“Cẩm Khê cậu biết không, khi tôi nghe anh tôi nói ảnh đã giết tên cặn bã đó, ảnh nói ảnh ném gã khốn đó vào trong tuyết, máu của gã bị đông lại, lúc đó tôi thấy vui sướng lắm, lại thấy tức vì chân của tôi còn chưa khỏe lại, nếu không thì tôi nhất định sẽ tự tay giết chết gã.”
Vẻ mặt Trương Thành kích động lại mang cảm xúc hưng phấn, nhưng nói xong thì có chút thấp thỏm nhìn Cẩm Khê, ngập ngừng nói với cậu
“Cậu có thấy tôi là người độc ác hay không?”
Tuy biết Cẩm Khê sẽ không bao giờ từ bỏ người bạn này là cậu nhưng cậu ta không muốn che giấu bản tính của mình.
Cẩm Khê lắc đầu “Không có đâu.”
Nói xong thì cười một chút “Đó là trừng phạt đúng người đúng tội.”
Kỳ thực trong mộng, những chuyện đen tối hơn cậu cũng nhiều lần chứng kiến, trật tự của xã hội trước đây không thể đảm bảo an toàn cho mọi người, chỉ có thể dựa vào bản thân mà thôi.
Trương Thành nghe vậy thì thấy nhẹ nhõm thoải mái hẳn, nhưng rất nhanh lại khổ sở tiếp,
“Có lẽ sau này chúng ta cũng buộc phải cầm vũ khí lên để bảo vệ bản thân thôi.”
Sở dĩ anh trai cậu nói rõ sự tình cho cậu như vậy là để cậu nhận rõ hiện tại thế giới đã biến thành dạng gì rồi.
Cẩm Khê nghĩ đến tình cảnh trong mộng, ánh mắt trở nên kiên nghị
“Nếu có người nào dám làm tổn thương người nhà tôi, tôi cũng sẽ cầm dao phản kháng lại, sẽ không mặc cho chúng hiếp đáp đâu.”
Ngày này, thế giới quan của hai người trẻ tuổi sinh ra biến hóa cực lớn.
Mối thù lớn của họ được báo vô cùng thuận lợi, cứ như thuận theo ý trời vậy, hoàn toàn không làm dậy nổi một gợn sóng.
Nhưng họ không biết được, hai tên thủ hạ của gã Bí đao không hề phát hiện ra đại ca mình đã chết.
Ngày hôm sau, thấy gã Bí đao còn chưa trở về, hai tên liền đến trụ sở bí mật đó tìm gã, có điều chúng vô cùng xui xẻo, bàn tay sờ lên cửa dính phải nọc độc rắn do Trương Trung bố trí, tình cờ chúng lại đang hút thuốc nên ăn luôn chất độc vào miệng, cả hai đều bị trúng độc mà chết.
Hai người này cũng từng làm nhiều chuyện xấu, chết như vậy coi như là nhân quả báo ứng.
Vì gã Bí đao mất tích, nơi gã bí mật cất giấu vật tư bị tình nhân gã không cẩn thận làm bại lộ ra ngoài, chọc cho mấy băng nhóm nhỏ thi nhau tranh đoạt sau đó biến thành các bang phái đấu đá nhau, đúng lúc này con đường nối liền tỉnh thành nông thôn được khơi thông, quân đội tiến vào một lưới tóm trọn cả lũ, thời loạn phải dùng biện pháp mạnh, cuối cùng những người đó phải nhận lấy kết quả chúng nên có.
Kết cục như vậy, Trương Trung và Trịnh Nguyên chưa từng tính tới.
Trương Trung và Trịnh Nguyên lại chạy thêm hai chuyến khuân hết vật tư về nhà, ngay sau đó trời liền đổ tuyết, lần này còn lớn hơn mấy lần trước, mỗi hạt tuyết to chừng quả bóng bàn bay tán loạn che khuất cả tầm nhìn, ngoài phạm vi hai thước đều không thấy rõ.
Thừa dịp tuyết vẫn còn nhỏ, Trương Trung và Trịnh Nguyên chở một xe đồ này nọ đến nhà Cẩm Khê, thùng hàng dài chừng hai thước, bao bố thì phồng cộm cả lên, không biết bên trong đựng thứ gì, tổng cộng có đến bốn kiện.
“Anh Trương, mấy thứ này nhiều quá, một vạn khối kia làm sao đủ nổi, nhà em cũng không thể nhận được.”
Cẩm Khê nhìn họ khiêng thứ này thứ nọ vào, cảm thấy nhà họ không thể nhận.
“Nhận đi, lần này mang về không ít đâu, bọn anh cũng không dùng được, bên anh vẫn chưa thu dọn xong đồ đạc nữa, chờ anh sắp xếp xong xuôi em sang nhìn một chút coi nhà mình còn thiếu thứ gì thì lấy, tụi anh còn có chuyện phải cầu xin bà nội và thím Hai nữa đấy” Tiếp xúc nhiều thành ra Trương Trung không còn vẻ phòng bị như hồi đầu mới gặp nữa, tính anh vốn ôn hòa dễ gần, tất nhiên Trịnh Nguyên thì vẫn một bộ mặt lạnh ít nói, nhưng tiếp xúc nhiều mọi người cũng biết người này chỉ là không thích nói chuyện, chứ con người hắn rất tốt.
“Có chuyện thì cháu cứ nói ra, còn cầu xin cái gì” Thím Hai cười nói, vẻ mặt hơi ngượng ngùng, nghĩ nghĩ người ta là Tiến sĩ ngành Y đấy, có chuyện gì cần nhờ thím nhỉ.
“Phải đấy tiểu Trương, các cháu không cần khách khí, có chuyện gì cháu cứ nói ra.”
“Là vầy, thời tiết ngày càng lạnh, bọn cháu muốn nhờ bà nội và thím may giúp tụi cháu vài chiếc áo bông mỏng, loại ở trong nhà hay ra ngoài đều mặc được ấy ạ”
Trương Trung nói xong thì cầm một cái túi từ ghế sau xe ra, túi mềm mềm, có thể là chứa bông vải.
Nhóm Trương Trung cũng có áo len áo lông này nọ để giữ ấm, nhưng so ra mặc không thoải mái như áo bông tự làm, cũng không thể mỗi lần ra ngoài như đi lấy củi, đi vệ sinh chẳng hạn, đều mặc áo lông dày cộm, áo len thì không đủ ấm.
Thấy thời tiết sắp xuống gần âm bốn mươi độ rồi, cơ thể họ dù có khoẻ mạnh mấy cũng không chịu nổi, hơn nữa mặc áo bông mỏng bên ngoài có thể ôm sát áo lông bên trong.
“Trời ạ, còn tưởng là chuyện gì lớn lao chứ. Đợi một chút, thím lấy số đo cho các cháu.”
Thím Hai lập tức đồng ý, đứng lên về phòng mình lấy thước dây đo cho họ.
“Vậy tụi cháu nhờ thím nhé”
Chờ ba người Trương Trung ra về, thím Hai mới xem mấy thứ họ mang qua, “Ai da, chúng lấy ở đâu vậy nhỉ. Nhiêu đây không có ít đâu.” Nói rồi dựng đứng một cái túi lên, gỡ sợi dây buộc đầu ra.
Bao bố vuông vức cao cỡ một người, mở ra xem, không ngờ lại là vải, dốc ngược đổ cả túi ra giường đất, từng cuộn vải lớn khổ hai thước rưỡi chuyên dùng để làm chăn và ga trải giường, sờ lên vừa mềm vừa dày, hoạ tiết hoa văn cách điệu trên nền vải xanh, Cẩm Khê nhớ năm kia cậu ra cửa hàng mua ga trải giường, ở đó cũng có loại vải giống như vầy.
Giá cực kỳ đắt, hơn bốn mươi đồng một thước, Cẩm Khê vừa nhìn liền cảm thấy chất vải tốt, mềm mại ấm áp, nhưng giá mắc quá nên cậu không có mua.
“Là đồ tốt.” Bà nội đưa tay sờ sờ
“Cháu xem, đây là nguyên cuộn mới toanh đấy, còn chưa cắt đoạn nào.”
Cẩm Khê nhìn theo tay bà nội chỉ, hai đầu cuộn vải đều có chữ viết kí hiệu gì đó.
Chị dâu Anh Tử lại mở một túi khác ra, cũng là từng cuộn vải xếp gọn gàng, là loại vải lanh mịn vừa mềm mại vừa có tính đàn hồi cao, thích hợp để may quần lót dài.
Anh Tử mừng rỡ sờ đến sờ lui, năm ngoái lúc may áo bông cho Hổ Tử cô cũng muốn sắm một ít, chỉ là tuy giá không quá đắt nhưng áo cho trẻ con mỗi năm đều phải may mới, nếu dùng để may cho trẻ con ở tuổi ở này thì hơi lãng phí, sau vẫn luôn đem quần áo cũ của người lớn thào ra sửa lại, giờ thì xem này, nhiêu đây cũng phải đến hai ba mươi thước, cô không cần phải tiếc của nữa.
Họ tiếp tục mở hai túi còn lại ra, mỗi bao bốn cuộn vải, ngoài hai loại giống như trên kia, còn có cuộn vải chéo go khổ một thước sáu in hình hoạt hoạ và hai cuộn cotton pha lanh sợi dày, một cuộn là vintage nâu sáng in hình hoa to, một màu cà phê sậm có hoa văn ánh kim.
*Vải chéo go(Vải vân chéo): loại vải dệt bền chắc có những đường chéo chạy suốt bề mặt
*Vải vintage: hay phong cách thời trang vintage, phong cách xưa (phổ biến là phong cách Châu Âu) thể hiện qua kiểu cách, họa tiết, gam màu
Cho tới giờ cũng chưa được thấy nhiều vải như vậy, mấy phụ nữ trong nhà thích thú không thôi, bàn với nhau nên may những gì.
Cẩm Dương khi hai thùng hàng, bên trong toàn là thiết bị nhà bếp, nồi chén, gáo, chậu, nồi hơi, nồi hầm, nồi áp suất, nồi nhỏ chồng lên nồi lớn, trong mỗi chiếc nồi chứa chén bát, tận dụng không để phí phạm chút chỗ trống nào, tất cả đều là hàng hiệu mới tinh .
Haiz , đột nhiên nghe tiếng ông nội thở dài, Cẩm Khê nhìn sang, ông nội đang cúi đầu, vẻ mặt rất không tốt, đầu tẩu thuốc ông cầm chút xuống.
Ông chắp tay sau lưng đi ra ngoài, không bao lâu thì truyền đến tiếng nhóm củi trong nhà bếp.
Mọi người đang hưng phấn trong phòng đều sững lại, vẻ mặt khó hiểu nhìn nhau, không biết chuyện gì xảy ra?
Cẩm Khê nhìn đồ đạc bày la liệt trên giường, toàn đồ tốt, đồ mới tinh, đột nhiên hiểu ra
“Nhìn mấy thứ này mới như vậy hẳn là đồ bán trong cửa hàng, có lẽ do người ta đánh cướp mà có. Bây giờ trong thành phố rối loạn lắm.”
“Những thứ này không phải do nhóm Trương Trung cướp được đấy chứ?” Anh Cẩm Dương do dự. Phụ nữ trong nhà cũng thấy lo lắng.
Cẩm Khê lắc đầu “Không phải. Con biết họ lấy những thứ này từ đâu, họ không làm những chuyện đó đâu.”
Tuy họ cũng cướp đấy, nhưng là cướp của tên cướp Bí đao.
“Được rồi! Đừng nghĩ nhiều như vậy, hiện thời buổi rối loạn, chúng ta phải ngẫm lại bản thân đi.”
Chú Hai cũng xuống giường, xỏ giày ra ngoài tìm ông già nhà mình, không bao lâu liền nghe tiếng khuyên giải của chú Hai.
“Phải đấy, chúng ta làm được gì thì làm vậy.”
Bà lão dụi dụi con mắt, “Phượng, phụ mẹ sắp xếp lại hộc tủ, mấy loại vải vóc này phải bảo quản thật tốt, không thể vì có nhiều đồ mà đem bán chui”
“Dạ, mẹ yên tâm đi, chúng con không bao giờ dám lãng phí đâu ạ, tiết kiệm còn không hết nữa là”
Thím Hai xếp gọn đống vải lại, bà cũng không còn sức để hưng phấn nữa. Bà lão nói đúng, không thể vì có nhiều đồ này nọ liền đem bán đi, không chừng sau này muốn mua cũng không được.
Thím Hai bỗng nhiên nhận ra, có lẽ mọi người nói đúng, tận thế đến rồi.
Trong phòng lộn xộn, đồ dùng nhà bếp tạm thời chưa cần xài tới nên cần loại ra để cất cho ngay ngắn, phân nắp với nồi theo bộ, gắn vào. Hai người Cẩm Dương, Cẩm Khê ngồi xổm dưới đất cùng nhau phân loại.
“Ghê thật! Nhiêu đây chắc là dọn sạch cửa hàng của người ta rồi”
Cẩm Dương mở một cái nồi hấp ra, bên trong chứa đầy đồ
“Uổng ghê! Vỡ hết rồi.”
Cẩm Dương tháo nắp ra, nhấc cái chậu nhỏ để trong nồi ra, bên dưới nữa là một cái nồi đất, không xếp cẩn thận nên bị vỡ nát.
Cẩm Khê cũng thấy tiếc lắm, cậu cầm chiếc nồi thuỷ tinh lên, may là bên trong được chèn thêm lớp giấy nên trừ viền bên ngoài có nhiều vết xước, còn lại đều trơn láng.
Từ một cái nồi hấp khá lớn lấy ra chiếc chảo đá kiểu Hàn có nắp, đường vân đá màu bạc rất đẹp, tay cầm khá nặng,
“Cẩm Dương, anh nhìn này, không ngờ còn có chảo nhỏ như vậy”
“Còn hai chiếc như vậy nữa đấy, nhưng nhỏ như vậy làm sao dùng” Có đem nấu ăn cũng chỉ đủ cho hai ba người, nhà họ sao dùng được.
“Thì dùng để ủ dưa cải chẳng hạn.”
“Đều là đồ tốt hết, lo xếp gọn đi, sau này thể nào cũng có lúc dùng tới.”
Bà nội thở dài, nhắc nhở. Suy nghĩ của bà cũng giống như ông già nhà mình.
Tuy bà không phải hiểu biết lắm, nhưng mấy lời ông cụ nói bà đều hiểu, đã sống đến chừng này tuổi nhưng bà chưa từng thấy tai hoạ nào lớn như lần này.
Ai biết ngày tháng sau này sẽ phát sinh chuyện gì, cho nên phải cẩn thận chuẩn bị.
Phân loại sắp xếp xong đồ này này nọ, nồi chén gáo chậu đem cất ở nhà dưới, vải vóc thì cất trong tủ.
Chiếc tủ kia là của hồi môn bà nội, lúc gả cho ông nội thì mang theo chiếc tủ làm bằng gỗ nhãn này, nhưng khi đó chỉ có một nửa dưới, sau ông nội mới đóng thêm nửa trên, lắp thêm kiếng mờ, đã dùng được bốn năm mươi năm mà vẫn rắn chắc như cũ.
“Bao vải kia là gì vậy?”
Cẩm Khê và Cẩm Dương khuân đồ xong, thấy còn sót một cái bao lớn dựng đứng ở cửa phòng. Vừa rồi họ không mở ra xem.
Anh Tử kéo qua “Mềm mềm, chắc là bông vải.”
Nhưng lúc nhìn thấy thứ bên trong, mắt cô mở thật to.
Cẩm Khê cũng nhìn thấy “Mình nhận cái này hình như không tốt lắm đâu.”
“Nhận cái gì mà không tốt vậy?”
Ông nội từ ngoài đi vào thuận miệng hỏi, sau đó nhìn theo hướng Cẩm Khê đang nhìn, kết quả thấy Anh Tử đang giơ một chiếc áo khoác lông cừu lên.
“Đây là Trương Trung đưa tới à?”
“Phải ạ.”
Cẩm Khê gật đầu, đi tới lấy từng cái một ra, đều là áo khoác lông cừu mới vẫn còn đính nhãn mác.
Đây là thứ giữ ấm tốt nhất đó, trước đó Cẩm Khê dự định chuẩn bị chút lông dê may áo chuẩn bị đến mùa đông thì dùng, rốt cuộc tiền trong nhà không nhiều nên từ bỏ.
Không ngờ Trương Trung lại cho họ một bọc lớn thế này.
Lôi hết ra xem, tổng cộng có mười lăm chiếc, gồm chín áo khoác dài, bốn áo khoác ngắn và hai áo ghilê.
“Đưa trả về đi.” Lão gia tử nghĩ nghĩ, nói.
Anh Tử cầm chiếc áo khoác lông cừu dài không nỡ buông ra, nhìn lão gia tử rồi nhìn qua Cẩm Dương.
Cẩm Dương lắc đầu
“Đưa trả lại thôi.”
Có thể là do họ cầm nhầm. Bây giờ thời tiết lạnh cóng thế này, áo khoác lông cừu là thứ giữ ấm tốt nhất, vải vóc và dụng cụ làm bếp thì không nói, nhưng mấy áo khoác bằng lông cừu này thì e là họ cầm nhầm mất rồi.
“Cẩm Khê, cháu qua mời đám nhóc Trương Trung tối nay sang nhà mình ăn tối, sẵn đem mấy thứ này trả cho chúng luôn”
Lão gia tử nhìn Cẩm Khê xếp áo choàng ngay ngắn cho lại vào bao xong thì căn dặn.
“Dạ, con đi liền” Buộc chắt miệng bao vải lại, Cẩm Khê khiêng lên, đi ra ngoài, gió tuyết bên ngoài đã nhẹ đi nhiều.
Lão gia tử nhìn theo bóng dáng đứa cháu
“Tối nay hầm sườn heo với dưa chua đi, nấu nốt khúc dồi trường còn lại để nhắm rượu nữa. Ta bảo Cẩm Khê trả đồ lại tụi bây cũng đừng đau lòng, nhà ta đã tốt lắm rồi, Cẩm Khê mua không ít áo lông, thể nào cũng qua được mùa đông. Anh em Trương gia giúp cho nhà ta không ít, lúc trước họ cần nơi nương tựa, chúng ta chỉ giúp họ được một chút, giờ họ có thể làm được như vậy đã không tệ rồi. Ngày tháng sau này cũng không biết sẽ thế nào, nhà ta nhân khẩu ít ỏi, ta và nội tụi bây lớn tuổi rồi, Đại Bảo cùng Hổ Tử không dùng được, Đại Khương còn chưa trở về, tính gộp cả hai nhà cũng chỉ có lác đác vài người, lỡ như sau này xảy ra chuyện cũng không đủ sức chống lại. Có thêm anh em Trương gia, khi gặp chuyện cũng có thể giúp nhau một chút”
Lão gia tử xoạch một ngụm thả khói trong miệng ra,
“Tụi bây đừng nghĩ ta đang hù doạ cái gì, nhìn đồ này đồ nọ đám Trương Trung đưa sang thì biết thành thị hỗn loạn lắm rồi. Không có chỗ nào là an toàn cả, có chuyện này ta chưa kể cho tụi bây nghe, tháng trước có một nhà mở tiệm buôn bán nhỏ ở thôn khác bị giết hại, lương thực trong nhà bị cướp sạch, nhà đó cũng là nhà đơn lẻ duy nhất trong thôn”
“Có việc này ạ?” Chú Hai vừa nghe lông mày liền dựng đứng.
“Ừ, ta cũng là nghe chú Năm mi nói, nhà thím Năm mi ở sau cửa hàng kia, về nhà kể lại cho người nhà nghe, ta sợ bọn bây bị doạ sợ nên không nói cho bây biết. Một nhà bốn người không ai còn sống, thôn họ cũng không quan tâm, người vừa chết không bao lâu ngay cả cửa sổ trong nhà cũng bị khiêng đi. Ta thấy mấy cái bao này đóng gói đã lâu và kỹ càng, khi họ đưa sang có thể cũng không biết bên trong là gì, chúng ta không thể tham lam thấy lợi thì lấy, bây đừng làm những chuyện khiến sau này phải hối hận, sống cũng không thoải mái.”
“Tụi con biết rồi cha, cũng đâu phải chúng ta không có đồ mặc đâu.” Chú Hai gật đầu.
Ông nội nhìn qua những người khác, Anh Tử và Cẩm Dương cũng gật đầu, lại dặn dò thêm
“Về sau làm gì phải cân nhắc một chút, ai cũng khó khăn cả.”
Cẩm Khê đối phó với đống áo cũng khó khăn không kém, vác mười mấy cái áo choàng dài lội từng bước trên con đường tuyết cao đến đầu gối nói phải là gian nan vô cùng.
Đến nhà Trương Thành, cửa chính không đóng, Cẩm Khê cũng không gõ cửa trực tiếp vào nhà luôn, khủng thật, từng bao từng bao to đùng để đầy trên đất.
“Cẩm Khê, cậu đến đó à. Tuyết lớn như vậy qua đây làm gì.” Trương Thành nghe thấy có tiếng động liền đi ra từ gian phía Tây.
“Tôi qua trả mấy thứ này, sẵn tiện gọi mọi người qua nhà ăn cơm tối luôn.” Cẩm Khê phủi đi lớp tuyết dày trên bao bố, kéo vào phòng.
Trương Thành vừa thấy thì trừng mắt “Cậu cầm qua làm gì, đó là cho nhà cậu mà.”
Đúng lúc Trương Trung cũng đi ra
“Đúng vậy, đó là cho nhà cậu. Lần này chúng tôi đem về nhiều lắm”
Thật ra sau khi dời hết về nhà họ mới kiểm kê kỹ lưỡng đống vật tư của gã Bí đao, tên này cũng lợi hại, cất giấu toàn thứ hữu dụng, đặc biệt là mấy túi áo khoác lông cừu này, nhưng nhìn quần áo thủ hạ gã mặc, phỏng chừng mấy thứ tốt gã Bí đao đều giấu nhẹm cho bản thân gã rồi.
“Không được đâu anh Trương, thứ này quý giá lắm, về sau sẽ ngày càng lạnh, bên anh giữ lại để dùng đi”
Cẩm Khê đẩy cái bao về phía trước.
Trương Thành không chịu nhận,
“Đưa cậu thì cậu cứ lấy, còn khách khí với nhau làm gì. Được rồi, tôi có thứ cần đưa cậu này.”
Nói xong chạy lạch bạch vào gian nhà phía Đông, chân cậu ta có vẻ đã lành hẳn rồi.
“Được rồi, cậu cứ dựng ở cửa đi, tí nữa chúng ta cùng khiêng qua nhà cậu. Giờ chỗ này lộn xộn lắm, cậu lên giường ngồi chơi lát đi, bọn tôi dọn dẹp thêm một lúc nữa đã.”
Trương Trung nói rồi về gian phòng phía Tây.
“Cẩm Khê, cậu vào đây.” Trương Thành trong phòng phía Đông gọi to.
Cẩm Khê vào gian phòng phía Đông, “Sao bây giờ cậu ở phòng này vậy?”
“Ừm” Trương Thành gật đầu, mặt hơi gượng gạo
“Ông Tào chỉ ngủ có một mình buồn lắm, tôi ở đây chăm sóc cho ông ấy.” Cậu ta cũng không muốn ở bên kia làm bóng đèn.
Cẩm Khê cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Trương Thành ngồi ở cuối giường cầm cái bọc lên
“Cái này cho cậu. Tôi gói kỹ lắm rồi, tính đem sang cho cậu thì cậu đã qua.”
Cẩm Khê nhìn, thứ này dùng khăn trải giường bao lại, Trương Thành mở ra, là một chiếc áo khoác ngắn đính khăn choàng bằng lông chồn tím,
“Cậu cho tôi cái này làm gì. Tôi còn quá trời áo lông luôn này.”
“Gió lớn áo lông cũng không cản được” Trương Thành nói, lấy từng món ra khỏi bọc khăn trải giường.
“Kiểu này của nữ mà.” Mấy cái áo choàng đưa qua nhà họ hình như cũng toàn là kiểu của nữ.
“Giờ còn phân biệt nam nữ làm gì, miễn ấm là được, cậu mặc lên cũng không ai quản cậu mặc áo nam hay áo nữ đâu. Kiểu áo này ngắn lại đơn giản, cậu xem, còn hai chiếc quần da, giày, mũ, khăn choàng nữa này.”
Trương Thành vừa nói vừa giơ từng món một lên,
“Mặc vào thử xem, quần này hơi chật, tôi không mặc được, tôi thấy chắc cậu thì vừa đấy, không cần cởi quần bông ra đâu. Giờ trời lạnh gió lớn, cứ xỏ vào luôn cho khỏi lạnh chân.”
Trương Thành lôi ra hai chiếc quần từ trên xuống dưới đều làm bằng da ra.
Trương Thành nhất quyết bắt cậu ướm thử, Cẩm Khê bất đắc dĩ, mặc luôn cái quần da đè lên cái quần bông mỏng cậu đang mặc luôn, ừ thì vừa với cậu đấy, nhưng mà
“Quần này cũng là của nữ phải không”
“Không biết. Nam nữ giống nhau hết.”
Trương Thành nói, đội mũ cho cậu, Cẩm Khê lại xỏ đôi giày bốt phối lông.
“Đã nói Cẩm Khê của chúng ta đẹp trai nhất trong tám thôn mười dặm xung quanh mà. Quả nhiên không sai nha.”
Tào nhị tiên từ gian phía Tây đi qua, nhìn Cẩm Khê cười.
Cẩm Khê ngượng ngịu, trong phòng cũng nóng, vội vàng tháo cái mũ xuống.
“Mũ không nhiều lắm, tôi lấy cho cậu hai cái, còn khăn choàng nữa, đi theo bộ với mũ. Còn giày, chân cậu cỡ bốn mươi lẻ mấy phải không, đôi cậu đang mang số bốn mươi mốt, còn đôi này sốn bốn mươi hai, trời lạnh mang thêm vớ dày xỏ đôi này là vừa y luôn.”
Trương Thành vừa giơ lên vừa giới thiệu.
“Cho tôi nhiều vậy bên cậu có đủ xài không?”
“Yên tâm đi! Đủ lắm.” Trương Thành nói xong lại chạy lạch bạch ra ngoài “Đôi này cho Đại Bảo, chân anh ta lớn, xỏ đôi này có thể mang thêm vớ bên trong nữa”
“Ừ, cám ơn nhiều.”
“Tụi mình còn khách sáo với nhau làm gì” Trương Thành cười cười,
“Nếu thật muốn khách sáo, cũng là bọn tôi phải cám ơn cậu, nếu trước đây cậu không gọi mấy cuộc điện thoại báo tin cho tôi, anh tôi sẽ không bỏ việc ở thủ đô mà quay về sớm, nếu chờ đến lúc nghiêm trọng mới trở về thì sẽ không thể được như bây giờ.”
“Nhưng nếu tôi không nói cho cậu, chú và dì sẽ không ”
Khi biết chuyện cha mẹ Trương Thành qua đời Cẩm Khê liền nghĩ nếu trước đây không nhắc nhở họ trữ lương thực, cha mẹ Trương Thành có lẽ sẽ không bị người ta dòm ngó, có thể lúc này họ sẽ khó khăn nhưng chí ít vẫn còn sống.
Vì vậy mấy ngày nay trong lòng cậu mâu thuẫn vô cùng.
Trương Thành vừa nhìn liền biết Cẩm Khê đang nghĩ lung tung gì rồi.
Làm bạn học của Cẩm Khê hai năm, biết rõ cậu hiểu biết thì hiểu biết đấy, nhưng thích nhất đoán mò “Được rồi, mọi chuyện đều đã qua, những người đó cũng nhận lấy báo ứng thích đáng rồi.
Thật ra cha mẹ tôi qua đời không phải vì họ trữ bao nhiêu lương thực mà là họ tin lầm người, nhiều năm như vậy mà cũng không nhận rõ con người của dượng tôi, đó giờ ổng cũng thường đến nhà tôi kiếm lợi lộc, cha mẹ tôi đều là người hiền lành, dù có tôi và anh tôi ngăn cản nhưng cuối cùng ổng cũng vẫn đạt mục đích.
"Thôi quên đi, không nói nữa.” Nói xong thì dùng sức nắn mặt Cẩm Khê
“Cậu đó, đừng có chuyện gì cũng đổ hết lên người mình. Việc này không hề liên quan đến cậu tí tỉ tì ti nào”
Cậu ta không ngờ Cẩm Khê lại nghĩ như thế.
Vai Cẩm Khê đột nhiên bị vỗ một cái, quay đầu nhìn, thì ra là Trương Trung.
Trương Trung cười xoa đầu cậu, “Cậu đó, suy nghĩ nhiều quá, dù cậu không nhắc nhở, cha mẹ tôi nên trữ lương thì sẽ trữ lương. Cái chết của họ không liên quan đến việc này”
Trương Trung luôn khó hiểu vì sao thỉnh thoảng thằng nhóc này nhìn bọn anh với vẻ áy náy, thì ra là vậy.
Giống như đứa em đã nói, tai nạn đó không liên quan với việc có trữ lương thực hay không, tính cách quyết định vận mệnh, tính hiền lành của cha mẹ anh và bản chất tham lam vô sỉ của dượng anh mới là nguyên nhân tạo thành tai nạn này.
Cuối cùng không những Cẩm Khê không trả được đồ, còn xách thêm bọc quần áo giày mũ cho Trương Thành đặc biệt chọn ra cho cậu về, mà khúc mắc luôn âm ỉ trong lòng cậu cũng nhờ cuộc trò chuyện với Trương Thành và Trương Trung được tháo gỡ.
Thật ra cũng do tính Cẩm Khê hay suy nghĩ nhiều, hai anh em Trương Trung Trương Thành cảm kích cậu thực sự, nhờ nhắc nhở của cậu mà hoàn cảnh họ mới tốt hơn nhiều.
Buổi tối mọi người cùng nhau ăn cơm, bà nội làm món sườn hầm dưa cải, bên trên trang trí thêm dồi trường xắt lát, ngoài ra còn món lỗ tai heo, tim heo gan heo xắt mỏng để nhắm rượu nữa.
Đã lâu chưa được ăn một bữa thịnh soạn thế này, mọi người đều rất vui sướng, lão gia tử uống đến ba ly rượu, còn hớn hở chọc chọc đũa vào chén rượu cho Hổ Tử liếm liếm, đến lúc mọi người phát hiện thì mặt thằng nhóc đã đỏ rần, hưng phấn chạy giỡn trên giường, tinh lực nhóc phải nói là đặc biệt dư thừa, lăn qua lăn lại đến mười giờ tối mới chịu ngủ, nửa đêm còn đái dầm.
Cũng vì vậy mà ông nội bị bà nội “nhớ thương” cả một ngày.
Trận tuyết này kéo dài suốt ba ngày vẫn chưa dừng, sáng sớm hôm sau lúc mở cửa thì bị kẹt, nên dù tuyết vẫn đang rơi cả nhà vẫn ra ngoài dọn tuyết, nhất là chuồng dê và lừa, không để ý sẽ bị tuyết đè sập mất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT