Cẩm Khê và Cẩm Dương theo thời gian đã hẹn đánh xe đi đón người nhà kia thuận tiện hỏi thăm một chút, biết được thôn họ có không ít nhà trồng hạt kê, vài nhà năm ngoái còn chưa đem bán, trong nhà còn rất nhiều.
Cẩm Khê nhờ người nọ hỏi giúp xem có thể đổi cho nhà cậu hay không. May là bên kia cũng đồng ý, nhưng phải dùng gạo hay bột mì để đổi.
Gạo và bột mì nhà Cẩm Khê khá nhiều, lúc trước chú Hai đem một phần bắp đi bán mua gạo, bột mì về, khi mua với giá bình thường, giờ giá đã tăng gấp mấy lần.
Dùng bột mì để đổi, một cân lấy một cân.
Bột hạt kê ăn ngon lại có thể chống đói, nhưng không dễ tiêu hóa, bình thường ăn nhiều dạ dày sẽ không chịu nổi, cho nên không phổ biến như bột mì, cách chế biến cũng không đa dạng bằng bột mì.
Nên đừng thấy trước đây bột hạt kê mắc hơn bột mì nhiều, hiện muốn đổi bột mì cũng không dễ dàng đâu, ai bảo chỗ họ không có trồng lúa mì chứ.
Cẩm Khê về bàn bạc với người nhà, một cân đổi một cân.
Lão gia tử vỗ tay, đổi luôn hai nghìn cân. Theo như tình cảnh trong mộng của đứa cháu rồi còn mấy dự cảm đột nhiên nhảy ra, chứng minh thiên tai sẽ không kết thúc sớm, bột mì và gạo là lương thực chính, tương lai nhất định sẽ được trồng, chắc sẽ khó mua được nhưng không phải là không thể.
Có thể dự kiến hoàn cảnh trong tương lai càng lúc sẽ càng khắc nghiệt, bên chỗ họ nhiều người chọn bắp hoặc khoai lang sinh trưởng nhiều, trồng hạt kê thì không có mấy ai.
Nhà cậu chọn đổi lấy bột hạt kê, một phần là vì có thể gói thành bánh kê nhân đậu, món ăn tuyệt vời trong mùa đông nhưng quan trọng nhất là có thể chống đói.
Chuyện trong nhà do ông nội quyết định, Cẩm Khê và Cẩm Dương nhân lúc còn đánh xe, lén lút đổi về hai nghìn cân bột hạt kê, sau đó đổi thêm năm trăm cân đậu đỏ, cộng thêm đậu tây đỏ sẵn có ở nhà, vậy là đủ rồi.
Lấy ra một phần cho năm nay còn lại đều để vào trong một cái rương lớn mới, còn cẩn thận để vài túi chống ẩm vào.
Bột kê vàng đổi về nhà được vài ngày thì trời đột nhiên đổ tuyết, ông nội nhìn trời, quyết định thừa dịp trời tuyết che mắt người ngoài, trong nhà gói bánh nhân đậu, năm nay dùng ba trăm cân bột kê với một trăm cân bột ngô, trước tiên là vỏ bánh, trộn đều hai loại bột vào nhau, đặt lên giường đất chờ nó lên men.
Sáng hôm sau toàn gia xuất động, đậu đỏ được ngâm cả đêm đem bỏ vào nồi nấu, cho đường vào hãm đậu đỏ làm nhân, tiếp đó chính là gói bánh, cũng là hoạt động quan trọng hàng năm của gia đình.
Cho nhân vào giữa, gói kỹ vỏ bánh rồi bỏ vô nồi hấp, để sôi chừng mười lăm phút thì lấy ra, nếu hấp lâu quá vỏ bánh dễ bị nứt nhân đậu trong bánh cũng bị bở.
Làm xong một đợt thì sắp xếp đem ra ngoài làm lạnh, bên ngoài tuyết rơi nhiều, chú Hai đã để sẵn hai cái sọt ngoài cửa từ sớm, phía trên sọt có giá che không cho tuyết rơi vào. Trong thời tiết giá rét này thì chỉ một lát bánh đã lạnh.
Gói, nấu rồi đem làm lạnh cứ như vậy đến ba giờ chiều mới làm xong toàn bộ, bánh nhân đậu đã làm lạnh thì cho vào túi, bỏ vào cái lu lớn ở nhà kho, bên trên có tấm ván dày che lại, còn chèn thêm tảng đá lớn để phòng ngừa chuột ăn vụng.
Buổi tối đó cả nhà liền thưởng thức món bánh nhân đậu mới ra lò chấm với đường trắng, Cẩm Khê thích nhất là bẻ bánh ra thành từng khối nhỏ chấm với đường rồi kẹp vào nhau, như vậy đường sẽ tan ra, vị ngọt của đường hoà với vị ngọt bùi của đậu đỏ phối với vỏ bánh dai dai, ăn cực kỳ ngon.
Ăn xong bánh nhân đậu, Cẩm Khê mang nửa túi bánh nhân đậu lành lạnh, xách theo cây dù đi mưa qua tặng bánh cho bọn Trương Thành.
Thời gian dài đám người Trương Thành đã thích ứng với cuộc sống sinh hoạt nơi này, vì có Tào nhị tiên cùng việc Trương Trung và Trịnh Nguyên chữa bệnh cho thôn dân nên người trong thôn dễ dàng thoải mái tiếp nhận họ.
Trương Trung, Trịnh Nguyên là những người trẻ tuổi có bản lĩnh, hai người lái vài chuyến qua lại thành thị và các vùng nông thôn, đổi được không ít lương thực mang về.
Hiện tại xăng dầu hiếm hoi có tiền cũng mua không được, rất ít xe chạy tới chạy lui như vậy, đặc biệt mấy vùng hẻo lánh càng thiếu thốn vật tư, cũng giống như họ chỉ có chút lương thực vậy.
Trương Trung và Trịnh Nguyên lúc ở thủ đô đã dự trữ xăng, sau đó trên đường cũng nghĩ cách kiếm thêm, chạy mấy lần như vậy, họ mới đào hầm để trữ lượng thức ăn đủ cho đến sang năm.
Bởi có quan hệ của Trương Thành và Cẩm Khê nên bọn họ và gia đình Cẩm Khê qua lại khá thân thiết, cách đây mấy ngày họ lái xe đến hồ lớn kiếm vài con cá, có tặng cho nhà cậu năm con, mỗi con nặng tới bảy tám cân.
Cá to đem kho, quanh viền chảo xếp một vòng bánh bột bắp.
Giờ nhớ lại Cẩm Khê vẫn còn ứa nước miếng.
Tiếc là hiện cá không dễ kiếm, còn dư phải để dành từ từ ăn.
“Ăn cơm chưa?” Cẩm Khê vừa vào nhà liền thấy bốn người ngồi ở gian chính ăn cơm.
“Cậu đã ăn chưa, cùng ăn không. Anh tôi làm lạp xưởng xào đậu này”
Trương Thành ngậm lạp xưởng, vừa ăn vừa nói, nhóm Trương Trung đi khắp nơi tìm được một số thức ăn giữ được lâu như thịt khô, lạp xưởng này nọ.
Cẩm Khê lắc đầu, “Ăn rồi, hôm nay trong nhà gói bánh đậu, ông bảo em sang biếu mọi người một ít, đã làm lạnh rồi, khi cất nhớ coi chừng chuột ăn vụng đó.”
Trương Trung nghe xong liền bỏ đũa xuống, nhận cái túi Cẩm Khê đưa, mở ra nhìn, bánh màu vàng cam. Anh lấy ra một cái, cắn ăn thử, bánh không bị đông cứng lắm, nuốt luôn chỗ bánh còn lại, vừa dẻo vừa dai như bánh nhân đậu họ hay ăn hồi bé, “Ngon quá, ngày mai tụi anh cũng làm một ít. Nhà em kiếm bột vàng này ở đâu vậy?”
“Bột này ở thôn bên kia nhiều nhà có lắm, dùng bột mì để đổi, một cân đổi một cân, tự mình gói cũng được ạ, món này mùa đông ăn vừa ngon vừa mau no.”
“Anh, cho em một cái.” Chân Trương Thành vẫn chưa thể đi lại lưu loát nên đành ngồi yên một chỗ.
“Được, vậy em ăn liền đi, chút nữa ăn sẽ không tốt cho tiêu hoá”
Trương Trung vào nhà bếp lấy dao cắt một cái bánh ra làm bốn, đưa cho Trương Thành, Trịnh Nguyên và Tào nhị tiên mỗi người một phần, mọi người đều khá no rồi, ăn thêm nữa dạ dày sẽ khó tiêu.
“Các cháu cứ ăn đi, sáng mai ông mới ăn, bánh còn cứng răng ông cắn không nổi.”
Tào nhị tiên xua tay, không nhận bánh, “Cẩm Khê đến ăn chút thịt khô này.”
Cẩm Khê lắc đầu “Thôi ạ, con không hảo thịt ngọt.”
Tào nhị tiên gật đầu “Cũng phải, thịt này làm hơi ngọt.” Chỗ họ ăn thịt chỉ thích nấu mặn, vị ngọt thì không thích cho lắm.
“Tôi thấy ăn ngon lắm mà” Trương Thành ăn đến phồng cả miệng, nói.
“Cháu ăn gì mà chẳng thấy ngon.” Tào nhị tiên cười nhìn cậu, ánh mắt lộ vẻ hiền từ của một người ông đối với con cháu trong nhà.
Nhìn họ chung sống với nhau hoà thuận vui vẻ, Cảm Khê cũng thấy yên lòng.
“Mọi người cứ ăn tiếp đi, con về nhà, bên ngoài tuyết lớn quá”
“Vậy được, đến ngày nào đó anh đổi được bột, chắc phải nhờ thím Hai qua chỉ một chút, tụi anh không ai biết gói bánh hết, phải tìm người hướng dẫn.”
“Được ạ. Vậy em đi nhé!”
Cẩm Khê nói rồi đi ra cửa, bung dù ra, trời đã tối rồi, thật ra giờ vẫn chưa tới năm giờ. Hiện mỗi nhà đều một ngày hai bữa cơm.
Trận tuyết này ròng rã suốt ba ngày mới dừng, trời trong trở lại, không khí càng lạnh lẽo hơn nữa, rõ ràng mới tháng Mười mà như tháng Chạp hàng năm. Thời gian này lão gia tử tiếp tục dẫn theo con cháu lên núi chặt cành.
Lần này không riêng gì nhà họ, những nhà khác trong thôn cũng làm như vậy, năm nay bắp mất mùa tất nhiên sẽ không có thân bắp, củi đốt liền trở thành vấn đề lớn.
Trưởng thôn sợ mọi người lên núi đốn cây nên đi thông báo cho từng nhà, chỉ có thể đốn cành không thể đốn cây. Đại đa số đều nghe, chỉ có một bộ phận cực nhỏ len lén đốn luôn cả cây, thật ra như vậy còn khó hơn chặt cành nữa.
Trương Trung và Trịnh Nguyên đi trao đổi bột kê vàng và gạo nếp trở về gói bánh nhân đậu, vốn chỉ muốn nhờ thím Hai qua hướng dẫn cách làm một chút, cuối cùng biến thành phụ nữ Diệp gia đi qua hết, phụ gói hơn một nửa.
Cuối cùng Trương Trung xách một túi bánh nếp nhân đậu qua biếu cho nhà họ, một túi so với lần Cẩm Khê đưa qua còn nhiều hơn.
Ông nội nhìn, trong lòng rất vừa ý, mấy thằng bé này không phải dạng hẹp hòi, hiểu được đạo lý kết giao ở đời, ông cũng không phải muốn kiếm lợi gì. Hai bên giao du với nhau, cậu cho tôi ít đồ tôi cũng biếu lại cậu ít thứ, không thể nói là ai lời hơn ai, mọi người giúp đỡ lẫn nhau để cuộc sống tốt hơn thôi, nếu có tâm tư lợi dụng, không bao lâu mọi người cũng sẽ không lui tới nữa.
Ông vừa ý cũng là bởi thái độ của nhóm người Trương Trung, lúc này có thể làm được như vậy, nếu thực sự đến thời điểm sống chết trước mắt, mọi người cũng có thể nương tựa lẫn nhau.
Một ngày, tuyết rơi dày cả một tầng, nhiệt độ không khí hạ xuống âm hai mươi lăm hai mươi sáu độ, tiếp tục như vậy đến tháng Chạp e là còn xuống thấp hơn nữa.
Nhà Cẩm Khê không còn ra khỏi cửa.
Quanh nhà có cây cối bao quanh nên yên tâm chất vài đống củi lớn ở chỗ đất trống, giường đất trong phòng mỗi ngày đều phải đốt nóng, nếu nhiệt độ trong phòng xuống quá thấp người sẽ ngã bệnh.
Tối đó Cẩm Khê chui vào chăn, TV không còn hình ảnh, có điện cũng không xem được nên cậu đi ngủ sớm một chút, Đại Bảo đã ngáy khò khò từ lâu rồi.
Không ngờ Trương Trung lại qua đây.
“Anh Trương, có chuyện gì vậy?” Cẩm Khê tưởng xảy ra chuyện gì đó, vội vàng đứng lên.
“Không cần đứng dậy đâu, là vầy, ngày mai anh và Trịnh Nguyên lái xe vào thành phố một chuyến, nhà em có cần thứ gì không?”
Cẩm Khê lắc đầu “Không cần gì lắm, giờ thứ nào cũng đắt muốn chết, cũng không biết mua gì.”
Suy nghĩ một chút, cậu rướn qua người Đại Bảo, lấy một cái túi từ trong tủ, móc ra một vạn đồng,
“Em không biết bây giờ tiền còn hữu dụng không nữa, nếu mua được vải vóc thì tốt rồi, bất quá em nghĩ này chắc một vạn đồng này cũng không được mua được gì.”
Cẩm Khê nói xong bụm miệng, có vẻ tiếc vô cùng.
Trương Trung hiểu ý cậu nói, chính là mua được gì thì mua, một vạn đồng để ở đây cũng vô dụng, nếu có thể mua được thứ có giá trị thực tế là tốt nhất.
Chờ Trương Trung đi, Cẩm Khê mới nằm trở lại, giờ một vạn đồng còn không bằng một trăm khối trước kia, đây là tiền Khương Thần gửi về cho cậu, gửi lúc nào thì cậu không biết, vào một lần đánh xe lên thành phố cậu bèn muốn kiểm tra thử xem chi phiếu còn dùng được không thì phát hiện số tiền tăng lên.
Lần đó bước vào ngân hàng, cả một ngân hàng lớn vắng lặng như tờ, không ai đến giao dịch, chỉ có hai nhân viên quản lý tiền, trông bộ dạng của họ cứ như muốn đóng cửa luôn vậy.
Hiện vật tư khan hiếm, các cửa hàng trong thành phố đều đóng cửa, chỉ vài nơi do quốc gia khống chế còn hoạt động.
Nhu yếu phẩm đắt đỏ, đặc biệt là thức ăn, không có chỗ nào bán, sản phẩm điện tử lại như hàng hoá lề đường, một máy tính xách tay giá cả vạn giờ chỉ cần mười cân gạo là đổi được.
Không còn cách nào, không có điện, mấy thứ này cũng chẳng thể dùng.
Những nơi do quốc gia kiểm soát cũng không quản lý chặt chẽ hết được, nghe nói có nơi muốn tự độc lập, không nghe theo điều động.
Đương nhiên cậu chỉ là nghe nói, TV máy tính không mở được, tin tức cũng không được lưu thông.
Cho nên hiện tại tiền cũng mất giá, giờ có khi còn mua được gì đó, chờ đến sang năm tiền sẽ không xài được nữa.
Cẩm Khê thở dài, theo dự báo trong mộng của cậu, sang năm có thể sẽ không có mùa xuân.
Ngày Trương Trung và Trịnh Nguyên lái xe vào thành phố, Trương Thành chống nạng được Tào nhị tiên đỡ qua nhà Cẩm Khê,
“Thằng bé này cứ đòi qua đây cho bằng được”
“Giờ đường không dễ đi, cậu qua đây làm gì.”
Cẩm Khê có chút trách cứ, nói với Trương Thành, bên ngoài tuyết đóng dày trên mặt đường, dù đã quét nhưng bên dưới vẫn còn một tầng, nếu bị ngã thì làm sao bây giờ.
“Cẩm Khê, tụi mình vào phòng cậu nói chuyện đi” Vẻ mặt Trương Thành mất tự nhiên, nói với Cẩm Khê.
Cẩm Khê cảm thấy cậu như có chuyện, bèn đỡ cậu đến gian nhà phía Tây, tiện tay khép cửa lại.
“Có chuyện gì sao?” Cẩm Khê hỏi.
Trương Thành ngồi lên giường, nghẹn cả một hồi lâu mới nói ra được
“Anh tôi và anh Trịnh đi báo thù.”
“Hả?” Cẩm Khê bị bất ngờ, há hốc miệng, sau đó mới nhỏ giọng nói
“Ý cậu là bọn họ đi tìm cái gã gọi là Bí đao kia à?”
Trương Thành gật đầu “Phải, xăng của bọn tôi không còn nhiều lắm, trước đó hai người họ đến thành phố vài lần, đã tìm hiểu lộ trình của gã bí đao kia, giờ tuyết lớn làm cản đường, lần này mà không đi thì phải chờ sang năm.”
Cẩm Khê chau mày “Có được không? Gã đó là người sống tạm bợ, họ phải cẩn thận đừng để bị người ta bắt.”
Có khả năng Trương Trung đã ủ ý định này từ này, cậu cảm thấy Trương Trung là người có ân thì báo có thù phải trả, hơn nữa khi Trương Thành kể cho cậu nói là sợ lực lượng cảnh sát không đủ mới không đi báo nguy, giờ nghĩ lại, có lẽ khi đó Trương Trung muốn tự mình báo thù thì đúng hơn.
“Trong thành phố rất loạn, hệ thống sưởi ấm chỉ cung ứng được một bộ phận, có vài đường ống bị đọng nước, thời tiết đột nhiên hạ nhiệt độ làm đường ống đang nóng phát nổ, cả thành phố chỉ còn khoảng mười nơi được cung ứng sưởi ấm, nên mấy nghìn người gom lại ở cùng một chỗ, chính phủ cam đoan không chết đói và không bị đông lạnh chết”
Giọng nói của Trương Thành thê lương, nếu họ không đến nương tựa chỗ Cẩm Khê thì có khi cũng phải chen chúc ở đâu đó rồi.
“Nghe nói thừa dịp lúc cảnh lực trong thành phố không đủ, nhiều người lập bè kết phái, đến các nhà không có người ở ăn trộm, mấy nhóm người này cũng phân chia địa bàn, tìm chỗ tốt chiếm núi làm vua. Gã khốn Bí đao đến nương tựa một lão đại, dẫn bảy tám người theo hắn trước đây gia nhập, hắn dẫn đầu một nhóm nhỏ cách vài ngày thì ra ngoài vơ vét một lần, anh tôi nghe ngóng được hai ngày này gã Bí đao sẽ ra ngoài, hai người họ có cách tìm được tên khốn đó”
Cẩm Khê nghe vậy, chân mày lẳng lặng nhíu lại, tình trạng thành phố hiển nhiên so với cậu nghe được còn hỏng bét hơn,
“Chẳng lẽ chính phủ thật sự không can thiệp được nữa ư?”
“Lũ đó chỉ lộng hành được lúc này thôi, sớm muộn gì cũng bị gông cổ” Trương Thành cười một cách trào phúng.
“Cậu đừng cười như vậy, nhìn xấu quá à.” Cẩm Khê vươn tay nắn lại gương mặt cho cậu ta.
“Ha ha, nghe anh tôi nói sẽ giảm thiểu các khu đô thị, quân đội đã bắt đầu can thiệp, hiện đang sửa chữa đường đi nối liền thành phố với các vùng nông thôn. Chờ đường thông, chỗ chúng ta sẽ tiến hành quân quản cũng là lúc lũ khốn đó gặp xui xẻo.”
“Nếu quân đội can thiệp chúng ta phải làm sao bây giờ?” Cẩm Khê thấy khá lo.
“Cũng không ảnh hưởng nhiều lắm đâu, không phải đã thông báo là chia đất lại lần nữa sao, khoảng thời gian trước đó là để chuẩn bị, nhiều mảnh đất trong thôn sẽ do họ quản lý, người dân thành thị cũng do quân đội sắp xếp, phân phối người xuống các vùng nông thôn. Chúng ta có thể phải nộp một ít lương thực, bao nhiêu thì phải xem tình hình thu hoạch lúc đó để định ra. Chắc chỉ có những việc này thôi à.”
Cẩm Khê ngẫm lại, nếu như vậy đối với bọn họ đúng là ảnh hưởng không lớn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT