Lục Lẫm trầm mặc thật lâu, thình lình bế thốc thiếu niên đang giết người lên bước thẳng tới phòng ngủ.
Thư đồng và nha hoàn của Lục Tử Diên trông thấy một màn như vậy đều sợ hãi, cho rằng tiểu chủ tử nhà mình lại chọc giận hầu gia, cả đám cứ rồng rắn theo sau, luôn miệng cầu tình: “Hầu gia, tiểu chủ tử còn nhỏ không hiểu chuyện, nếu làm sai điều gì xin hầu gia bao dung, đừng so đo với tiểu chủ tử.”
Bao dung? Bao dung kiểu gì?
Nhóc ranh này đã khiêu khích đến mức này rồi, thần tiên cũng không nhịn được huống hồ là một người phàm mắt thịt như y.
Lục Lẫm dừng bước, trầm giọng hạ lệnh: “Toàn bộ lui xuống, không có lệnh của bản hầu, không ai được phép tiến vào nửa bước.”
Lục Tử Diên úp sấp trên vai y nghe vậy thì giơ tay bụm mặt, hai tai đỏ đến rỉ máu, vừa khẩn trương vừa chờ mong, còn có một loại hưng phấn nào đó không thể diễn tả thành lời.
Đợi bao nhiêu năm trời, cuối cùng cũng đã có thể ngủ với cữu cữu mình rồi.
Lục Lẫm khiêng người đi thẳng vào phòng, rầm một tiếng đóng sầm cửa lại.
Trong phòng thoang thoảng mùi lãnh hương y thường dùng, tản ra một loại hàn ý lẫm liệt, nhưng lại chẳng thể xua đi lửa nóng đang thêu đốt trong ngực, thậm chí còn có xu thế muốn bùng nổ.
Lục Tử Diên bị thả xuống giường xuýt xoa rên lên một tiếng, hai tay vẫn còn ôm mặt, chỉ dám hé kẽ tay nhìn trộm Lục Lẫm.
Lục Lẫm bỗng chốc mềm lòng.
Mới vừa hạ quyết tâm xong, vậy mà trước một hành động ngây thơ của thiếu niên thôi, tất cả quyết tâm của y lại sụp đổ thêm lần nữa.
Y ngồi xuống cạnh giường, kéo người ôm vào trong ngực, hơi thở ngây thơ cùng thân thể mềm mại của thiếu niên như một loại độc dược không có thuốc giải, như cành liễu tháng ba đương độ đâm chồi, như mầm non e ấp, tươi mới và tràn đầy sức sống, thôi thúc người khác ngắt xuống bỏ vào trong miệng, dốc sức cảm thụ từ trong ra ngoài, hết lần này tới lần khác tận tình nhấm nháp.
Chẳng qua cái chồi non nho nhỏ ấy lại là thứ mà y trân trọng che chở hơn mười năm nay, muốn ngắt xuống phải huy động dũng khí cực lớn.
Lục Tử Diên thấy y mãi vẫn chậm chạp không có hành động gì khác bèn rón rén ghé tới tai y, thì thầm: “Lục Lẫm, ta đang rất nóng lòng…”
Hô hấp Lục Lẫm chợt nặng nề thêm, vứt luôn chút phản kháng yếu ớt cuối cùng của lý trí, kiềm giữ eo đối phương, mạnh mẽ chặn lên đôi môi khép mở. Lục Tử Diên đến lúc này mới thấy hơi sờ sợ, hắn bị Lục Lẫm hôn đến hít thở không thông, môi cũng bắt đầu đau rát, miệng lưỡi không ngừng bị xâm chiếm, hết lần này tới lần khác vẫn chưa có dấu hiệu muốn buông tha.
Tay hắn chạm tới lồng ngực Lục Lẫm, cảm nhận rất rõ nhiệt độ nóng bỏng đang thiêu đốt lòng bàn tay, Lục Tử Diên ngây dại, chẳng biết nên làm gì cho phải.
“Lục Lẫm, ngươi làm đau ta…”
Lục Lẫm thở dốc, thanh âm trầm đến khàn đục: “Không phải chiều theo ý ngươi sao?”
Dứt lời lại đè thiếu niên xuống giường, xốc lên y phục trên người thiếu niên, kiềm giữ hai tay hắn kéo lên đỉnh đầu, dễ dàng áp chế cơ thể hắn, sau đó lại không có hành động gì tiếp mà tỉ mỉ quan sát từng tấc thân thể dưới thân, dùng ánh mắt dâm loạn hắn.
Lục Tử Diên không một mảnh vải che thân bị y nhìn chòng chọc như vậy cả người bắt đầu khô nóng, thân thể cũng phủ lên một tầng sắc đỏ, diễm lệ rung động lòng người.
Dù da mặt Lục Tử Diên bình thường có dày đến cỡ nào thì trong tình thế này cũng không tài nào chịu nổi. Hắn cắn môi, gào lên: “Ngươi rốt cuộc là có làm hay không hả?”
Lục Lẫm cười khẽ một tiếng, nói: “Không làm, không thể để tên oắt con ngươi toại nguyện.”
“…”
Trong đời Lục Lẫm, lần đầu tiên y cảm thấy kính nể một người như vậy, người đó không ai ngoài chính bản thân y, cho dù nóng nảy đến mức này rồi, vậy mà vẫn còn tâm tư lo lắng thân thể đứa trẻ này không chịu được, tiếp tục nhẫn nhịn, nhẫn một chuyện mà người thường không thể nhẫn.
Một ngày nào đó, y nhất định phải đòi lại cả vốn lẫn lãi.
Tướng phủ.
Diệp Trọng Cẩm đang ngồi trong viện của lão thái gia cùng ông chơi cờ. Tài đánh cờ của y do một tay lão gia tử dạy dỗ, ngày nay đã có thể xem là danh sư xuất cao đồ, vì vậy mỗi lần chơi cờ chuyện khó nhất không phải là làm sao thắng được lão gia tử, mà phải làm thế nào thua mà không để lại dấu vết gì.
Kết thúc một ván, lão gia tử thắng trong hiểm cảnh, miệng cười toe.
Ông xoa đầu cháu nhỏ, nói: “A Cẩm của ông đã nắm được hết tinh túy rồi, chỉ thiếu chút thời cơ, qua một thời gian nữa nhất định có thể thắng ông nội.”
Diệp Trọng Cẩm chống khuỷu tay lên bàn, dùng lòng bàn tay ôm hai má, cố ý bày ra sắc mặt ủ ê: “Ván này suýt chút nữa là thắng, tại ông nội không chịu cho A Cẩm đi lại nước cờ trung gian thôi.”
Lão gia tử bật cười ha hả: “Hạ cờ cũng như đời người, đi nhầm một bước thua cả ván cờ, không có cơ hội quay đầu, chỉ có thể tìm cách bù đắp sai lầm.”
Diệp Trọng Cẩm mím môi, không cam không nguyện gật đầu, ngoan ngoãn cầm bát đựng thu dọn quân cờ.
Lão gia tử đột nhiên hỏi: “Mẫu thân con hôm nay về An gia ấy nhỉ?”
Diệp Trọng Cẩm đáp: “Vâng, ngoại tổ mẫu vừa được phong Cáo Mệnh Phu Nhân, mẫu thân về chúc mừng, thuận tiện về thăm ngoại tổ phụ luôn, ca ca cũng đi cùng.”
“Như vậy cũng tốt.” Lão gia tử vuốt chòm râu bạc, gật gù: “Trước đó ông còn lo tân đế không có nhân tình, bây giờ xem ra không có gì là chắc chắn cả.”
Diệp Trọng Cẩm chớp chớp mắt, không dám nói cái nhân tình đó thật ra là vì mình, nhưng y vẫn biết đây là một cơ hội vô cùng tốt.
Y nói: “Ông nội hiểu lầm bệ hạ rồi, thật ra bệ hạ là một người rất giàu tình cảm.”
Lão gia tử ngạc nhiên hỏi: “Sao A Cẩm lại cho là vậy?”
“A Cẩm nói vậy đều có căn cứ cả. Một, năm đó tái bắc tràn ngập nguy cơ, ba thành liên tiếp thất thủ, nội địa Trung Nguyên cũng suýt rơi vào tầm ngắm của thát tử, Chu Nguy nếm mùi thất bại bị áp giải hồi kinh, võ tướng trong kinh người nào người nấy đua nhau làm rùa đen rụt cổ, chỉ có Mạnh lão tướng quân tuổi đã xế chiều xung phong ra trận, có thể thấy khi ấy tình thế cấp bách cỡ nào. Năm đó thái tử chỉ mới mười hai đã tự nguyện xin ra trận, theo quân xuất chinh, trong kinh lúc đó còn truyền tai nhau rằng thái tử điện hạ không được tiên đế coi trọng, bị bức rời kinh, nhưng A Cẩm biết, đó hoàn toàn là lời đồn vô căn cứ, bởi vì bọn họ không hiểu ngài ấy.”
Sắc mặt lão gia tử nghiêm lại, chăm chú nghe cháu trai diễn giải.
“Thái tử điện hạ là người có hoài bão, có huyết tính của nam nhi, khi ấy ngài tuổi mới bao lớn, vậy mà đã không thể ngồi yên nhìn lãnh thổ và con dân của mình bị ngoại tộc xâm lấn ngược đãi, dù biết sức mình nhỏ yếu, có khả năng vùi thây sa trường, nhưng ngài thân là thái tử một nước, ngài tình nguyện gánh vác phần mạo hiểm ấy. Ông nội nói xem, đây còn không phải là chí tình chí nghĩa thì là gì nữa?”
Lão thái gia gật đầu: “A Cẩm nói không sai.”
“Thứ hai, thái tử rời kinh mấy năm, thân là thái tử nhưng chỉ là hữu danh vô thực, trong kinh có rất nhiều quan viên theo phe cánh Minh vương và Hiền vương, bọn họ thậm chí còn làm ra những chuyện vu vạ hãm hại thái tử, không ít lần ngậm máu phun người lên án thái tử trước mặt tiên đế, sau khi thái tử đăng cơ, có người đem hết quan hệ trong kinh chép ra thành sách, nhất là những quan viên từng vu hại ngài ấy, nhưng rồi ông nội có biết ngài ấy đã làm gì không?”
Lão thái gia suy ngẫm một chốc, nói: “Lẽ nào bệ hạ không để ý đến hiềm khích trước kia, bỏ qua cho bọn họ?”
Diệp Trọng Cẩm cười đáp: “Bệ hạ ở ngay trước mặt bá quan văn võ trên Kim Loan Điện, đem mớ danh sách đó đốt sạch. Bệ hạ nói, hạng người gian tà nguy hại xã tắc ngài tất sẽ xử trí, nhưng chỉ khi Hình Bộ điều tra chứng cứ rõ ràng, nên xử thế nào, cứ chiếu theo luật pháp Đại Khâu mà xử thế ấy, không thể chỉ vì một quyển sách mà sát phạt tứ phương.”
Lão thái gia liên tục gật gù: “Nói như vậy, bệ hạ đích xác khác xa lời đồn bên ngoài, không hề giống một bạo quân lãnh huyết cuồng giết chóc, ngược lại còn có vài phần phong phạm của một minh quân.”
“Tuy A Cẩm không biết vì sao bên ngoài lại dựng nên lời đồn như vậy, nhưng A Cẩm và bệ hạ quen biết hơn mười năm, A Cẩm hiểu rõ cách làm người của bệ hạ, phỏng chừng là có kẻ ở sau tung lời đồn bậy hòng lay động dân tâm, mưu đồ gây rối.”
Lão thái gia vừa nâng chung trà lên thì khựng lại, cười nói: “Ông nội thoái ẩn nhiều năm rồi, mấy việc thế này từ lâu đã không còn để ý.”
Diệp Trọng Cẩm đứng lên, bước tới bậc thềm rồi trịnh trọng quỳ xuống bái một lạy.
Lão thái gia ngẩn ra, vội vàng buông chung trà trong tay xuống đỡ y dậy, giận mắng: “A Cẩm có phải muốn làm ông nội đau lòng chết không, thềm đá rất lạnh, sức khỏe con không tốt, nếu lỡ bệnh cũ tái phát thì phải làm sao, con muốn cái gì cứ nói, ông nội lẽ nào còn có thể từ chối con sao?”
Diệp Trọng Cẩm nắm lấy tay lão gia tử, nói: “Ông nội, thật ra còn điểm thứ ba A Cẩm chưa nói. Mấy năm nay bệ hạ ở quan ngoại vẫn luôn nhớ A Cẩm mang bệnh, phái người mang về không biết bao nhiêu thuốc quý linh dược, phần ân tình ấy A Cẩm không dám quên. Vì vậy mới thỉnh cầu ông nội xuất sơn giảng giải một phen, giúp bệ hạ lấy lại chính danh.”
Nói xong, y hổ thẹn gục đầu xuống.
“A Cẩm cũng biết ông nội không muốn dính tới chuyện trong triều, càng không muốn có bất cứ liên quan gì tới hoàng quyền, nhưng mấy ngày nay A Cẩm xem thiên tượng phát hiện có điểm bất thường, mà lại không thể nào lý giải được, trong lòng cứ bứt rứt không yên, chỉ có thể mặt dày tới cầu ông nội.”
Lão gia tử trầm ngâm một lúc, vỗ vỗ lên mu bàn tay cháu trai, nở nụ cười hòa ái: “Ông nội con thì tính là cái gì, chuyện này cũng không khó, chẳng qua chỉ mở lớp dạy học ít hôm ấy mà, bộ xương già này của ông nội nếu không vận động một chút sẽ rã rời ra mất, huống chi lại là chuyện vì nước vì dân, đây cũng nằm trong tổ huấn của Diệp Thị chúng ta.”
Diệp Trọng Cẩm mừng rỡ ôm chặt cánh tay lão gia tử, cất giọng nịnh nọt: “Ông nội tốt nhất, A Cẩm thay bệ hạ cảm tạ ông nội.”
Lão gia tử vừa cười vừa xoa đầu y, lòng lại ngờ ngợ lo âu, cục cưng nhà ông sao lại thân thiết với hoàng đế vậy cà.
An phủ hôm nay bỗng náo nhiệt hơn hẳn mọi ngày.
Tuy người sáng suốt đều nhìn ra đây là ân điển mà tân đế giúp đỡ An gia, sức khỏe An Thế Hải ngày càng lụn bại, đã gần đất xa trời lắm rồi, tộc nhà họ cũng ngày càng xuống dốc.
Nhưng hoàng đế đã cho An gia mặt mũi, chẳng khác gì đang ngầm nhắc nhở mọi người, dù An gia có ngã xuống thì cũng không một ai được phép giẫm lên, dù sao An Thế Hải vốn sinh được một nữ nhi tốt, gả vào danh môn Diệp gia, Diệp tướng vừa rồi có công trợ giúp tiên hoàng che giấu di chiếu, chưa kể trước đây còn là thầy của thái tử, được thái tử gọi một tiếng thái phó, tân đế dù lãnh huyết vô tình thế nào cũng phải chừa cho Diệp tướng vài phần mặt mũi.
Sau khi Hoàn Nguyên đế lên ngôi, cục diện trong triều lớp lớp cải biến, duy chỉ có Diệp gia là vẫn cường thịnh không đổi.
Diệp Trọng Huy ngồi giữa yến tiệc chịu đựng đủ lời a dua nịnh hót, hắn cảm thấy ồn ào không chịu nổi nên lặng lẽ đứng dậy rời khỏi yến tiệc.
Tính tình Diệp Trọng Huy xưa nay lãnh đạm, đột nhiên rời đi cũng không ai dám lắm mồm bắt bẻ, ngược lại càng thấp thỏm bất an, không biết vừa rồi mình có nhỡ mồm nói gì chọc giận vị đại nhân này hay không nữa.
Dinh thự An gia cực kỳ khí phái, Diệp Trọng Huy lại không thích mấy thứ xa hoa trụy lạc thế này, đình đài lầu các, điêu lan họa đống, tượng khí quá nặng, cây cỏ thủy lưu tự nhiên lại ít đến đáng thương.
Hắn chậm rãi bước theo lối mòn vắng vẻ, bỗng nghe đâu đó văng vẳng tiếng đàn, ngỡ như mây mờ khói ảo, khi nãy nhiều lắm cũng chỉ hai ba chung rượu, sao có thể dễ say như vậy được.
Men theo tiếng đàn đi tới một gian đình viện, cảnh trí nơi này hoàn toàn bất đồng với phong cảnh của An phủ, trước mắt là một phiến hoa lê lả tả rơi, Diệp Trọng Huy khép lại hai mắt, hắn dường như bắt được tiếng nước chảy róc rách bên tai.
Trong nháy mắt đã tỉnh táo lại.
Tràng cảnh này rất quen thuộc, mấy năm trước hắn từng phá ảo cảnh rừng đào ở hậu viện Kim Sơn Tự, mà rừng hoa lê trước mắt lúc này giống hệt như vậy.
Hắn mở mắt, nhìn thiếu niên tử sam bên dưới táng cây, tiếng đàn xuất phát từ tay y, lúc này thiếu niên đã dừng tay, đầu ngón tay còn đặt trên dây đàn, ngơ ngác nhìn lại hắn.
Diệp Trọng Huy gật đầu xem như chào hỏi, tạ lỗi: “Diệp mỗ vô ý quấy rối nhã hứng của công tử, hiện tại lập tức cáo từ.”
Phía sau vang lên thanh âm vội vàng khẩn thiết: “Hằng Chi biểu ca, đợi đã.”
Diệp Trọng Huy nhíu mày, lại nghe thấy mấy tạp âm hỗn loạn phía sau, hắn quay đầu lại, thiếu niên đã ngã trên nền đất, tử sam dính đầy cánh hoa lê, bên cạnh là một chiếc luân y bằng gỗ.
“Khải Minh biểu đệ?”
Thiếu niên cắn môi, bối rối đáp: “Đúng vậy, chỉ là chưa từng nghĩ tới lại xuất hiện trước mặt biểu ca với dáng vẻ chật vật thế này.”
Diệp Trọng Huy bước tới bên cạnh thiếu niên, dựng luân y lên rồi ôm thiếu niên đỡ y ngồi trở lại luân y.
Sau đó có muốn đi đã không thể đi được nữa rồi, bởi vì ống tay áo hắn bị người nọ kéo lại, tuy rằng lực kéo không quá chặt, chỉ cần một chút lực là có thể dễ dàng tránh khỏi, nhưng hành động nhỏ ấy lại rất giống A Cẩm, khiến cho hắn chẳng thể đành lòng.
“Có chuyện gì sao?” Hắn đè lại tâm tình, hỏi.
An Khải Minh lúng túng buông tay, nói: “Dư Chiêu có dịp đọc được thi từ của biểu ca, tâm đã vọng ngóng từ lâu, vì vậy nhất thời không biết chừng mực, mong biểu ca thứ lỗi.”
Diệp Trọng Huy nói: “Không sao, Dư Chiêu, là tự của ngươi?”
An Khải Minh gật đầu.
Chiêu giả, Minh dã. [1] Vừa là một ánh sao mai (Khải Minh -启明), lại là một người sáng suốt rõ ràng (Dư Chiêu 余昭), tên này cũng thật kỳ quặc.
Song, dù sao cũng là chuyện riêng của người khác, truy hỏi không hay, chỉ nói: “Ngươi là họ hàng của ta, học tập có điểm gì không hiểu có thể tới Diệp phủ tìm ta.”
Sau khi hắn đi rồi, An Khải Minh nhìn đầu ngón tay mình một lúc thật lâu, chậm rãi, đặt tay lên môi, nhoẻn ra nụ cười mừng rỡ.
===========
Hết chương 89.
[1] Chiêu (昭): rõ ràng, tỏ rõ.
Minh (明): rõ ràng, sáng tỏ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT