Dù muốn tức tốc về nhà, nhưng tốc độ của bọn Cẩm Khê cũng không thể quá nhanh, trên xe chở vật tư đành phải từ từ mà tiến, con đường này Khương Thần đã rất quen, cũng không lo lắng. Vì xe chất quá nhiều đồ, người đánh xe không có chỗ ngồi, chỉ có thể đi theo bên cạnh, may mà thể chất mọi người gia tăng, đều là người lao động, không sợ cuốc bộ.

Đã lâu Cẩm Khê không lội bộ đường dài như vầy, đi hết một ngày, bàn chân sưng đỏ cả lên, buổi tối lúc nghỉ ngơi Khương Thần lấy chút nước nóng cho cậu ngâm chân, kết quả nước chưa tới người đã ngủ gục mất tiêu.

Ngủ thẳng tới nửa đêm, Khương Thần cảm giác nhiệt độ lạnh xuống, bèn vạch cửa lều ra một khe nhỏ, nhìn thấy bên ngoài có tuyết rơi, anh nhẹ nhàng chỉnh lại túi ngủ cho Cẩm Khê rồi ra khỏi lều. Ở ngoài tuyết rơi không ít, trước tiên anh đến chỗ chuồng gia sức vừa dựng tạm kiểm tra, hết thảy bình thường, những người khác an ổn ngủ trong lều, anh đi tới phạm vi vây ngoài lều, thay thế người gác đêm, ném thêm củi vào đống lửa.

Lấy ra hai củ khoai tây từ hành lý xách tay, ném tới cạnh đống lửa. Mấy tháng nay trong thôn biến đổi rất lớn, tuy anh và Cẩm Khê không có tinh lực đặt vào thôn làng, nhưng có nhiều trưởng bối chủ trì hướng đi cho thôn, hết thảy cũng thuận lợi, hạt giống họ mang về sinh trưởng rất tốt, ngoài hạt mầm giữ lại, họ còn có một chút để ăn, giống như khoai tây này từng củ to như một nắm tay lớn, lượng thu hoạch mỗi mẫu đất còn nhiều hơn so với trước thiên tai.

Khương Thần dự tính lần này trở về sẽ ngả bài cùng ông bà nội, anh không muốn chờ đợi nữa. Cho tới bây giờ Cẩm Khê vẫn không nói gì, nhưng hai người họ đều biết tâm tư đối phương, chẳng qua đều khắc chế, lần này trở về Đại Bảo cũng sắp kết hôn, bất kể thế nào, Đại Bảo lấy vợ thật sự làm anh thở phào nhẹ nhõm, ít nhất chi này của Cẩm Khê có người nối dõi tông đường, coi như có thể ăn nói với ông bà.

Anh nghĩ có lẽ các cụ trong nhà sẽ không vui với lựa chọn này của bọn anh, nhưng cuối cùng sẽ chấp nhận thôi, dù sao các cụ rất thương yêu họ.

Đang ngẫm nghĩ, Khương Thần chợt nghe tiếng bước chân giẫm lên tuyết vang sột soạt, nhìn theo nơi phát ra âm thanh, Cẩm Khê khoác áo choàng lông đi tới, “Em thức dậy làm gì? Còn sớm lắm.”

“Không thấy anh đâu nên ra ngoài xem.”

Khương Thần nhường lại chỗ anh ngồi cho Cẩm Khê, bản thân thì dịch qua một bên “Uống nước đi, anh đang nướng hai củ khoai tây, sắp ăn được rồi.” Khương Thần lấy ấm nước đặt trên đống lửa xuống, rót chút nước vào cốc, rồi khều hai cục đen thui gần đống lửa ra.

“Sao chỉ có mình anh ngồi đây?” Cẩm Khê bưng cái chén né sang bên cạnh một chút, do tuyết rơi nên họ dựng tạm một mái che nhỏ cho người trực đêm, còn chưa xong hết thì tuyết lớn đã đổ xuống.

“Hai người đó ở bên kia, bên này khá an toàn một người canh là đủ, không cần cẩn thận như vậy.” Thường xuyên dã ngoại nên Khương Thần rất quen thuộc cắm trại, vị trí này khá an toàn.

“Vừa rồi em nằm mơ, ngày mai xảy ra một trận động đất, không nghiêm trọng lắm, chừng cấp bốn cấp năm.” Hai tay Cẩm Khê thảy củ khoai qua lại cho bớt nóng “Sau đó sẽ liên tục động đất trong một tháng, tâm chấn hẳn là ở hướng Tây Bắc, lan đến vùng chúng ta.”

“Bây giờ em có thể dự kiến liên tục trong thời gian dài ư?” Khương Thần đưa lọ gia vị qua.

“Ừ, có thể dự đoán sóng thần trước đó làm năng lực này tăng lên.”

“Không có ảnh hưởng gì tới em chứ?” Khương Thần hỏi.

Cẩm Khê lắc đầu “Không sao, ngủ một giấc là được.” Bởi năng lực dự kiến tăng lên, thời gian dự kiến lâu hơn, đồng dạng sự trải nghiệm trong mộng cũng thực tế hơn, loại cảm giác này không quá tốt, giống như đợt nằm mộng sóng thần trước đó, tuy dự kiến chuẩn xác, sóng thần trong mộng không tổn thương được tới cậu, nhưng hắn có thể cảm giác áp lực sóng thần lên bờ mang tới, đó là áp lực của tự nhiên. Và cả cơn mơ động đất vừa nãy, mới đầu đất rung không lớn, ngay sau đó cậu phải đi tâm chấn, nơi đó ít nhất phải lên đến cấp tám cấp chín, đứng ở trung tâm trận động đất cậu có cảm giác trời đang sập xuống, tỉnh dậy liền cảm thấy ngực bóp nghẹt.

Nhưng cậu không muốn kể lể việc này với Khương Thần, anh đã bận rộn lắm rồi, mà cậu nghỉ ngơi một chút liền khoẻ.



Ăn một củ khoai tây nướng, Cẩm Khê lại trở vào ngủ.

Ngày hôm sau tinh thần cậu vẫn không quá tốt, đành nghe theo đề nghị của mọi người lên xe ngồi, bởi vì tuyết rơi trì hoãn hành trình, tốc độ rất chậm, ngày thứ ba họ chạm mặt Cẩm Kỳ, Cẩm Lân đánh xe trượt tuyết tới.

“Sao các cậu chạy tới đây?” Khương Thần cho đoàn xe dừng lại.

“Đội săn phát hiện một đàn bò ở đầm lầy phía Tây, khoảng hơn ba trăm con, có rất nhiều bò sữa, đoán chừng là chạy ra từ trại chăn nuôi trước kia. Trong thôn muốn bắt chúng về, nhưng trên đường phải đi ngang qua hang một con gấu cái, tránh không được, con gấu cái kia là gấu ngựa, to khoẻ và thông minh lắm, trong thôn sợ kéo dài thời gian, đàn bò kia sẽ di chuyển qua nơi khác nên bảo chúng tôi đến tìm anh.” Thật ra nỏ thủ thành có thể giết chết gấu, nhưng nó quá to mang ra khỏi tường thành độ chính xác sẽ giảm, chỉ sợ không giết được còn chọc giận con gấu kia tìm tới thôn làng trả thù thì phiền to. Không có kế hoạch vẹn toàn không ai dám động thủ.

Khương Thần nhíu mày, nhìn thoáng qua đoàn xe, hơi lo lắng.

“Không có gì đâu, anh về trước đi, Cẩm Kỳ, Cẩm Lân đuổi tới đây luôn thì biết chuyến đi săn này quan trọng lắm. Bên đây có nhiều người thế này mà, trước đó cũng đâu có nguy hiểm gì”

“Hay là em đi cùng anh đi.”

“Không được, mấy ngày này bên đây có động đất, em ở đây cũng có thể phòng bị trước.”

Khương Thần cũng không còn cách nào “Vậy mọi người cẩn thận một chút.”

Khương Thần cùng hai anh em Cẩm Kỳ, Cẩm Lân trở về, anh không về thôn mà đi thẳng đến địa bàn của gấu ngựa luôn, đội săn trong thôn săn đang chờ ở đó, Cẩm Kỳ Cẩm Lân dẫn đường cho anh.

Anh vừa đi không bao lâu quả nhiên phát sinh động đất, cấp độ không cao nhưng vẫn làm bọn gia súc kinh hoảng, nhờ Cẩm Khê nhắc nhở cả đoàn sớm đã dừng lại trấn an chúng nên không có thương vong gì.

Mấy ngày tiếp theo động đất diễn ra liên tục, tốc độ của đoàn xe ngày càng chậm. Thần kinh Cẩm Khê luôn căng thẳng, trong mộng không nói chính xác thời gian xảy ra động đất, cậu cần hồi tưởng lại các chi tiết nhỏ, dựa vào chúng suy đoán thời gian có động đất để chuẩn bị trước. Đặc biệt là hai ngày nay đoàn xe đi vào đường núi, cậu phải đề phòng tuyết trên núi sạt lở lúc địa chấn làm chôn đội xe.

Động đất liên tục cuối cùng cũng trôi qua, tối đó Cẩm Khê ăn chút đồ rồi vào lều ngủ ngay, có thể vì vẫn không được nghỉ ngơi đàng hoàng nên tối đó cậu ngủ đặc biệt say.

Cả doanh địa thật yên ắng, từ sập tối trời lại đổ tuyết, hôm nay họ đóng trại cạnh một vách núi, vì lều vải dựng ở bên trong, bốn người gác đêm đốt một đống lửa ngồi ở ngoài, tuyết quá lớn nên không tầm quan sát không được xa.

Lúc này ở vách núi cạnh khu đóng trại đột nhiên có vài người tuột xuống, họ khoác áo choàng trắng lẫn trong tuyết bằng mắt thường rất khó phát hiện. Mấy người này đáp xuống bên trong khu dựng trại, cẩn thận xác định mục tiêu đang ở trong một cái lều, có năm người cả thảy, ba người đứng ngoài canh chừng, hai người còn lại nhẹ nhàng dùng dao cắt rách lều vải, người có vóc dáng nhỏ gầy bò vào từ chỗ cắt.

Sau khi bò vào lều, hắn móc một tấm khăn từ túi quần ra, bao kín khuôn mặt, người nằm trong lều vẫn ngủ mê mệt không chút phản ứng. Người nọ dừng một chút, không có nghe thấy âm thanh gì khả nghi, tiếp theo hắn lại móc một chiếc đèn pin nhỏ ra chiếu vào người đang ngủ, so sánh với ảnh chụp, xác định đúng là mục tiêu. Vẫy tay ra hiệu, một người khác cũng tiến vào lều, cả hai đóng túi ngủ chứa mục tiêu lại, dùng vải trắng bọc kín rồi cùng khiêng ra ngoài.



Năm người này trở lại cạnh vách núi. Cột người nọ vào dây thừng, một người trong đám kéo mạnh ba sợi dây thừng, tiếp đó liền thấy người bị trói bị kéo lên, năm người cũng bắt lấy một sợi dây thừng khác bò lên, rất nhanh đã biến mất ở đỉnh núi.

Sáng hôm sau, người cả đoàn hầu như đều thức dậy, bữa sáng đã chuẩn bị xong, mà Cẩm Hàng vẫn không thấy bóng dáng Cẩm Khê đâu, “Cẩm Khê — Cẩm Khê —— ra ăn sáng này.”

Gọi vài tiếng vẫn không có ai trả lời, Cẩm Hàng mở cửa lều vải thò đầu vào, tức thì lại rụt ra “Không thấy Cẩm Khê đâu hết ——” hắn hô to. Cả khu trại lập tức bùng nổ.

Lúc Cẩm Khê tỉnh lại phát hiện mình bị bắt cóc, cả người bọc trong túi ngủ gần như không thể động đậy, đầu như muốn nứt ra và có cảm giác buồn nôn..

“Mấy người là ai?” Cẩm Khê dịch đầu, nhìn thấy mình đang nằm trong một buồng xe, một người đàn ông hơi lùn ngồi bên cạnh.

“Ui, tỉnh rồi.” Người đàn ông thấp lùn thấy cậu tỉnh thì cười cười, bất quá Cẩm Khê không ưa nổi, người này cười rộ lên giống như thu được tiền, nhìn cậu như một món hàng.

“Thể chất cậu yếu quá, bị chút thuốc mê mà ngủ đến một ngày.”

“Các người là ai? Định bắt tôi đi đâu?” Cẩm Khê hỏi lần nữa.

“Tỉnh rồi thì tự vệ sinh cá nhân rồi ăn chút gì đó. Cũng không thể nhịn đói.” Người đó không để ý câu hỏi của Cẩm Khê, tự mình nói.

Một tên mặt thẹo ngồi ở ghế salon đối diện đi tới tháo dây thừng và vải trắng cột ngoài túi ngủ ra “Thành thật một chút.” Hắn cảnh cáo xong thì ngồi trở lại.

Ngủ túi cũng không chật lắm, Cẩm Khê vội ngồi dậy, thấy được trong buồng xe có ba người đàn ông và một phụ nữ.

Mấy người này không xem cậu ra gì, có lẽ biết cậu không chạy thoát nổi. Cậu cũng không thể chạy, tác dụng của thuốc làm toàn thân vô lực, hơn nữa còn chả biết mình đang ở đâu.

Dường như họ không có ác ý với cậu, đương nhiên Cẩm Khê nghĩ như vậy là vì những người này coi cậu như món hàng, hẳn là được người khác thuê, nhiệm vụ là bắt cậu.

Cẩm Khê vào phòng vệ sinh một chuyến rồi trở lại chỗ nằm khi nãy, ở trỏng có cửa sổ nhỏ, tuyết đã ngừng, hiện tại là sẩm tối, nhìn vị trí nắng chiếu xem ra họ đang đi về hướng Tây.

“Ăn đi.” ‘Cạch’ một tiếng, người phụ nữ duy nhất trong xe đặt một cái khay lên bàn, trong khay chứa chút thức ăn.

Cẩm Khê rất không thoải mái, cảm giác buồn nôn cứ lởn vởn, nhưng cậu biết mình phải ăn chút gì đó để khôi phục thể lực, mới có cơ hội chạy trốn. Thức ăn khá được, một khoanh bánh bột mì, một phần khoai tây hầm thịt bò, ăn rất ngon. Đã lâu Cẩm Khê không ăn thịt bò, chợt nghĩ đến Khương Thần rời khỏi là vì người trong thôn phát hiện đàn bò ở đầm lầy phía Tây, hiển nhiên mấy người này không thiếu thịt bò ăn, có khi nào đàn bò kia là do họ cố ý dẫn tới không?

Nhúng bánh bột vào trong nước súp, Cẩm Khê ăn sạch sành sanh, không biết khi nào Khương Thần mới nhận được tin cậu bị bắt cóc, mục đích của những người này là gì? Cậu không thể ngồi đợi Khương Thần tới cứu, anh khó mà tìm đến đây được, những người này có xăng cho thấy căn cứ của họ không tầm thường, nhất định phải nghĩ cách chạy trốn. Tiến vào căn cứ sẽ không dễ thoát ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play