Điềm Báo Mạt Thế

Chương 91:


2 năm

trướctiếp

Toàn doanh trại bị tiếng sói tru làm bừng tỉnh, từ lúc thế giới biến đổi tới nay, biến hoá của động thực vật rõ rệt hơn nhân loại nhiều, có lẽ nhờ tính thích nghi với môi trường biến hoá cao.

Sói là động vật quần thể, đừng nói hiện tại, ngay cả trước kia, sói thảo nguyên sói rừng đã khiến con người kiêng kỵ, sau tận thế, động vật tiến hóa, bầy sói cũng không ngoại lệ và vẫn hành động theo bầy đàn, Diệp gia thôn từng đụng phải bầy sói, không chỉ tố chất cơ thể chúng gia tăng, tính công kích với nhân loại càng thêm cố chấp. Nếu để Cẩm Khê lựa chọn, cậu thà đối đầu với hổ cũng không muốn đấu với sói.

Ra khỏi lều, Khương Thần dắt tay Cẩm Khê đi “Bầy sói.” Người gác đêm nghe tiếng sói tru liền một mình ra ngoài xem xét tình hình, khi trở về sắc mặt có chút tái nhợt.

Khương Thần hỏi “Có bao nhiêu?”

Người nọ lắc đầu “Không biết, khắp nơi đầy rẫy cặp mắt xanh thẳm. Hình như chúng đã bao vây toàn bộ khu trại.”

Cẩm Khê khẽ cau mày “Sao chỗ này lại có sói chứ?”

Khương Thần không đáp, quay đầu nói với Diệp Khoa “Cậu bảo mọi người mau đi chuẩn bị, đốt thêm vài đống lửa, thu dọn đồ đạc, sắp xếp sẵn xe trượt tuyết luôn, chúng ta sẽ rời khỏi bất kỳ lúc nào. Tôi ra đó xem một chút.”

Diệp Khoa gật đầu “Có cần thu lều lại không?”

Khương Thần lắc đầu “Không cần, thời gian gấp rút, thứ nào không cần thiết cứ vứt bỏ. Dặn tất cả chuẩn bị sẵn sàng.”

Diệp Khoa đáp lần nữa, xoay người chạy đi.

Khương Thần kéo Cẩm Khê vào lều, lấy ra liên giáp(1) do Vick thiết kế đưa Cẩm Khê mặc “Lát nữa dù xảy ra chuyện gì, em phải luôn theo sát anh.”

Cẩm Khê gật đầu, cẩn thận mặc áo giáp bằng kim loại ở trong, thêm áo da bó sát bên ngoài, quần áo dày thì ấm nhưng nặng, không nên mặc. Liên giáp này do Vick chế tạo, sử dụng loại thép đặc biệt, nhẹ và mỏng, có mũ trùm đầu, tay áo, dài đến bắp đùi, không cản trở Cẩm Khê hoạt động, lớp áo giáp tuy mỏng nhưng chống đỡ được công kích từ vũ khí lạnh, ngay cả dao găm đặc chế của Khương Thần cũng không thể đâm rách, chịu được móng vuốt sắc bén của động vật.

Nhóm cậu kiếm được nguyên liệu này trong phòng thí nghiệm bí mật kia, nhờ thói quen thu gom vật liệu của Vick, rồi từ tư liệu biết về loại nguyên liệu này, dùng hơn nửa năm trời mới làm ra một áo giáp, mà phần nguyên liệu còn dư cũng chỉ đủ làm thêm bốn cái.

Trước khi bọn cậu lên đường, liên giáp này mới vừa hoàn thành, tầng lớp quyết định sách lược của thôn biết thứ này hiếm hoi, coi như món đồ thí nghiệm nên làm thành kiểu dáng quần áo, có thể bảo hộ hai mặt trước sau, chút nguyên liệu còn dư thì làm miếng bảo vệ tay hoặc giáp hộ tâm, tận dụng hết số nguyên liệu, liên giáp này cho Cẩm Khê cần nó nhất, bất kể từ phương diện nào, Cẩm Khê cũng là người cần bảo vệ nhất.

Do là áo giáp kim loại nên hơi lạnh, lúc ngủ Cẩm Khê sẽ cởi ra, lúc này nhất định phải mặc.

