Chuyến đi lần này thu về không ít vật tư cho thôn, trong đó lương thực chiếm hai phần ba, ngoài ra là vật dụng hàng ngày và quần áo giữ ấm, sau khi thương lượng mọi người quyết định không phân chia số vật tư này mà xem như đồ dự trữ của thôn.

Người trong thôn cũng không thiếu lương thực quần áo, với họ mà nói những phụ nữ được đưa về kia quý giá hơn nhiều, thành phần độc thân của thôn nhiều lắm, không ít người nhìn chằm chằm nơi này.

Những cô gái kia có hơn nửa từng bị tổn thương, tuy thôn dân không để ý việc này nhưng bản thân các cô có gút mắc trong lòng, không dễ dàng tiếp nhận người khác. Thôn họ cũng không thể làm ra chuyện cường đạo không thì có khác chi bọn người kia. Do đó ông chú Sáu để các phụ nữ hơi lớn tuổi đứng ra thu xếp cho các cô, mọi chuyện cứ để từ từ, còn nghiêm cấm đàn ông thanh niên trong thôn không có việc thì đừng tới chốt dân phòng.

Những chuyện này không liên quan đến đám người Cẩm Khê bởi sau đó họ phải bận rộn chuẩn bị cho đám cưới của Trương Thành và Vick. Ở nhà nghỉ ngơi một ngày xong Cẩm Khê cầm chăn do bà nội thím Hai làm đưa qua nhà họ, Trương Thành cùng Vick đều không còn cha mẹ, họ và nhà Cẩm Khê cũng coi như là người một nhà nên bà nội là trưởng bối chuẩn bị mấy thứ này cho họ.

Chăn đệm bằng gấm vóc thêu long phượng trình tường. Đoạn thời gian trước bọn Cẩm Khê không ở nhà, trong thôn có mấy lần vào thành phố, các cửa hàng ở đó sau một năm gần như bị vơ vét không còn gì nhưng họ cũng tìm được một ít còn sót trong nhà kho. Số vật tư lấy được này chia cho các hộ trong thôn, trong đó có nửa kho vải vóc, hẳn là họ kiếm được từ cửa hàng chuyên kinh doanh hàng may mặc, bà nội Cẩm Khê đặc biệt chọn một ít nói là làm đồ cưới cho cháu, hiện tại quả nhiên cần dùng đến.

Tới nhà Trương Thành, cửa chính không khóa, có lẽ từ khi đám người Triệu Phong bị đuổi khỏi thôn, ai cũng sợ bị đuổi ra ngoài nên sau trong thôn đã không còn hiện tượng trộm cắp, hơn nữa chỉ cần thôn có thu hoạch, mặc kệ có góp sức hay không đều được phân một ít, hiện tượng bị đói hoàn toàn không có, dần dần trong thôn cũng không cần thần hồn nát thần tính nữa.

Trong nhà thật yên ắng, Cẩm Khê cho là không có ai ở nhà bèn đi thẳng đến gian phía Tây, kết quả nghe thấy trong phòng có tiếng động “Thành Tử, cậu ở nhà hả?” Cẩm Khê nói ôm chăn đi vào nhìn về phía giường đất.

“A, xin lỗi, tôi cứ tưởng Thành Tử trong đây, đây là đồ cưới của cậu ấy. A, tôi đi trước.” Nói xong đặt chăn đệm lên giường rồi cấp tốc ra khỏi phòng.

“Có phải cậu ta bị doạ sợ rồi không?” Trương Trung mặc áo vào nhìn Trịnh Nguyên.

Trịnh Nguyên để trần cánh tay thò ra ngoài, cả người nằm trong chăn nói “Không thể nào. Chẳng lẽ cậu ta không biết quan hệ hai ta à?”

“Có lẽ không biết thật. Em không nói Thành Tử cũng sẽ không nói.”

