoài nhà lao, "Thật đúng là dùng quá tốt, sao ngươi nghĩ ra được?"


Đương nhiên là Diệp Bạch Đinh gặp qua.


Hắn kỳ thật cũng chưa từng chơi ván trượt, cũng không tinh thông, bản thân cũng không có nhiều thiên phú vận động, nhưng khi đó nghĩ không ra cách nào tốt hơn. Nếu như gặp chuyện ngoài ý muốn, hắn cần phải đoạt thời gian, võ công của Tần Giao có cao nữa cũng không thể lo hết cho mọi người, hắn phải nghĩ biện pháp làm cho tốc độ của mình nhanh hơn một chút, điều kiện hữu hạn, có thể làm được cũng không nhiều lắm, hắn chỉ nghĩ tới cái này, chỉ cần bánh xe tốt, ít nhất là chạy nhanh hơn so với mình, còn đỡ phí sức lực.


Có điều tay nghề của hắn thật sự chẳng ra gì, ván trượt cũng không bền, chỉ dùng có một chút như vậy, bánh xe đã hơi lỏng, sợ qua không bao lâu liền hư.


"Tùy tiện chơi thôi."


"Ô uông —— uông!"


Cẩu tử đi qua vòng quanh cái xe, còn có ý đồ dùng răng cắn, bộ dạng rất có hứng thú với món đồ chơi mới này.


"Đúng vậy, còn có Huyền Phong tướng quân của chúng ta nữa, lần này đa tạ nha, nhưng không được mách lẻo với ai nghe."


Cẩu tử không để ý đến Tương Tử An, mỗi ngày qua lại Chiếu Ngục mấy lần, trong mắt nó ngoại trừ Diệp Bạch Đinh, thì không có người khác, ban đầu còn cảnh giác cao lãnh đủ kiểu, Diệp Bạch Đinh vuốt vài lần, nó liền bại hoàn toàn ngã lăn xuống dưới chân, rất ngoan, đi cũng không chịu đi.


"Uông!" Nó ngậm dây thừng của cái xe, nghiêng đầu nhìn Diệp Bạch Đinh, giống như đang hỏi cái này có thể chơi hay không.


Tương Tử An thấy đáng yêu đến muốn ngả ngửa, thanh âm cũng cao lên: "Cho nó! Ngươi nhìn cặp mắt nó ướt dầm dề đáng yêu cỡ nào, thiếu gia mau cho nó!"


Cẩu tử không để ý tới hắn cũng không quan trọng, hắn có thể thường xuyên nhìn thấy nó là được!


Tần Giao xuy một tiếng: "A, liếm cẩu." Nói không rõ mắng cẩu, hay mắng người.


Diệp Bạch Đinh xoa nhẹ đầu cẩu tử: "Đi chơi đi." Dù sao bây giờ hắn cũng không dùng đến.


Cẩu tử vui vẻ, túm cái xe liền chạy, không bao lâu, lại quay về. Không biết nó làm sao mà đến, nhưng nó có thể tùy thời ngậm cái rổ nhỏ đưa đồ ăn cho Diệp Bạch Đinh, có khi là ăn vặt, có khi là quả khô mứt hoa quả, lần này lại mang thịt khô tới, số lượng còn không ít, chắc là tạ lễ cho cái xe?


Diệp Bạch Đinh nhìn một cái liền biết không phải Thân Khương bày trò, mỗi người có lựa chọn sở thích riêng, nếu là Thân Khương, thịt khô này hương vị nhất định vừa cứng vừa mặn, nhưng đồ trong cái rổ nhỏ lại vừa thơm vừa mềm, giống như vừa mới làm xong, cũng chưa phơi quá khô.


Hắn không biết cẩu tử từ đâu mà đoạt được đồ vật, nhưng nghĩ nó tên Huyền Phong, là cẩu tướng quân có thể đi bất kỳ đâu trong Bắc Trấn Phủ Tư, ai cũng đều tôn kính, liền không nghĩ nhiều.


Tần Giao được thiếu gia ném thịt qua, bỏ vào miệng nhai, đôi mắt đều nheo lại: "Lần này đã ghiền, lão già trong kia sợ là đã tức điên rồi đi!"


Hiếm khi sư gia không kèn cựa với hắn lần này, có cái nhìn tương đồng, chậm rì rì phe phẩy cây quạt: "Không chỉ vậy, không chừng tức chết luôn rồi." Hắn nhận thịt khô, cắn một miếng, "Bất quá lão già đó tặc như vậy, mấy chuyện lão nói đó......chắc là thật thật giả giả, có giấu giếm?"


Diệp Bạch Đinh gật đầu: "Đương nhiên."


Tần Giao tức khắc thấy thịt trong tay hết thơm: "Vậy vụ án của ngươi......" Nếu là phá không được, chẳng phải là uổng công chơi một hồi?


Diệp Bạch Đinh liếc xéo hắn, vẻ mặt 'ngươi đang nói cái chó gì đó': "Ngươi nghi ngờ bản lĩnh của ta?"


Tần Giao dừng lại.


"Sao có thể, đương nhiên có thể phá!"


Nếu thiếu gia có tin tưởng, cũng nhìn ra manh mối, vậy thì hắn an tâm rồi, về sau thịt cũng được bảo đảm, trong tay có thể ăn luôn, không cần cất đi.


Diệp Bạch Đinh:......


Cẩm Y Vệ trong ngoài lăn lộn một hồi, rốt cuộc rảnh rỗi, có thời gian, Thân Khương chạy tới: "Tổ tông, ngươi lại nháo ra cái gì!"


Diệp Bạch Đinh khá bình tĩnh, vẻ mặt vô tội: "Ta nháo cái gì? Ồ, ngươi nói chính là nguy cơ nhỏ phát sinh lúc trước? Liên quan gì đến ta, không phải tù nhân trong kia......họ Sài gì đó đang nháo sao?"


Thân Khương cứng họng, nhìn Diệp Bạch Đinh từ trên xuống dưới vài lần, đầy mặt đều là ta hoài nghi ngươi, nhưng ta không có chứng cứ: "Ngươi sẽ không nói xạo với ta đi?"


Diệp Bạch Đinh mỉm cười: "Đương nhiên, chúng ta chính là bạn bè hợp tác, sao ta phải nói xạo với ngươi? Thân bách hộ đừng quá nhạy cảm."


Thân Khương liền không hiểu: "Vậy Ngưu Đại Dũng......"


Diệp Bạch Đinh giả bộ không biết: "Hắn làm sao vậy? Làm sai chuyện gì?"


"Thật ra thì không có, nhưng mà mọi chuyện thật trùng hợp......" Thân Khương nhắc nhở bản thân không thể bị dụ nói ra, cứng rắn nín lại.


Diệp Bạch Đinh lạnh mặt: "Bách hộ đại nhân đây là không đúng rồi, bởi vì bên ngoài đã xảy ra cái gì ngoài ý muốn, có chút trùng hợp, liền tới hoài nghi ta?"


Thân Khương:......


"Đã nói, là người khác đang nháo sự, ta vẫn ngoan ngoãn ở chỗ này, cho dù ngẫu nhiên có ra khỏi nhà lao ——"


"Ngươi thật sự đi ra ngoài?" Thân Khương đột nhiên cao giọng, giọng nói đều phá, giống như gà bị bóp cổ.


"Kia cũng là vì tránh thoát tù nhân hung tàn nháo sự," Diệp Bạch Đinh đuôi lông mày mang ý cười, thanh âm vừa thấp vừa ngoan ngoãn, "Thân bách hộ cũng biết, thân thể ta yếu đuối, chịu không nổi nắm đấm của người khác, chẳng lẽ không được phép thời thời khắc khắc suy nghĩ làm sao để bảo hộ chính mình?"


Thân Khương nhìn chằm chằm Kiều thiếu gia nửa ngày, thật sự nhìn không ra có gì khác thường, chậm rãi bị thuyết phục: "...... Cũng phải."


Hắn hôm nay đều ở bên ngoài, khi xảy ra chuyện không có mặt, nghe nói lúc ấy thanh la gõ ầm ĩ, hoả hoạn tới quá đột nhiên, mọi người đi nơi nơi tìm mồi lửa, còn chưa tìm được, có người liền đuổi kịp, cao giọng kêu đây là thao luyện, vì thế mọi người dàn trận hữu hiệu, rút lui khẩn trương......


Sau khi Chỉ Huy Sứ nhậm chức, trong tay mỗi người được phát một quyển sách nhỏ, nội dung bên trong tỉ mỉ xác thực, từ quy củ đến hình phạt, lớn lớn bé bé, nhiều không kể hết, yêu cầu 'thao luyện' này, đương nhiên cũng có đề cập. Cẩm Y Vệ mỗi cuối tháng có khảo hạch nhiệm vụ, ngày thường cũng có thao luyện đánh nhau, thao luyện 'cứu hỏa' này, vẫn là lần đầu tiên.


Trong lúc này cổng lớn của Chiếu Ngục bị đóng lại, toàn bộ ngục tốt đều ra 'cứu hoả', bên trong có động tĩnh hay không......bởi vì bên ngoài quá ồn, nên nói không rõ, sau đó mở cửa ra, toàn bộ tù nhân đều ở trong nhà lao của mình, cửa lao khóa đàng hoàng, phi thường an tĩnh, có vài tên mặt mũi bầm dập, nói là mình nằm ngủ gặp phải giấc mơ không tốt, đâm vào tường, cũng có người chết trong nhà lao của mình, không nhiều lắm, ba hay bốn, nhưng Chiếu Ngục có phạm nhân qua đời là chuyện thường, thường hay có người chịu không nổi, có khi mấy ngày một cái, có khi một ngày vài cái, cũng không tính là chuyện mới mẻ.


Nhưng Thân Khương cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng, hỏi cấp dưới đều nói là không có việc gì, hết thảy đều bình thường, cấp trên cũng không truy cứu, hiển nhiên việc này cũng không có gì khác người, Ngưu Đại Dũng ngây ngốc, hỏi cái gì nói cái đó, có điều càng nghe càng hồ đồ, giống như là thật sự không có gì khác thường.


Tất cả mọi người nói không có việc gì, hắn cũng không tiện tóm lấy không bỏ, lại không có ảnh hưởng gì ác liệt, hà tất phải nháo để đám đồng liêu bất mãn, thật sự làm cho mọi người ăn phạt, cấp trên là bách hộ hắn đây cũng khó sống.


Cuối cùng chỉ có thể nhắc nhở Kiều thiếu gia: "Ngươi hiện tại thân phận mẫn cảm, nhớ rõ là cách phiền toái xa một chút, trong mắt Chỉ Huy Sứ không chấp nhận được hạt cát, lỡ mà lộ tẩy...... Ta cùng lắm là từ bỏ chức bách hộ này, còn ngươi, cả mạng cũng đừng nghĩ."


Diệp Bạch Đinh miệng cười như hoa xuân nở: "Ta hiểu."


Hắn liền biết sự tình sẽ cứ vậy mà xong việc. Chuyện như vượt ngục này, sao có thể đặt lên mặt bàn mà nói? Sài Bằng Nghĩa bị hắn chọc tức đến động thủ đã là xúc động, sao có thể tiếp tục mở rộng ảnh hưởng, đương nhiên là điệu thấp như thế nào làm sao, cửa lao bị đá văng chính mình đóng lại, khóa bị mở chính mình phải khóa trở về, thương tích trên người trên mặt đương nhiên chỉ có thể là chính mình đâm ra, mấy bạn tù bất hạnh 'hy sinh', cũng phải hỗ trợ kéo về lại nhà lao, có chết ngươi cũng phải chết cho đúng nơi đúng chỗ.


Sài Bằng Nghĩa ăn mệt, cũng không dám lộ ra, càng không dám mách lẻo đi cáo hắn, chính mình vô cùng an toàn, có cái gì không yên tâm?


Diệp Bạch Đinh có lệ vài câu với Thân Khương, cười nhe răng: "Cho nên, Thân bách hộ lần này lại đây, chính là uy hiếp đe dọa ta?"


"Đương nhiên không phải."


Thân Khương mắt trợn trắng, vững chãi mở cửa ra: "Ra, động tác nhanh lên, đi thay váy, đầu nhi muốn tìm ngươi nói chuyện."


Diệp Bạch Đinh ồ một tiếng, biết nghe lời phải đi ra ngoài, vừa lúc hắn cũng có muốn nói.


"Ngươi cũng không kinh ngạc?" Thân Khương chính mình cũng rất kinh ngạc, "Chỉ Huy Sứ rất ít khi tìm người nói chuyện, mỗi ngày bận rộn như vậy, lại không phải nhàn đến đau trứng."


Khóe môi Diệp Bạch Đinh hơi nhếch lên: "Cho nên ta chính là chuyện y phải bận rộn a."


"A?" đây......chẳng lẽ là gặp lén không thể nói ra gì đó!


"Vụ án." Diệp Bạch Đinh nhìn hắn như nhìn ngốc tử, "Không phá sao?"


Thân Khương:......


Đó vẫn là cần thiết.


Trong sảnh nhỏ, Cừu Nghi Thanh đã ngồi trên cao, Thân Khương đưa Kiều thiếu gia đến, hành lễ vừa muốn đi, đã bị gọi lại.


"Không phải đã tra được manh mối mới sao? Nói đi."


Thân Khương:......


Té ra thật sự không phải gặp lén gì đó, mà là tra án, là hắn hẹp hòi!


Hắn lật đật chấn chỉnh lại biểu tình: "Dạ! Thủ hạ đi tra xét thanh lâu nữ tử Hồng Mị, vì thời gian eo hẹp, hành tung của người này tạm thời vô pháp xác định, nhưng trình tự tặng khăn ra ngoài đã điều tra rõ, Từ Lương Hành có được trước, ngay trong bữa hoa yến Trang thị làm ngày đó, trước đó ông ta có nhờ người khác, hôm bữa tiệc người ta vừa lúc đưa tới cho ông ta, quận mã là chạng vạng ngày hôm sau, ra Diệu Âm phường, tự mình đi thanh lâu, nặc danh dùng nhiều tiền mua được......"


Cho nên về mặt trình tự không có vấn đề, ăn khớp với toàn bộ phán đoán của Kiều thiếu gia trước đó.


"Còn có chính là độc này, thuộc hạ cẩn thận bài tra trên dưới Từ gia, cùng với danh sách khách đến hoa yến, cụ thể là ai động tay động chân, phương hướng vẫn không rõ ràng, nhưng ngày đó trúng độc cũng không chỉ có mình quận mã và Trang thị, độc hẳn là được hạ trong trà, ngoại trừ hai người bọn họ, có hơn mười khách nhân khác cũng bị tình trạng như vậy, không có phản ứng gì lớn, chỉ là ăn uống mất ngon, ngay cả tiêu chảy cũng không có, bản thân họ cũng không quá để ý, cũng không mời đại phu, hiện tại đã hoàn toàn bình phục, thuộc hạ nhờ đại phu xem qua cho bọn họ, mạch tượng không có gì không ổn, da trên người không có gì khác thường, ăn uống cũng đã ngon miệng trở lại, phi thường khỏe mạnh."


Diệp Bạch Đinh trầm ngâm: "Cho nên độc này, cũng không phải chính xác hạ cho ai đó, hung thủ vô pháp khống chế điểm này, chỉ tận lực làm được trong phạm vi nhỏ, chỉ cần xác định người chết có thể trúng độc là được."


Thân Khương: "Không sai, giống như phỏng đoán trước đó của ngươi và Chỉ Huy Sứ!"


Diệp Bạch Đinh nhìn về phía Cừu Nghi Thanh: "Chỉ Huy Sứ lần này trở về, chắc là cũng hỏi được tin tức từ chỗ Tuyên Bình hầu?"


Cừu Nghi Thanh lắc đầu: "Hầu gia uống nhiều rượu, say bất tỉnh nhân sự, nói không rõ, nếu muốn biết chi tiết, phải chờ ông ta tỉnh lại."


Diệp Bạch Đinh nghiêng đầu, nhưng mà?


Cừu Nghi Thanh: "Nhưng bổn sứ xác nhận qua, ông ta cũng mắc hoa

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play