Khương Thần dẫn theo Cẩm Khê điều khiển xe trượt tuyết hai chó kéo đến rìa doanh trại xem xét, hiện mọi người trong doanh trại đều đứng dậy, khắp trại nhóm lên đống lửa, chiếu sáng bầu trời đêm, cũng rọi sáng đôi con ngươi bầy sói. Chỉ thấy trong bóng đêm âm u xa xa, từng đôi sắc xanh lấp lánh như ngọn đèn sáng lạnh , ánh huỳnh quang dày đặc khiến Cẩm Khê hít mạnh một hơi.

“E là sói chung quanh đây đều tụ lại, không chỉ có một bầy.” Ánh mắt Khương Thần rất tinh, nhìn cái liền phát hiện đám sói không phải chỉ từ một quần thể.



“Sói khác bầy sao tụ lại một chỗ?” Cẩm Khê có chút mê mang.

“Có thể bọn sói trở nên thông minh, về trại thôi, hôm nay sẽ có trận chiến ác liệt.” Khương Thần nói, kéo dây cương, đánh vòng xe trượt tuyết lại.

Doanh trại do các căn cứ rời rạc tụ lại, hình thành nơi ở tạm thời hình bầu dục, mỗi căn cứ chiếm một mảnh đất, hai bên kề sát trại của căn cứ khác, phía trước là nơi dùng để giao dịch, mặt sau để hoang, hiện tại bầy sói đã bao vây cả doanh trại. Đằng sau mỗi căn cứ đều có sói.

Ban nãy Khương Thần mới nhìn sơ, thấy lũ sói rất đông, căn bản không có một lỗ hổng, rất rõ ràng, đám sói coi bọn họ là con mồi mà tiến hành vây săn.

Nhìn lũ sói lượn lờ bên ngoài, không có ý xông vào, Khương Thần bảo Diệp Khoa đi hỏi ý kiến mấy căn cứ khác.

Diệp Khoa, Cẩm Lân đánh xe trượt tuyết chạy đến mấy căn cứ lớn hỏi thăm tình hình, lúc này doanh trại đã loạn thành một nùi, tuy nói giá trị vũ lực của loài người sau tận thế có chỗ tăng mạnh, nhưng mỗi căn cứ chung quy vẫn có người chưa từng vật lộn cùng thú dữ, lúc này vô cùng hốt hoảng, các căn cứ không hẹn mà cùng châm thêm nhiều đống lửa, hy vọng ánh lửa khiến bầy sói lùi bước, bất quá nhìn bầy sói du đãng phía ngoài không định thối lui thì biết chúng không e ngại lửa nhiều như vậy.

Năm phút sau, hai người Diệp Khoa trở lại “Họ cũng không có biện pháp gì đáng kể, đa số đều chất đống hàng hoá hy vọng có thể che chắn một phần.” Diệp Khoa cảm thấy cách đó căn bản không được.

Khương Thần cau mày “Gọi mọi người tập trung, chuẩn bị mũi tên lửa. Cột dây thừng dài cho chó kéo xe.” Chó kéo xe cũng rất mạnh, tuy còn thua sói chút đỉnh, song hai chó có thể đấu với một sói, bất quá nếu cả bầy sói tiến công, tình cảnh nhất định hỗn loạn, khi đó chưa chắc họ điều khiển được đám chó. Buộc dây thừng dài có thể giúp khống chế phần nào, hai đầu dây một đầu cố định trên đất, một đầu kéo miệng được, nếu đến thời điểm nguy cấp, bọn họ kéo đầu móc ra là có thể rời đi. Đương nhiên khi đó số người chạy thoát có thể sẽ không nhiều.

Bầu không khí khẩn trương lại qua thêm nửa giờ, người các căn cứ bắt đầu liên hệ với nhau, hy vọng cùng nhau chống lại bầy sói, Khương Thần tỏ thái độ nghe theo ý họ, nhưng chỉ xét trong nửa giờ cũng không có một phương án sáng suốt, Khương Thần liền biết những người này không đáng tin cậy, thời khắc mấu chốt không chừng còn liên lụy họ.

UUU —— một tiếng tru vang dội đột nhiên phát ra từ bầy sói, tức thì đám sói rục rịch ngóc đầu dậy, vọt nhanh về phía doanh trại, nhìn sơ ít nhất cũng phải hai ba ngàn con.

“Bắn tên ——” Khương Thần hét lớn một tiếng, dẫn đầu bóp cò nỏ cầm tay. Cái nỏ liên phát của anh rất lớn, một lần bắn được bốn tên, Cẩm Khê bên cạnh cầm cái nỏ khác giống như của Khương Thần, loại nỏ này uy lực lớn nhưng cần phí chút thời gian để lắp tên, Cẩm Khê dứt khoát ở bên cạnh giúp anh lắp tên lên, tốc độ lắp của cậu không chậm, tốc độ bắn nỏ của Khương Thần cũng nhanh, hai người phối hợp ăn ý, Khương Thần gần như phóng tên liên tục.

Lực bắn của Khương Thần rất mạnh, sói bị bắn trúng sẽ bị văng thật xa, thậm chí có khi một mũi tên xuyên thủng hai con, tỷ lệ trúng đích gần như trăm phần trăm.

Những người khác cũng không kém, có người dùng nỏ, có người sử dụng cung, dù lực bắn lớn hay nhỏ cũng tạo thành sát thương cho lũ sói, huống chi đầu mũi tên bị châm lửa, lông sói hơi dài chút liền bắt lửa.

Có điều Cẩm Khê phát hiện lũ sói bị cháy lông sẽ lăn lộn trên đất vài vòng, có vài con thật sự dập tắt được lửa.

Ban đầu khoảng cách giữa bầy sói và doanh trại không xa nên lọt vào trại rất nhanh, lúc này khắp nơi truyền đến tiếng quát tháo, tiếng chém giết, còn có tiếng súng nổ, Khương Thần có thể nghe ra tiếng súng là xuất phát từ căn cứ Kinh Tây, hơn nữa đều là trang bị của lính đánh bộ, hiển nhiên hỏa lực trong tay họ không nhỏ.

“Sao mấy con sói này giống như đang phát điên vậy.” Cẩm Khê nhìn từng sói lửa, theo lý thuyết, sói đều sợ lửa, lúc này hẳn phải lùi bước, nhưng bọn sói này căn bản không hề sợ.

Khương Thần gật đầu, một đao bổ về con sói trước mắt, đao này là mới chế tạo, vừa dài vừa rộng, trọng lượng rất nặng, một nhát đao trực tiếp bổ nghiêng thân sói ra làm hai.



Cẩm Khê đối phó với một con vồ nghiêng vào mình, cậu dùng năng lực dự kiến nhìn thấy động tác của nó sau vài giây, cơ thể phản ứng trước đó, né nghiêng thụi dao vào bụng sói, xương sói rất cứng, sức của Cẩm Khê không thể đấu chính diện với nó, chỉ có thể ra tay ở phần bụng mềm nhất.

Người trong trại cậu, hoặc hai hoặc ba người hình thành một nhóm nhỏ, bảo vệ canh chừng cho nhau, vì từng đánh thắng một bầy sói nên hiện giờ gặp sói cũng không hoảng hốt, hơn nữa họ đều là thợ săn thành thạo, chuyến này cử ra ngoài là đội thanh niên tài giỏi nhất của thôn, dù số lượng sói khá nhiều, mọi người vẫn có thể ứng phó.

Đúng lúc này, lại một tiếng sói tru vang lên, đám sói công kích càng thêm điên cuồng, bọn cậu có thể nghe tiếng kêu thảm thiết từ các lều trại khác. Trước đó thảo luận hợp tác phòng ngự không đạt tới nhận thức chung nên hiện các căn cứ đều hành động riêng, có mạnh có yếu.

May mà có chuẩn bị sẵn, chất chồng hàng hóa thành từng đống, tuy hàng hóa không thể ngăn cản bầy sói, nhưng có thể cho họ chút không gian phòng thủ linh hoạt, ngoài ra đống lửa cũng làm lũ sói kiêng kỵ. Giống như bọn Khương Thần, vây quanh mấy đống lửa vật lộn với chúng.

Đột nhiên Cẩm Khê nghe thấy tiếng vó ngựa lộc cộc ầm vang, giải quyết xong mấy con sói gần đó rồi quay đầu nhìn, không ngờ là căn cứ Kinh Tây “Căn cứ Kinh Tây rút lui.” Cẩm Khê nhăn mày.

“Ừ, họ chuẩn bị vô cùng đầy đủ.” Chỉ nghe tiếng súng thì đủ hiểu. Khương Thần nhăn mặt, việc lũ sói mò tới cũng rất kỳ lạ.

Vật lộn thêm nửa giờ, mấy con sói mạnh mấy thì vẫn có nhược điểm, động vật vốn sợ lửa, lông trên mình bị bén lửa sẽ không dễ dập tắt, nên tuy mỗi doanh trại đều tổn thất không nhỏ, song cuối cùng vẫn dẹp yên được lũ sói. Bọn họ không tìm thấy con đầu đàn, có lẽ nó đã bỏ đi, hoặc giả chết trong trận chiến.

Kiểm kê sơ bộ sau cuộc chiến, đội ngũ Khương Thần có không ít người bị thương, được cái không nguy hiểm đến tính mạng, nghiêm trọng nhất là hai người gãy xương tay, một người gãy xương sườn, mà kỳ thật Cẩm Ngọc bị một con sói quào trúng mặt, má trái bị rạch ba đường máu, vết máu còn lòi thịt, cũng may là không trúng mắt, nhưng mặt bị rách, dù vết thương lành cũng sẽ để lại ba vết sẹo dữ.

Những căn cứ khác ít nhiều đều có thương vong, đám người Khương Thần cũng ra hỗ trợ, kỳ thực bọn cậu muốn xem tình trạng các căn cứ khác, kết quả hai căn cứ gần căn cứ Kinh Tây thiệt hại lớn nhất, dù mọi người không tới mức gọi là đồng minh thì vẫn cùng chung chiến tuyến, thời điểm đánh nhau vẫn có chút tác dụng ngăn trở cho nhau, nhưng căn cứ Kinh Tây vừa rời đi, bầy sói ở căn cứ đó liền công kích sang hai bên, nên áp lực của họ rất lớn.

Kết thúc cuộc chiến, các căn cứ không dám tiếp tục dừng ở chỗ này lâu, mùi máu tươi quá nồng sẽ dẫn tới mãnh thú khác, nên tất cả quét tước chiến trường xong lập tức chuẩn bị rời khỏi, số lượng bầy sói chừng hai ngàn bảy hai ngàn tám con, hơn phân nửa bị chết cháy, số còn lại cũng có chút giá trị.

“Em xem này.” Khương Thần từ bên ngoài trở về đưa đồ trên tay cho Cẩm Khê xem.

Cẩm Khê đang hu dọn đồ đạc, thấy thứ Khương Thần cầm thì sửng sốt “Đây là sói con?”

Khương Thần gật đầu “Thành phố núi gần căn cứ Kinh Tây không còn bao nhiêu người, sói ở nơi đó nhiều nhất, anh đi xem thì tìm được nó.”

Cẩm Khê quan sát sói con này khác với sói bình thường, toàn thân lông trắng toát, cái đầu không lớn, phỏng chừng mới chào đời chưa được một tháng “Chẳng lẽ có người dùng sói con dẫn dụ bầy sói tới?”

Khương Thần gật đầu “Anh cũng đoán thế, việc lũ sói tập kích hôm nay quá kỳ quá. Không phải chúng đến săn mồi ăn, anh xem qua những người bị chết, không có vết bị sói gặm, hơn nữa trên mình sói con này không có vết thương, em xem vật này, hẳn là một loại bột phấn có thể khử mùi trên người sói. Có lẽ có người bắt sói con rồi che mùi đi, chờ bột phấn không còn giấu được mùi, bầy sói sẽ tụ tập tìm tới, sói con này là sói trắng, có lẽ là hậu duệ của Lang Vương.” Khương Thần nói, cầm sói con lắc lắc “Là bị bóp chết.”

Cẩm Khê cau mày thở dài “Căn cứ Kinh Tây làm?”

“Anh cũng nghĩ vậy. Chỉ là thấy lạ, sao họ có thể cam đoan lũ sói sẽ tìm tới đây theo ý họ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp