Khương Thần muốn đi thăm dò nội tình đám người này, chỉ là tình trạng Cẩm Khê không tốt, anh không thể rời khỏi, đành để Diệp Thu, Diệp Khoa đi tìm hiểu trước.

Trương Trung đã kiểm tra cho Cẩm Khê, vì thiếu dụng cụ nên anh ta không thể xác định rốt cuộc Cẩm Khê có phải bị lây nhiễm bệnh độc gì đó không, việc duy nhất có thể làm là cho mọi người dùng thuốc hạ sốt. Trong lúc bọn Diệp Khoa đi thăm dò tin tức còn chưa trở lại, Cẩm Khê lên cơn sốc một trận, thân thể yếu hẳn đi, so ra mấy người Diệp Trình khá hơn cậu một chút.

Khương Thần nhìn Cẩm Khê thở càng thêm yếu ớt thì không thể chờ đợi thêm nữa, xách súng ra ngoài, mặc kệ đám người kia có phải vô tội hay không, Cẩm Khê bị như vậy đều do bọn họ hại, chết chưa hết tội. Anh bất chấp tất cả.

“Anh Khương? Anh tính đi đâu vậy?” Vừa vặn Diệp Khoa và Diệp Thu điều khiển chó kéo xe trượt tuyết về đến cửa thôn.

“Các cậu về rồi. Có lấy được tin tức gì không?” Khương Thần thấy hai người bọn họ thì sắc mặt mới dịu đi chút.

“Có nghe được, ba tháng trước J thị xuất hiện một loại bệnh độc mới. Chết không ít người, cuối cùng mới điều chế ra vắc-xin phòng bệnh.”

Khương Thần nghe kể “Làm sao họ biết có vắc-xin phòng bệnh? J thị cách chỗ chúng ta không gần.”

“Trong số họ có vài người đến từ J thị.” Diệp Khoa cũng cảm thấy có chút không đúng “Khương ca, có phải họ có vấn đề không?”

Khương Thần gật đầu “Cậu tập hợp vài người chộp mấy người kia tới.”

Diệp Khoa đáp một tiếng, vội vàng lên xe trượt tuyết chạy đi.

“Anh Thu, tình trạng loại vi khuẩn này anh biết chứ?” Khương Thần hỏi.

Diệp Thu gật đầu “Có nghe họ kể một chút, loại vi khuẩn này sinh ra từ xác chết, vào mùa đông rất nhiều người chết bị tuyết chôn nên không có ai phát hiện cũng không được chôn, kết quả khi thời tiết ấm lên, những thi thể này phát tán ra vi khuẩn. Loại vi khuẩn này gây hại trực tiếp cho người nhưng không lây qua đường giao tiếp, họ gọi loại vi khuẩn này là Thi độc(1), người bị nhiễm bệnh có thể sống thêm bảy ngày, từ lúc phát bệnh cơ thể liên tục phát sốt và hôn mê, ngày thứ sáu thân thể bắt đầu biến đen, ngày thứ bảy tử vong.”

Khương Thần căng thẳng hẳn lên, “Tôi đưa bọn Cẩm Khê đi J thị, chúng ta bên này phải cẩn thận một chút, tôi nghi đây là một âm mưu.”

Diệp Thu gật đầu, trước đây từng va chạm không ít loại người, đối với việc này hắn rất rõ ràng. “Yên tâm, chỗ chúng ta khá là an toàn, trái lại tôi cảm thấy lần này họ cố ý nhắm vào Cẩm Khê. Mọi người nhất định phải đề phòng.”

Khương Thần kéo dây cương, “Có lẽ vậy, dù thật là bẫy tôi cũng không thể không đi, không thể để Cẩm Khê mạo hiểm.”

Diệp Thu thở dài “Lần này nhờ nhóm người đội trưởng Triệu đi theo hỗ trợ chứ?”



“Ừ, đại đội trưởng Triệu thì ở lại thôn, lần này tôi tính nhờ Trương Trung, Trịnh Nguyên đi theo, trên đường chăm sóc người bệnh, nếu thuận lợi thì trong vòng một tuần chúng tôi sẽ về, nếu mười ngày còn chưa trở lại nghĩa là bọn tôi đã xảy ra chuyện, mọi người không cần đi cứu viện, hãy trông coi thôn làng thật tốt. Nhà Cẩm Khê thì nhờ các anh giúp chiếu cố cho.” Khương Thần biết rõ nếu lần này thật là một âm mưu thì bên kia đã đào sẵn bẫy chờ họ, họ có nhiều người hơn nữa cũng không có tác dụng.

Diệp Thu không nói nữa, cả hai cùng nhau đi vào thôn.

Khương Thần nói tình huống cho Trương Trung, Trịnh Nguyên, hai người đồng ý đi theo, sau đó lại thương lượng một chút, chuyện lần này tám chín phần mười là cái bẫy bố trí cho Cẩm Khê, ra ngoài rất nguy hiểm, song họ lại không thể không đi, Diệp Khoa dẫn người đi bắt thì biết mấy người kia đã bỏ chạy, có vẻ mấy người đó đến là để báo tin cho họ.

Hiện tại Diệp Khoa bản lãnh lớn, trực tiếp quyết định đuổi theo bắt, đoán chừng là những tên đó cũng không thể chạy nhanh như vậy. Cuối cùng tại một chỗ cách thôn làng mười dặm chộp được chúng, vài tên cầm súng phản kháng lại, ba tên chết ngay tại chỗ, còn lại hai tên.

Bắt người trở về, hai tên này cũng bị doạ sợ, vừa hỏi liền khai toàn bộ, bất quá không có thông tin gì có giá trị, chỉ biết đúng thực là nhắm vào Cẩm Khê. Bọn họ được người ta thuê làm việc, người thuê bảo họ cầm theo bột phấn Thi độc tìm cơ hội gieo bệnh cho Diệp Cẩm Khê, việc khác không cần quản. Loại bột phấn Thi độc này ở trong không khí tiêu vong rất nhanh phải dùng ống chân không để chứa, sau khi mở ống chỉ có chưa tới nửa phút thời gian. Kế hoạch nguyên bản của họ là tiến vào thôn làng tìm cơ hội đập vỡ ống chân không chứa bột phấn Thi độc trước mặt Diệp Cẩm Khê, họ từng thấy ảnh chụp của Diệp Cẩm Khê, vì người phương Bắc đều cao to cường tráng nên so ra hình tượng Diệp Cẩm Khê tương đối dễ nhận biết. Ngày đó vừa vặn Diệp Cẩm Khê đứng ở cửa chính, mắt thấy họ không thể vào thôn làng, sau này chắc sẽ không có cơ hội tốt như vậy, mà khéo cái là hướng gió hôm đó vừa lúc hướng về phía Cẩm Khê nên họ trực tiếp thả Thi độc ra.

Mấy người này không biết người thuê là ai, Khương Thần cũng không có thời gian lằng nhằng dây dưa nên dứt khoát xử lý chúng, sau đó đi bãi Bắc Ngư một chuyến mang số vũ khí còn lại ra. Số vũ khí này xem như là thủ đoạn cuối cùng của Khương Thần, trong đó có một khẩu súng phóng M202A1 bốn ống hoả(2), bởi lượng thuốc súng có hạn nên anh muốn giữ lại dùng khi thời khắc mấu chốt, mà hiện tại chính là thời điểm mấu chốt đó.

Lần này có hai mươi người đi, bao gồm Trương Trung, Trịnh Nguyên, Đại đội trưởng Triệu, Diệp Khoa, tuy cũng muốn để Vick đi theo nhưng sau cùng vẫn thôi, anh không thể không lưu lại người tin cậy thủ hộ trong thôn. Tuy thể năng Vick không phải tốt nhất nhưng động tới chiến tranh, quyết đoán và kinh nghiệm của lính đánh thuê là hắn người khác không thể so được.

Lần này Khương Thần hạ vốn gốc, hai mươi người này ai nấy đều vũ trang, mỗi người một khẩu AK, một súng khảm đao(3), ngoài ra còn cung nỏ, dao bầu, trang bị đầy đủ hết. Cẩm Khê và mấy người Diệp Trình không thể chờ, cả bọn lên đường trong đêm.

Từ nhà họ đi J thị trước đây ngồi xe không đến hai giờ, hiện tại dùng chó kéo xe trượt tuyết phải mất ít nhất hai ngày một đêm. Nhất định phải trong vòng bốn ngày lấy được vắc-xin phòng bệnh. Theo lời mấy tên kia, đến ngày thứ sáu sau khi cơ thể người bệnh phát sinh biến hoá, dù có vắc-xin phòng bệnh cũng không cứu nổi.

Thời gian khẩn cấp nhưng cả bọn không thể đi liên tục, lũ chó cần được nghỉ ngơi, may là thức ăn đầy đủ, dáng dấp chú chó nào cũng khỏe mạnh nên tốc độ đi không chậm.

Buổi chiều sau ngày rời nhà họ tới được ngoại ô J thị, cách thời khắc mấu chốt hai ngày một đêm.

“Để tôi vào đó xem.” Diệp Khoa cầm kính viễn vọng quan sát J thị, nói.

“Không, các người ở lại đây, tôi vào đó.” Khương Thần cũng quan sát J thị, anh cứ cảm thấy thành phố này không đơn giản. Hiện tại nhìn từ bên ngoài căn bản không thấy bất cứ người nào, giống như một thành phố chết, nhưng theo lời mấy người kia nơi này chừng mấy vạn người. Số lượng như vậy tuyệt đối là nơi đông nhân khẩu nhất trong mấy thành phố phương Bắc, dù thế nào cũng không thể không thấy một ai.

“Tôi đi cùng anh nhé?” Trương Trung suy nghĩ một chút, nói.

“Không, mình tôi đủ rồi. Thành phố này có vấn đề.” Khương Thần nói, để ống nhòm xuống, “Các anh ở đây trông chừng mấy người Cẩm Khê, tôi đi thăm dò tình huống một chút, nếu thấy không ổn sẽ quay lại ngay.”

“Anh không dẫn ai theo sao?” Trương Trung không yên tâm mấy.



Khương Thần sắp xếp lại trang bị trên người một chút “Nếu xảy ra chuyện, có thể phát tín hiệu tôi sẽ phát tín hiệu cho các anh, nếu không thể phát tín hiệu, sáng ngày mai các anh mang mấy người Cẩm Khê tiến vào thành phố, năng lực của Cẩm Khê cũng đủ bảo đảm an toàn cho mọi người.”

“Nhưng ——” như vậy Cẩm Khê sẽ không có tự do.

Khương Thần lắc đầu “Có mạng sống mới có thể làm nên chuyện, huống chi nơi này không nhất định sẽ nguy hiểm. Đây chỉ là hạ sách cuối cùng.”

Trương Trung thấy Khương Thần kiên quyết như vậy, đành phải đồng ý.

Trước khi đi, Khương Thần đến nhìn Cẩm Khê một lát, hai ba ngày này làm Cẩm Khê gầy đến da bọc xương, cơn sốt không quá cao nhưng đã lâm vào hôn mê. Đau lòng sờ sờ mặt cậu, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán cậu, trong lòng lặng lẽ nhủ thầm ‘Chờ anh trở lại’.

Thời điểm Khương Thần ra khỏi lều vải, dường như Cẩm Khê gặp ác mộng nên cơ thể khẽ run rẩy, chân mày nhíu chặt, vẻ mặt thống khổ nhưng cuối cùng vẫn không thể tỉnh lại.

Khương Thần khoác áo choàng màu trắng lên người, cẩn thận tiến vào J thị, toàn bộ thành thị yên ắng vô cùng tựa như không có một ai. J thị không phải là thành phố lớn mà vốn là thành thị phụ thuộc C thị, sau nhờ kinh tế phát triển, nhân tài kéo tới, là một đô thị trẻ và năng động.

Khương Thần cẩn thận tìm kiếm dấu vết của con người, đi hết nửa thành phố mới phát hiện ra vài vết tích, đó là vài cái ống khói khổng lồ dựng thẳng đứng trong thành thị, từ xa xa nhìn thấy có khói trắng bốc lên từ đó.

Khương Thần leo lên một toà cao ốc cách ống khói không xa, cầm kính viễn vọng cẩn thận nhìn tình hình xung quanh chỗ ống khói sau đó lấy ra bản đồ J thị. Vị trí này là trung tâm thành phố cũng là khu thương mại, theo như bản đồ này thì ở trung tâm là quảng trường lớn, lật lại trang phía trước, bản đồ Vick tìm cho anh là bản đồ du lịch J thị, quảng trường ngầm này vừa mới khánh thành, cao ba tầng, nguyên bản là hầm trú ẩn được xây dựng cách đây rất lâu, sau này bị ngưng sử dụng vẫn luôn để không, cách đây mấy năm thành phố này kiến thiết cần tiến hành xử lý hầm trú ẩn dưới đất này, đúng lúc nơi đó cần xây quảng trường trung tâm nên họ dứt khoát lấy hầm trú ẩn làm cơ sở kiến lập quảng trường ngầm, trở thành khu buôn bán dưới lòng đất.

Khương Thần đọc bài giới thiệu trong sổ tay du lịch, quảng trường ngầm này vô cùng khổng lồ, đừng nói vài vạn người, mười vạn người vào ở cũng không chen chúc, cửa hàng lớn nhỏ có mấy nghìn căn, hơn nữa vì để bảo tồn hầm trú ẩn nên địa hình ba tầng dưới đất hết sức phức tạp, dù có rất nhiều lối ra vào nhưng chưa từng đi tám mười lần nhất định sẽ lạc đường.

Khương Thần nhìn lại mấy ống khói khổng lồ, vị trí của chúng đúng lúc ở phía trên quảng trường ngầm, nếu làm ra được thiết bị sưởi ấm thích hợp thì đây chính là nơi sinh sống tốt nhất.

Quan sát ống khói một chút, Khương Thần dám khẳng định toàn bộ người trong thành thị đều dời xuống dưới đất sống.

Thu đồ này nọ vào, Khương Thần cẩn trọng lần tìm được một lối vào quảng trường ngầm, nhưng không vội đi vào, kiểm tra xung quanh phát hiện một cái camera, đèn nhỏ bên trên phát sáng cho thấy camera đang hoạt động.

Khương Thần lén lút rút khỏi, phỏng chừng khu thương mại dưới hầm ngầm có hệ thống máy phát điện, cung cấp điện độc lập cho nó. Không gian dưới đất không có điện rất phiền toái nên họ hẳn đã giải quyết vấn đề này ngay từ đầu. Có điện có nơi ở ấm áp, khu mua bán lại chứa nhiều vật tư, chỉ cần giải quyết vấn đề thức ăn, tin rằng không người nào muốn rời khỏi.

Khương Thần cẩn thận tìm được một lỗ thông hơi, ở dưới đất nhất định phải có lỗ thông hơi đảm bảo không khí được lưu thông. Lỗ thông hơi này có trang bị thêm đường ống, phía trên có nắp che đề phòng bị tuyết lấp, may sao không gian đủ lớn, Khương Thần có thể bò vào.

Sau khi tiến vào lỗ thông hơi, Khương Thần cẩn thận di chuyển bên trong, trước chỗ ngoặt Khương Thần dùng gương quan sát một chút, quả nhiên có một camera nhỏ. Từ lúc phát hiện ở lối ra vào có camera thì anh đã biết thành phố dưới lòng đất này được quản lý cực kỳ kỹ lưỡng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play