Hai người nhìn nhau một lúc rồi cười cười “Chả trách gần đây mặt Khương Thần cứ âm u, ra là do Cẩm Khê vẫn chưa thông suốt.”

Cẩm Khê rời khỏi Trương gia, trong lòng bồn chồn không thôi, về quan hệ giữa Trương Trung và Trình Nguyên cậu vẫn là biết, nhưng họ ở bên ngoài không có cử chỉ thân mật gì nên Cẩm Khê cũng không quá để ý. Vừa rồi hai người đó ở trong một chăn có hành động ái muội như vậy, còn cả dấu tích rõ ràng trên người Trương Trung, tận mắt chứng kiến làm đầu óc Cẩm Khê cứ mụ mị không nghĩ được gì.

“Cẩm Khê.” Khương Thần vừa đến chỗ thợ mộc Diêu khiêng giá sách về. Sách mang về từ thành thị không ít, Cẩm Khê cũng hứng thú lấy nhiều cuốn mang về nhà xem dần, trong nhà không có kệ sách khá bất tiện nên anh nhờ thợ mộc Diêu làm một kệ sách nhỏ để được trên giường sưởi, hôm nay anh đến lấy về nhưng chưa tới cửa nhà đã gặp Cẩm Khê vẻ mặt bối rối đỏ bừng.

“A-” Cẩm Khê bị giật mình, sau đó liền thấy khuôn mặt Khương Thần quan tâm hỏi “À, không có việc gì, em đi đưa chăn thôi.” Nói xong gật gật đầu, có lẽ là bị ảnh hưởng nên nhìn ánh mắt Khương Thần ít nhiều gì cũng khiến cậu thấy mất tự nhiên.

“Ừ, giá sách làm xong rồi.” Khương Thần biết Cẩm Khê không bình thường nhưng cũng không hỏi nữa.

“Vậy à. Em phụ anh khiêng.” Cẩm Khê thở phào, cố đè ép cảm giác khác thường trong lòng xuống.



“Không cần, nó cũng không nặng.” Khương Thần nói, đi vào nhà trước.

Hai người vào phòng, Cẩm Khê chuyển cái rương ở đầu phía Tây giường nhỏ ra dời sang phía Đông cho Khương Thần khiên giá sách đặt vào chỗ đó.”Vừa y, cỡ này có thể để được không ít sách.”

“Ừ, từ nay ngồi ở đây đọc sách cũng không tệ.” Cẩm Khê khoanh chân ngồi trên giường nhỏ dựa vào gối, ánh sáng chỗ này khá tốt.

“Anh làm thêm cái đèn bàn nhé, ban đêm ở đây hơi tối.”

“Thôi đừng, phí điện lắm, buổi tối cũng không xem được bao nhiêu. Thôn ta không có mấy hộ có điện, nhà mình xài điện đã là xa xỉ rồi.”

“Không sao đâu, dù nhà khác thấy em dùng cũng sẽ không nói gì đâu.”

“Xì, em nghĩ hiện mọi người đều ước gì em ngủ một ngày hai mươi bốn tiếng luôn.” Cẩm Khê liếc mắt.

Khương Thần ha ha cười tươi lộ ra hàm răng trắng sáng, Cẩm Khê nhìn mà hốt hoảng trong lòng.

Buổi chiều, Cẩm Dương về nhà cùng một khối thịt heo rừng to, hôm nay đội săn bắt bẫy được một con heo rừng, Cẩm Dương đi theo nên được chia khá nhiều, ngoài ra còn có thêm hai con thỏ, con nào cũng to nặng chừng mười lăm cân. Hiện tại thỏ là con mồi được thôn dân ưa thích nhất, không những ăn ngon mà lông của chúng rất hợp làm áo quần, lại còn tương đối dễ bắt, nếu không phải thức ăn không nhiều thì mọi người đều muốn bắt để nuôi.

Khối thịt heo rừng này ngoại trừ phần đem đông lạnh để sau này ăn thì chừa lại ba cân để hôm nay làm sủi cảo, thịt heo rừng phối với cây tể thái rất hợp. Cây tể thái này là đào được hồi mùa xuân, đào lên xong Cẩm Khê liền đem phơi khô, vì không có nhiều nên nhà họ để dành dùng từ từ.

Vừa nói ăn sủi cảo thì toàn gia rất cao hứng, nhất là Hổ Tử, Cường Cường hưng phấn đến chạy tới chạy lui trong phòng, lại nói trong nhà thật sự đã lâu chưa ăn sủi cảo rồi.

Khương Thần xoắn tay áo phụ cán vỏ cho Cẩm Khê bao. Những người khác cũng tiến lên giúp một tay, một nhà họ ăn sủi cảo thì ít nhất phải bao mấy trăm cái mới đủ ăn, cả nhà phải đồng tâm hợp lực mới được.

“Nói ra sủi cảo Cẩm Khê bao nhìn giống y như khối nguyên bảo, đẹp hơn cả thím bao nữa.” Thím Hai sắp sủi cảo thím bao lên thớt thì thấy sủi cảo Cẩm Khê bao đứng thành một hàng ngay ngắn đều đặn.

“Cũng phải, thôn ta nói tới người làm việc chu đáo tỉ mỉ thể nào cũng có mặt nó.” Bà nội cười tươi rói giống như người được khen là nội.

“Ha ha, người ta hay nói kỹ tính lấy vợ lười. Cẩm Khê đừng cưới cô vợ lười nhé.” Thím Hai trêu chọc.

“Không thể nào, số Cẩm Khê có phúc vợ tương lai của nó nhất định không tệ, Cẩm Dương cũng chịu khó mà ta có thấy Anh Tử lười đâu, câu nói kia không chuẩn xác.” Bà cụ lắc đầu “Đúng rồi Cẩm Khê, hôm qua có cô bé tên là Liễu Diệp đến nhà nói muốn cám ơn con, nội thấy con ngủ ngon nên không gọi dậy, nội thấy cô bé đó cũng được lắm, hai đứa quen nhau thử xem sao?”

Khương Thần vừa nghe thì động tác trên tay khựng lại, ngẩng đầu nhìn Cẩm Khê, cười mỉm nhưng có cảm giác lạnh lùng.



“Nội đừng ghép đôi linh tinh mà, con bây giờ chưa vội.” Cẩm Khê lắc đầu, cúi đầu muốn xem nhẹ tầm mắt bên cạnh cũng không được, chẳng hiểu sao từ lúc rời khỏi nhà Trương Thành cậu cảm thấy mọi thứ đều không giống như trước.

“Sao không vội, bây giờ cháu bao lớn rồi, phải nắm bắt cơ hội, hiện tại cô gái rất ít. Bà thấy mấy cô bé kia cũng không tệ, cháu phải nắm chặt đừng để người khác cướp đi. Còn con nữa Đại Khương, con lớn hơn Cẩm Khê mấy tuổi nên càng phải nắm cơ hội, hai con chọn trúng ai thì nói cho nội biết, nội sẽ nói giúp tụi con. Nghe nói mẹ Cẩm Hồng còn dắt Cẩm Hồng đến xem mặt người ta luôn đấy.”

“Vậy không phải sẽ quấy rầy họ ư? Mà Cẩm Huy còn chưa lấy vợ, Cẩm Hồng gấp gáp làm gì?” Thím Hai buồn bực hỏi.

“Haiz, Cẩm Huy có đối tượng sẵn rồi, bất quá nhà bên đó ở Mông Cổ. Lúc Cẩm Huy về quê thì hai bên tách ra, hẹn nhau về thăm nhà một chuyến rồi quay lại, kết quả bên này tai nạn liên tiếp, điện thoại cũng không liên lạc, hiện tại còn chưa biết thế nào.”

“Haiz, thật là.” Thím Hai cảm thán một cậu.

“Vốn Cẩm Huy cũng muốn ra ngoài tìm, nhưng nhà cô bé kia ở thảo nguyên không phải nơi cố định thì biết đi đâu tìm. Lại nói vùng ta đã lạnh như vậy, vùng cô bé kia hẳn còn lạnh hơn không thể ở được, phỏng chừng dữ nhiều lành ít. Mẹ nó muốn tìm người khác cho nó nhưng thằng bé kia mặc kệ, không còn cách nào nên mẹ nó đặt hy vọng lên Cẩm Hồng.”

“Cẩm Hồng biết vị trí nhà cô gái kia không?” Khương Thần hỏi.

“Biết chứ, hình như cái Liên minh gì ở phía Tây, bà cũng không nhớ rõ tên nữa.” Bà cụ lắc đầu.

“Sao vậy, anh có ý tưởng gì à?” Cẩm Khê hỏi.

Khương Thần gật đầu “Thời gian trước không phải em nói muốn có vài con bò sữa à, anh nghĩ thôn ta sau này đúng là nên có thêm vài loại gia súc nữa. Ngày mùa đông dài, ngoài lương thực rau khô cũng cần trữ thêm thịt, sức ăn mọi người cũng ngày càng nhiều, ngoài con mồi săn được vẫn cần thức ăn nhiều nhiệt lượng, thịt bò, sữa bò đều là đồ tốt. Việc này anh đã đề cập với đội trưởng Triệu rồi, bọn họ cũng tán thành, vừa vặn mới lấy không ít xe trượt tuyết có lẽ sang năm sẽ đi một chuyến.”

Cẩm Khê gật đầu “Vậy tốt quá, dù chúng ta có hạt giống nhưng với tốc độ mở rộng của rừng rậm khả năng giữ lại ruộng đất không nhiều, hơn nữa mọi người ăn nhiều hơn, lương thực khẳng định không đủ.”

“Mấy ngày này Trương Trung làm điều tra kết luận thôn ta bất luận độ tuổi nào sức ăn đều có gia tăng, còn nói thân thể chúng ta cần có thêm nhiều nhiệt lượng để bảo trì trạng thái cơ thể hiện tại, đồng thời chống lại khí hậu giá rét.”

“Trương Trung nói không sai, ngay cả nhóc Hổ Tử cũng ăn được hết ba cái bánh bao lớn.” Thím Hai tán thành, tuy thím cảm thấy trẻ con ăn nhiều để cao khoẻ cũng tốt nhưng như vậy thức ăn sẽ tiêu hao nhiều.

“Nhưng dù có trâu bò thì làm sao mang về thôn? Thế nào cũng có người thấy.”

“Trên thảo nguyên hẳn có không ít gia súc hoang dã, đến lúc đó xem tình hình rồi tính, mà năm sau cũng có hai tháng không có việc làm.”

Cẩm Khê gật đầu, cũng phải, động vật trong rừng đã sinh sôi nẩy nở nhanh như vậy thì trâu bò ngựa hoang nhất định cũng nhiều, tìm được chúng thì không chỉ bò sữa hữu dụng, nói không chừng về sau xe do động vật kéo sẽ trở thành phương tiện giao thông, bởi lẽ xăng gần như không còn, xe môtô trượt tuyết chạy bằng điện lại không dùng bao lâu.

Cẩm Khê hồi tưởng lại những giấc mộng, sau rất nhiều năm vẫn không thể phục hồi lại nền văn minh lúc trước, không có máy móc hiện đại hoá, không có điện lực cung ứng, ngành hàng khoa học kỹ thuật đều tê liệt. Nếu cứ như vậy qua vài thập niên, có lẽ nhiều kỹ thuật hiện đại không còn ai biết dùng, nông canh thoái hóa, nhân loại chỉ có thể kiếm thức ăn từ thiên nhiên, mà thế giới cũng thực sự trở về thời nguyên thủy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play