Trong nhà sắp có thêm sinh mệnh mới là tin đáng mừng nhất mấy năm qua, đặc biệt hôm nay còn là tất niên, càng làm mọi người mừng rỡ.
Đại Bảo cười ngây ngô suốt, thỉnh thoảng ngó ngó vợ ngồi trên giường lò, mừng đến không biết làm gì, Cẩm Khê thu hết vào mắt, trong lòng cũng vui thay anh trai, đột nhiên bàn tay thấy ấm áp, nhìn sang bên cạnh, ánh mắt Khương Thần ngập tràn nhu tình dịu dàng nhìn cậu, bàn tay hai người nắm chặt nhau, cũng đầy hạnh phúc.
Tết nhất luôn náo nhiệt, mùng một Diệp gia thôn tế tổ, càng long trọng hơn năm rồi. Cẩm Khê nghĩ dường như các cụ của thôn muốn khôi phục và đặt nặng một vài phong tục truyền thống, cảm thấy nó có thể giúp mọi người càng thêm đoàn kết gắn bó với nhau. Cậu không biết người khác nghĩ sao, nhưng cậu thì rất cảm động, giống như làm vậy con người liền có cội nguồn, không cần sợ tứ cố vô thân.
Mồng Năm trong thôn họp hội nghị lần nữa, liên quan đến việc chung sống với người ngoài thôn, năm nay cuộc sống của những người đó không tệ, công trình trong Diệp gia thôn nhiều, có thể kiếm được không ít lương thực, rồi đội săn bắt ra ngoài cũng sẽ dẫn họ theo, rau quả dại không thiếu, huống chi Diệp gia thôn cũng không mặc kệ, có thu hoạch lớn sẽ chia sẻ cho bọn họ một ít, nửa năm qua chỉ có một trường hợp chết đói và một chết rét, sinh hoạt rất yên ổn, họ không định rời khỏi, chỉ hy vọng có thể có một ngày chính thức gia nhập Diệp gia thôn.
Đảo mắt cái liền tới Mười lăm, hôm nay thôn có tiết mục mới là khắc băng đăng, cho tuyết tan vào khuôn làm thành các khối băng hình dạng khác nhau, rồi đục rỗng một vị trí thích hợp, đặt ngọn đèn dầu nhỏ vào, trong thôn không có điện, mà có máy phát điện kiếm từ ngoài về cũng vô ích, khí hậu khắc nghiệt hại nhiều máy phát điện không thể sử dụng, ngay cả nhà Cẩm Khê cũng thế, đến mùa đông ánh nắng ít ỏi, máy phát điện bằng năng lượng mặt trời không duy trì được hai tiếng đồng hồ. Cả thôn chỉ còn máy phát điện trên phi cơ Khương Thần lái về là xài tốt, nhưng bây giờ cũng phải tiết kiệm, được đặt ở toà nhà hội nghị. Vick tìm được nhiều tư liệu ở thành thị, chỉ có thể dùng máy tính xem, đương nhiên sau khi mang về sợ máy tính không xài được nên in ra một ít, song dữ liệu quá nhiều, không in ra nổi hết, mà hắn cũng quen dùng máy tính làm việc nên ở tầng hai toà nhà hội nghị có một văn phòng trang bị máy tính, người bình thường không được tuỳ tiện vào đó.
Hiện thôn có nhiều nhân tài có khả năng nghiên cứu điện lực hoặc công nghệ chế biến vật phẩm, đáng tiếc mọi thứ đều biến đổi, nhiều tri thức ngày trước không dùng được, phải góp nhặt đúc kết lần nữa. Nền khoa học kỹ thuật văn minh nhân loại thụt lùi.
Dầu của ngọn đèn là từ một loài thực vật kiếm được trong rừng, người trong thôn gọi là quả dầu. Thực vật rừng rậm ngày càng đa đạng, bất quá đều là thực vật lúc trước tiến hóa thành, như quả dầu trước kia là một loại cỏ dại vô dụng mọc thành lùm, mùi khó ngửi, gần thu sẽ kết quả nhỏ như viên bi, vị cũng không ngon, không có tác dụng gì, sau người ta vào núi phát hiện giờ loại cỏ dại này sinh trưởng mạnh vô cùng, cao ngang một người, gần bằng cây bụi thấp, trái của nó to như quả nhãn, kết thành từng bó, rất cứng, lúc ăn thử thì cắn phải một ngụm mỡ béo ngậy, có mùi thơm, nhưng vị đắng chát khó ăn.
Song loài heo cực kỳ thích ăn trái này nên mọi người hái nhiều mang về nuôi heo, từ khi có lương thực thôn bắt đầu nuôi heo trở lại, trái này rất dễ tìm, một gốc cây là đủ chất đầy túi, sau trong thôn thiếu dầu đốt đèn, mọi người mới liên tưởng tới quả này, kết quả cho hiệu quả cực tốt, dầu ép ra đốt sáng lại không sinh nhiều khói, hơn nữa còn tản mùi thơm nhàn nhạt. Thịt quả sau khi ép hết dầu vẫn có thể tiếp tục nuôi heo. Đúng là đồ tốt.
Nhà nào trong thôn cũng xài đèn dầu nên đều sử dụng quả này, có điều năm rồi không tập trung thu thập loại dầu quả này, nếu không lúc nhóm Khương Thần đi trao đổi cũng muốn mang chút dầu theo, tin rằng cũng không có bao nhiêu căn cứ có điện xài. Chỉ không biết chỗ khác có loại trái này hay không.
Bởi vì thứ này, thôn bắt đầu coi trọng thực vật trái cây có chút quen mắt hoặc lạ mắt trong rừng, còn tổ chức vài người chuyên phụ trách nghiên cứu tác dụng của thực vật rừng, hy vọng có thể tìm được thứ hữu ích.
Hoà trong nước đã thêm phẩm màu, rồi đốt lên, băng đăng trông xinh đẹp hơn hẳn, ban đêm ngày Mười lăm đó cả thôn sáng trưng, đủ loại băng đăng muôn màu muôn vẻ , tô điểm thêm vẻ đẹp cho thôn.
Băng đăng đã làm xong trước đó vài ngày, do mỗi nhà mỗi hộ tự làm băng đăng của nhà mình. Nhà Cẩm Khê là cậu và mấy đứa bé cùng nhau làm, bọn cậu không có khuôn nào đẹp, bất quá lúc trước lấy được không ít dụng cụ nhà bếp, nồi chén gáo chậu to nhỏ đủ kích cỡ, vuông tròn đủ hình dạng, luôn bỏ không trong kho, Cẩm Khê lục ra vài cái hình dáng đẹp, rồi cùng bọn nhóc hoà tan tuyết, thêm màu, cho đóng băng. Khối băng lớn lớn nhỏ nhỏ liền ra đời, làm nhiều chút trang trí ở sân, cũng rất đẹp mắt.
Mấy ngày tiếp theo đều đốt đèn liên tục, thẳng đến Hai mươi tháng Giêng trời đổ trận tuyết, đèn mới tắt.
Qua Mười lăm trong thôn hội họp, xác định các quyền lợi nghĩa vụ liên quan, Khương Thần được chọn làm thành chủ Diệp thành đời thứ nhất, cách gọi thành chủ do mọi người suy nghĩ kỹ rồi mới quyết định, tuy không giống kiểu xưng hô của người hiện đại, nhưng đã là thời buổi loạn lạc, những thứ trước đây đều dứt bỏ, hiện là thế giới mới. Cách gọi thành chủ tương đối cổ xưa nhưng rõ nghĩa, người từ ngoài tới vừa nghe là biết có ý gì, cũng rõ Diệp thành là dạng kết cấu gì.
Thành chủ không phải luân phiên, thôn làng cần phát triển yên bình ổn định, không muốn làm ra chế độ tuyển cử gì gì, vài năm thay đổi một người, vì như vậy khiến lòng người dễ sản sinh tâm tính cạnh tranh, thời gian dài liền thành đấu tranh nội bộ, thế nên xác định địa vị thành chủ ngay từ đầu, trừ phi thành chủ tử vong ngoài ý muốn hay gây ra chuyện uy hiếp an nguy của Diệp thành, bị hai phần ba phiếu bãi bỏ của hội trưởng lão, nếu không sẽ giữ chức thành chủ mãi.
Quyền hạn và trách nhiệm của thành chủ rất lớn, điều khoản chừng hơn năm mươi điều, nhưng tổng kết lại chỉ có một ý chính, chính là thành chủ tồn vong cùng Diệp thành, bảo đảm lợi ích cho người toàn thành. Kỳ thực cẩn thận nghiên cứu những điều khoản này, Khương Thần chẳng khác gì người thủ hộ Diệp thành, trách nhiệm lớn vô cùng.
Đề nghị này do ông chú Sáu nói ra trước, thời loạn cần dùng biện pháp mạnh, và trong thời loạn không phải việc gì cũng có thể dân chủ như trước, nhất định phải có người chỉ huy bình tĩnh quyết đoán. Này không cần chọn, lựa chọn đầu tiên chính là Khương Thần, năng lực giải quyết vấn đề gọn nhẹ, giá trị vũ lực mạnh, có bản lĩnh. Các cụ của thôn đã già, tuy họ có kinh nghiệm và trí tuệ có thể giúp người trẻ tuổi bớt đi chút đường vòng, song họ không có năng lực lãnh đạo những đứa bé kia, nên ông chú Sáu căn bản không suy nghĩ đến thế hệ trước. Mà sau khi đề cử Khương Thần, mọi người cũng không có ý kiến. Có lẽ chỉ có anh làm thành chủ, Diệp thành mới thuận lợi phát triển, đương nhiên nếu Cẩm Khê lên vị trí kia cũng không có vấn đề, tiếc là Cẩm Khê không giống người lãnh đạo, mà thôn cũng không muốn đẩy cậu ra phía trước.
Cứ như vậy trải qua một đoạn thời gian nghiên cứu, Khương Thần được chọn làm thành chủ đời thứ nhất, nếu không có gì ngoài ý muốn sẽ giữ chức đến năm sáu mươi tuổi, sau đó thôn lại chọn đời thứ hai, bất quá vì đề phòng thành chủ tiếp theo không đủ tư cách gây thiệt hại cho Diệp thành, còn định ra một điều khoản là thành chủ đời kế sẽ được bầu chọn trước mười năm, toàn thành đều tham dự, quy định liên quan tới điều này vẫn chưa chuẩn xác được, dù sao chờ Khương Thần đến sáu mươi tuổi còn rất xa, làm như vậy cũng là vì Diệp thành, nếu thuận lợi, thời điểm Khương Thần giữ chức thành chủ là giai đoạn gian nan nhất của Diệp thành nên mới cho anh quyền hạn rất lớn, về phần sau này còn phải xem tình huống.
Ngoài thành chủ, Diệp thành lại chọn ra hai mươi mốt vị trưởng lão, đây cũng là cách xưng hô cũ, hai mươi mốt trưởng lão này rất quan trọng, họ không đảm nhiệm bất cứ chức vụ gì trong thành, nhưng có quyền giám sát và tham dự hội nghị, về quyền giám sát, họ giám sát tất cả mọi thứ bên trong thành, phát hiện vấn đề có thể nói ra, thậm chí đóng góp ý kiến cho việc lớn của thành, có câu nhà có người già như có bảo vật, không thể xem thường trí tuệ của người già, kinh nghiệm cả đời họ trợ giúp lớp trẻ rất nhiều. Các trưởng lão còn có quyền biểu quyết, nếu hai phần ba trong số họ phản đối một việc, việc này sẽ bị bác bỏ, bao gồm cả vị trí thành chủ.
Các trưởng lão không đảm nhiệm công tác thực chất gì, độ tuổi trong vòng năm mươi lăm đến bảy mươi lăm, vừa qua bảy mươi lăm liền tự động giải nhiệm, sau đó chọn ra tân trưởng lão lên thay, rất nhiều quy tắc quy định rườm rà, đương nhiên có một ngoại lệ chính là Diệp Cẩm Khê, không đến ba mươi cậu sẽ gia nhập hội trưởng lão, hơn nữa là trưởng lão tại chức trọn đời duy nhất, điều này căn cứ vào năng lực của cậu mà xác định. Thật ra trong thôn vốn muốn Cẩm Khê đảm đương một loại thân phận siêu phàm gọi là quốc sư, phải biết người đưa ra ý tưởng kết cấu thành chủ trưởng lão chính là Trương Thành, lúc đó cậu ta nhiễm game nên nói đại, nào ngờ người nói vô tâm người nghe hữu ý, cuối cùng cứ thế quyết định, nhưng Cẩm Khê cương quyết không đảm nhiệm cái chức quốc sư gì kia, đúng là nghe như giỡn chơi mà. Ngay cả thân phận trưởng lão cũng là bị khuyên mãi mới đồng ý.
Ngoài tầng quyết sách cao cấp là thành chủ và trưởng lão, Diệp thành còn tiến hành phân công chức vụ cụ thể, tóm gọn lại chia làm hai mảng lớn, một mảng là quản lý đối nội, mảng khác là vũ trang phòng thủ đối ngoại, đối nội không cần phải nói, là về phương diện quản lý bên trong, chủ yếu do Diệp Thu tổng chỉ huy, về mặt vũ lực, đội săn bắt chia làm bốn đại đội, mỗi đại đội hai trăm người, bao gồm những người dưới bốn mươi trên mười lăm tuổi, mỗi đại đội còn chia làm vài tiểu đội, bởi vì nhân khẩu Diệp thành tăng lên, về sau việc phòng thủ Diệp thành luôn duy trì ở mức nhân số là hai đại đội. Không có mệnh lệnh của Khương Thần, không được cải biến sắp xếp.
Lần này Diệp thành xác lập quyền lực là một bước phát triển trọng yếu, cũng bắt đầu từ đây, Diệp thành tập trung quyền hạn, đi lên con đường hùng bá một phương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT