Biên tập: Ginny.

Cố Du cắm đầu chạy trong hoảng loạn, lại quên rằng trang viên này chỉ mới đến lần đầu, đường xá còn chưa phân biệt nổi, chạy chưa được bao lâu đã hoa mắt, không biết mình lúc này đang ở phương nào.

Y đi thêm một lúc thì bắt đầu mỏi chân, bèn dừng lại bên một hồ nước nhỏ, bên cạnh có một tảng đá trông khá sạch sẽ, y mím môi, trong lòng đấu tranh dữ dội. Ma ma trong phủ luôn nhắc nhở y ở trước mặt người khác nhất định phải ra dáng của một vương gia, không được có hành động gì bất nhã, nếu không sẽ làm mất mặt hoàng thất, mất mặt hoàng huynh.

Nhưng mà y đã nhìn quanh rồi, xung quanh có có bất kỳ người nào khác, cho nên… hẳn không phải là “ở trước mặt người khác” rồi ha, nghỉ chân một chút chắc không sao đâu ha?

Thời điểm khi Mạc Hoài Hiên tìm được Cố Du, đôi hài của tiểu vương gia nằm chỏng chơ trên mặt đất, ống quần xắn tới gần đầu gối, cẳng chân trắng nõn đong đưa nghịch nước dưới hồ, đáy hồ rải một lớp đá cuội đủ màu sặc sỡ, mấy chú cá chép quẫy đuôi bơi qua bơi lại, trông các cậu chàng chẳng có vẻ gì là sợ người, cọ tới cọ lui bên chân Cố Du, chọc y cười ngặt nghẽo.

Sau khi tiên đế qua đời, trong thời gian tang kỳ, Cố Du không mặc hồng y như trước, hôm nay y cũng chỉ mặc một bộ cẩm bào màu trắng đơn thuần.

Da Cố Du rất trắng, bàn chân nhỏ lộ ra dưới ống quần càng nổi bật dưới ánh mặt trời, vạt áo rộng giắt ngang hông lộ ra cẳng tay như bạch ngọc, lúc này nửa người đang nghiêng ra trước, đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng quét qua quét lại trong nước, khiến cho mặt nước gợn sóng không ngừng, cũng khiến cho cõi lòng Mạc Hoài Hiên rung động mãnh liệt.

Sống lưng Cố Du bỗng chốc cứng đờ, thì ra trong lúc y buông cảnh giác, Mạc Hoài Hiên không biết từ lúc nào đã đứng phía sau y, choàng tay ôm y vào trong ngực.

“Hoài Hiên ca ca…”

Mạc Hoài Hiên cúi đầu thì thầm bên tai y: “Du nhi đang trốn tránh ta sao?”

Cố Du nhìn xuống mặt hồ gợn sóng bên dưới, nhỏ giọng đáp: “Ta… Ta không dám nói, hoàng thúc mẫu nói, muốn cưới vương phi cho Du nhi, nhưng mà Hoài Hiên ca ca lại nói là không được…”

Mạc Hoài Hiên càng bất đắc dĩ: “Cho nên, Du nhi gạt ta, chạy tới đây xem mắt? Du nhi vừa mắt ai rồi, vị cô nương trong đình khi nãy sao?”

Cố Du thoạt tiên là gật đầu, sau đó lại lắc đầu: “Vừa nãy là An cô nương, là biểu tỷ của A Cẩm, còn chưa chọn được ai.”

“Nói vậy, Du nhi thật sự muốn tìm vương phi ư?” Có trời mới biết, hắn phải vất vả thế nào mới thốt ra được câu này.

Cố Du không biết nên trả lời Hoài Hiên ca ca mình thế nào, trên thực tế y vốn có thèm để ý mình có vương phi hay không đâu, chẳng qua trong giấc mộng của y, trong mơ y thấy mình gả cho Hoài Hiên ca ca, khiến cho Hoài Hiên ca ca cực kỳ thống thổ, mà y cũng rất khó chịu, cho nên, nếu giờ y cưới vương phi, như vậy sẽ không phải gả cho Hoài Hiên ca ca như trong mộng nữa, chuyện đau lòng gì cũng sẽ chẳng xảy ra.

Nghĩ vậy, Cố Du gật đầu: “Du nhi muốn có vương phi.”

Mạc Hoài Hiên bỗng bật cười thành tiếng: “Du nhi biết cưới vương phi là làm gì không?”

Cố Du sững sốt, y mơ hồ cũng biết đôi chút, nhưng không biết diễn đạt lại thế nào.

“Nếu Du nhi cưới vương phi, người đó sẽ là thê tử của Du nhi, Du nhi phải cùng nàng dùng bữa, cùng nàng ngủ chung, phải hôn nàng, làm những chuyện thân mật nhất với nàng. Du nhi làm được không?”

“Chuyện thân mật nhất…”

Hai mắt Mạc Hoài Hiên càng thâm trầm, ôm Cố Du nhấc lên đùi mình, cởi ra vạt áo bên hông y, cẩm bào trắng từ từ rộng mở, càng tốt đẹp hơn là thân thể chưa từng bị ai chạm qua này đang từng bước từng bước phơi bày toàn bộ trước mắt Mạc Hoài Hiên hắn.

Thanh thiên bạch nhật, ở một góc hẻo lánh trong sơn trang, vị Tiêu Dao vương được toàn thể nữ tử bên ngoài nhớ thương bị hắn xem như một đứa trẻ mới sinh mà trộm đi mất, dễ dàng cởi bỏ lớp áo ngoài của người này, tuy chưa xích lõa hoàn toàn, nhưng áo lót mỏng manh bên trong nửa che nửa hở càng tạo nên phong tình nồng đậm, khiến cho người ta điên cuồng.

Cố Du đột nhiên cong thắt lưng, run rẩy muốn đẩy người ra, yếu ớt nói: “Không muốn, khó chịu…”

Mạc Hoài Hiên áp sát vào tai y hỏi: “Khó chịu thật ư? Hay là quá thoải mái?”

Cố Du mở to đôi mắt hạnh ngập nước nhìn lên, trong mắt chỉ còn sương mù mờ mịt, lắc đầu: “Không biết…”

Mạc Hoài Hiên thở dài, người này hai đời chưa từng trải qua tư vị ái tình thì làm sao mà biết được. Hắn cúi đầu hôn lên tóc mai thiếu niên, nhẹ giọng hỏi: “Du nhi, nếu về sau có một nữ nhân cũng làm chuyện thân mật như vậy với Du nhi, Du nhi cảm thấy vẫn có thể chấp nhận được ư?”

Đương nhiên không thể!

Cố Du mím môi, y không biết phải đối đáp thế nào.

“Sau khi thành thân, nhất định phải làm như thế này sao?”

Mạc Hoài Hiên nói: “Đúng vậy, bởi vì người gả cho Du nhi, nàng ấy hy vọng Du nhi dùng thân phận phu quân yêu thương mình, cái gọi là thành thân, không đơn giản chỉ là một nghi thức, mà phải kết hợp từ thân đến tâm, nếu nàng thích Du nhi, Du nhi cũng phải thương nàng, nếu không thì thật không công bằng với nàng, cũng làm tổn thương nàng.”

Qua hồi lâu, hắn nghe thiếu niên trong ngực nhỏ giọng lầm bầm: “Gạt người…”

“Du nhi vừa nói gì?”

Cố Du ngước mắt nhìn Mạc Hoài Hiên, viền mắt không biết từ lúc nào đã phiếm hồng, lí nhí nói: “Hoài Hiên ca ca là tên lừa gạt.”

“Du nhi, ta chưa từng gạt Du nhi, Mạc Hoài Hiên nguyện lấy tính mạng ra thề, nếu ta có nửa lời dối gạt, ta…” Lời đang nói bỗng dưng ngưng bặt, bởi vì nước mắt của Cố Du đang nhỏ giọt trên mu bàn tay hắn, nóng hổi dọa người.

Một kẻ tâm đã nguội lạnh từ lâu như hắn vậy mà giờ đây lại như bị ai xé mở cõi lòng, một kẻ suốt đời bày mưu lập kế như hắn, vậy mà lại bị mấy giọt nước mắt làm cho lòng rối như tơ.

Nước mắt của Cố Du từng giọt từng giọt rơi xuống, nhưng dường như chính bản thân y cũng không nhận ra, y chỉ mải nghẹn ngào thốt ra những uất ức trong lòng với người nam nhân này.

“Rõ ràng Hoài Hiên ca ca đã cưới Du nhi mà, nhưng huynh không thương Du nhi, cũng không thích Du nhi, Hoài Hiên ca ca chưa từng dùng cơm chung với Du nhi, chưa từng ngủ chung với Du nhi, càng không có hôn Du nhi, Hoài Hiên ca ca cùng những nữ nhân khác làm chuyện thân mật, Du nhi đều thấy hết.”

“Du nhi…”

Thì ra báo ứng của hắn đợi ở đây sao?

Hắn làm sao cũng không ngờ được Cố Du lại có ký ức những chuyện đó. Đời trước của bọn họ, không phải hắn không muốn, mà là không dám có ý nghĩ quá phận, năm đó lúc Cố Du muốn hòa ly đã nói với hắn rằng, nhân quả tuần hoàn, ngày sau không mong dính dáng.

Cố Du nói: “Hôm đó Du nhi ở phong sơn đợi Hoài Hiên ca ca, trời mưa rất lớn, rất lạnh, Du nhi vẫn một mực chờ huynh, chờ thật lâu thật lâu, Hoài Hiên ca ca vẫn không xuất hiện, lá cây màu đỏ, mặt đất khi ấy rải đầy màu đỏ của lá phong, giống như máu tươi thấm đầy nền đất, Du nhi không thích nhất là màu đỏ của lá phong.”

Thì ra trước nay mỗi khi người này nhìn thấy lá phong là sẽ ngây người không phải là vì yêu thích, mẫu thân hắn nói không sai, người sai là hắn.

“Sau đó, Hoài Hiên ca ca bị bắt tới Hình Bộ, bá mẫu nói, chỉ có Du nhi mới có thể cứu được Hoài Hiên ca ca, thật tốt, mạng của Du nhi là do Hoài Hiên ca ca cứu, Du nhi đem mạng mình trả lại cho huynh, như vậy có phải sau này Du nhi không cần phải thích Hoài Hiên ca ca nữa đúng không?”

Mạc Hoài Hiên nhìn nước mắt đã thấm ướt mặt y, muốn vươn tay lau đi, nhưng chuyện đã đến nước này, hắn có tư cách gì.

Cố Du nghẹn ngào: “Hoàng huynh hỏi Du nhi có hối hận không? Du nhi không hối hận, nhưng mà, nhưng mà Du nhi không muốn đau nữa.” Y đặt tay lên ngực mình: “Quãng thời gian ở phủ Quốc Công, nơi này luôn rất đau, Hoài Hiên ca ca, Du nhi thật sự không muốn đau nữa.”

Một dao nối tiếp một dao lăng trì tim hắn, Mạc Hoài Hiên đau đến tận xương.

Hắn cố gắng nuốt ngược trở lại thứ tanh nồng vừa dâng lên yết hầu, đau đớn tìm lại thanh âm của mình: “Du nhi, ta làm sao cam lòng để Du nhi đau khổ, sẽ không thế nữa, không bao giờ như thế nữa.”

Hắn đã từng khờ dại cho rằng, trời xanh cho hắn cơ hội trở lại trước khi mọi chuyện chưa xảy ra, là cho hắn một cơ hội để hắn bồi thường người mà mình nợ.

Nhưng hóa ra không phải như vậy, tất cả những gì của đời trước Du nhi của hắn đều đã trải qua rồi, những thống khổ và thất vọng khi ấy y đều đã nếm trải, y không phải là Tiêu Dao vương lớn lên giữa mật đường và yêu thương, y đã từng là một Ngũ hoàng tử chịu đựng vô số ánh mắt lạnh lẽo và khinh thị, đã từng là Tĩnh vương chịu bao đối đãi bất công và đau lòng.

Thì ra, vừa mới bắt đầu đã muộn màng rồi.

“Du nhi có thể tha thứ cho phụ hoàng, vậy ta… ta không được sao? Cho ta một cơ hội, có được không? Chỉ cần một cơ hội, ta sẽ không để cho Du nhi chịu khổ nữa, nếu ta lại làm cho Du nhi không vui, Du nhi cứ trực tiếp giết chết ta, ta tùy Du nhi thiên đao vạn quả, có được không, Du nhi?”

Cố Du cúi đầu thật thấp, mãi thật lâu vẫn không đáp.

Y không hiểu “cơ hội” mà Hoài Hiên ca ca vừa nói là gì, y chỉ hy vọng bọn họ có thể giống như ngày trước, làm bạn tốt của nhau.

Mạc Hoài Hiên bật cười tự giễu, đây là hắn đáng nhận được, hắn còn vọng tưởng xa vời gì nữa.

Hắn đứng dậy, chỉnh trang lại y phục cho Cố Du, dùng khăn tay cẩn thận lau đi nước mắt trên mặt y, Cố Du cắn môi nói: “Hoài Hiên ca ca có thể mãi mãi ôn nhu như vậy thì tốt quá.”

Ngực Mạc Hoài Hiên nhói lên, song vẫn cong môi đáp: “Dĩ nhiên có thể.”

===========

Hết chương 93.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play