An ma ma cầm đôi hài nhỏ chạy theo ra gian ngoài, càm ràm không ngớt: “Tiểu tổ tông của ma ma ơi, trời đang chuyển lạnh mà con cứ chân trần chạy lung tung thế này, nhỡ đổ bệnh thì phải làm sao đây?”
Diệp Trọng Huy ôm Diệp Trọng Cẩm ngồi xuống chiếc ghế gỗ hoàng hoa lê, vừa xoa nắn bàn chân nhỏ của đệ đệ vừa cười: “Ma ma đừng lo, mấy hôm trước đã cho người trải thảm da hổ trong phòng rồi, cho dù A Cẩm lăn qua lộn lại trên sàn cũng không có vấn đề gì đâu.”
Diệp Trọng Cẩm quay đầu trừng Diệp Trọng Huy, hầm hừ: “Ai lăn lộn trên sàn? Ta cũng đâu phải…”
… đứa trẻ… ba… tuổi…
Mấy từ sau chẳng cách gì thốt ra cho được, y đích xác là một đứa trẻ ba tuổi không hơn, chỉ còn nước ngậm ngùi sửa miệng: “Ta cũng đâu phải không hiểu chuyện như vậy.”
Diệp Trọng Huy “Ồ” một tiếng, nhịn cười, hỏi: “Vậy vừa nãy người nào nổi điên đòi đuổi ca ca ra ngoài vậy hửm?”
Lúc này Hỉ Đông đã dẫn Lục Tử Diên ra tới gian ngoài, Diệp Trọng Cẩm mím chặt môi, làm sao cũng không thể huỵch toẹt ra rằng mình sợ con heo kia giật mất đồ ăn ngon, phồng má hờn dỗi một hồi, nửa câu cũng không thèm nói.
Diệp Trọng Huy ngước nhìn Lục Tử Diên, cười nói: “Đây hẳn là Tử Diên đệ đệ bên Trấn Viễn Hầu phủ đúng không? Vừa gặp Lục hầu gia ở tiền thính, giờ chắc vẫn đang trò chuyện với phụ thân ta, có lẽ là đến đón đệ đấy.”
Lục Tử Diên nghe nói cậu mình tới thì lật đật vung tay lau miệng, còn cẩn thận phủi sạch vụn bánh dính trên vạt áo, xong xuôi hết thảy mới chạy ù đi, đâu được vài ba bước lại quay ngược trở về, đứng trước mặt Diệp Trọng Cẩm, hớn hở nói: “A Cẩm đệ đệ, hôm khác ta lại đến chơi với đệ.”
Diệp Trọng Cẩm ậm ờ một tiếng xem như đáp lại, lòng y đã tỏ như trăng, mi đến để ăn chực uống chực chứ “chơi với đệ” cái nỗi gì.
Đám người Lục Tử Diên đi rồi, Diệp Trọng Huy chọt chọt gáy Diệp Trọng Cẩm, cười hỏi: “A Cẩm không thích Lục Tử Diên sao?”
Diệp Trọng Cẩm không biết đáp lại thế nào, ừ thì là một cậu nhóc hoạt bát tham ăn chút thôi, chẳng có gì thích hay không thích cả, nhưng mà giọng điệu ca ca nghe như có gì đó rất vui… Y nghe lầm hả?
Lại nghe Diệp Trọng Huy nói tiếp: “A Cẩm không thích Tử Diên đệ đệ là đúng rồi đấy, bạn nhỏ này không an phận lắm, còn nhỏ đã thích leo trèo, hôm trước nghe kể đệ ấy lén leo lên cây chơi rồi không xuống được, sau cùng hầu gia phải lệnh thị vệ leo lên đỡ xuống, đệ ấy ở nhà nổi tiếng là bướng bỉnh tinh nghịch, ngay cả chó giữ cửa trong viện trông thấy đệ ấy còn phải sợ, lỡ dạy hư A Cẩm thì không tốt chút nào.”
Trong mắt đại thiếu gia nhà họ Diệp thì đệ đệ mình ngàn tốt vạn tốt, còn con nhà người khác dù không làm gì xấu cũng có thể soi ra bằng được cái sai, tóm lại ai ai cũng có thể dạy hư đệ đệ ngoan của Diệp Trọng Huy hắn cả, cho nên A Cẩm không thân với ai khác là tốt nhất.
An ma ma đứng bên nghe chiến tích huy hoàng của bạn nhỏ họ Lục cũng giật mình kinh ngạc, gật gù liên tục: “Đại thiếu gia nói rất chí lí, trẻ con thường hay bắt chước lắm, tiểu chủ tử không thể học mấy thói hư tật xấu đó được.”
Diệp Trọng Cẩm bị một già một trẻ nhìn chằm chằm chỉ có thể nuốt nước bọt cam đoan: “A Cẩm không học theo đâu.”
Mấy ngày gần đây trong phủ cho người dọn dẹp đám rễ mục ở hồ sen, Diệp Trọng Cẩm nhàm chán nằm nhoài bên cửa sổ trông ra cảnh sắc bên ngoài, vừa vặn nhìn nhóm tiểu tư cầm công cụ bận tới bận lui trong ao.
Y nhớ trong cung cũng có một hồ sen rất lớn, nằm ngay bên ngoài Càn Chính Cung, sen trong hồ là loại đỏ tía diễm lệ, mỗi khi đến mùa sen nở, mặt nước như được tô thêm một lớp sắc hương, đẹp không tả xiết.
Nhất là về đêm, quanh ao có rất nhiều đom đóm tụ về, thắp lên những điểm sáng xanh xanh tím tím, trông không khác gì bầu trời đầy sao thu nhỏ, thần bí mà đẹp đến nao lòng.
Có một hôm y bị người ta đẩy xuống ao, trong khoảnh khắc ấy lòng chỉ cuồn cuồn xót xa tiếc nuối, nếu mình chết ở đây, với tính khí của người nọ, ao sen này chỉ sợ sẽ chẳng còn.
Hoa đẹp như vậy, cảnh đẹp như vậy, bị hủy thì tiếc quá.
Sở dĩ Tống Ly còn tâm tình thương hoa xót cảnh vì y biết mình không chết đuối được, sau lần đầu bị người ta đẩy xuống nước, Tống Ly đã cố công học thêm kỹ năng sống còn này rồi, đêm đó cùng lắm cũng chỉ như ngâm nước lạnh một đêm thôi, huống hồ trước mắt còn là cảnh đẹp ý vui như vậy, cần gì phải hận hay sầu.
Chỉ có điều Tống Ly không ngờ tới vậy mà có người trông thấy rồi nhảy xuống theo, tai nghe được tiếng động thật lớn, trong đêm tối nhất thời chưa thể nhìn ra tướng mạo người đó, đến khi người đó bơi lại gần y… Tống Ly có thể đoán đông đoán tây, có thể đồ rằng người này hay người khác, nhưng Diệp Trọng Huy chưa bao giờ nằm trong dự liệu của y lại đột ngột hiện dần trong tầm mắt.
Màn đêm thăm thẳm được mấy đốm sáng chập chờn của đèn đom đóm soi đường, nước không tính là nông, một nam nhân văn nhược như Diệp Trọng Huy không chút do dự nhảy thẳng xuống ao, gian nan nắm được tay y, rồi lại gian nan kéo người bơi vào bờ, tình cảnh quả thật khóc không được mà cười cũng chẳng xong.
Ấy thế mà Tống Ly còn thảnh thơi nghĩ xấu, Diệp Trọng Huy, độc đinh của nhà họ Diệp, Hằng Chi công tử danh vang thiên hạ, hình mẫu theo đuổi của đám văn nhân, nếu người này vì y mà chết thì một kẻ gian nịnh bị người đời thóa mạ như y lại gánh thêm đại tội giết hại trung lương, ôi chao, lời chửi rủa không biết sẽ dữ dội tới cỡ nào.
Cái gọi là nợ nhiều chai mặt [1], Tống Ly cũng không quá ngại.
[1] Nguyên văn: 债多不压身 Nợ nhiều rồi nợ thêm nữa cũng chẳng hề gì, tiếng xấu sẵn rồi, xấu thêm chút nữa cũng không sao.
Thư sinh phần lớn kiếm được mấy người lưng hùm vai gấu, Diệp Trọng Huy ưu tú như vậy càng không phải, tuy Diệp công tử biết bơi thật đấy, nhưng thể lực để chèo kéo thêm một người thì thật cực chẳng đã, thấy hắn liều sống liều chết cứu người, Tống Ly không nhịn được bật cười thành tiếng: “Diệp công tử, Tống Ly cũng biết bơi.”
Diệp Trọng Huy ngẩn ra một lúc, sau đó buông cổ tay y, lại liếc nhìn y một cái rồi tự mình leo lên bờ.
Tống Ly cũng lẽo đẽo leo lên, ám vệ Cố Sâm phái theo bảo vệ y đã chờ sẵn bên cạnh dâng lên trà nóng và y phục sạch, Tống Ly nhận lấy rồi bâng quơ hỏi: “Có bắt được người không?”
Một người lập tức trả lời: “Bắt được, nhưng đã uống thuốc tự sát rồi. Sau khi thẩm tra xác minh là cung nữ Thái Tảo của cung Tĩnh phi nương nương.”
Tĩnh phi tuyệt đối không ngu xuẩn như vậy, xem ra có người cố ý hãm hại, muốn mượn đao giết người, may mắn thì một mũi tên trúng hai con nhạn, vừa giết được người vừa hại được người, Tống Ly lại lười truy cứu tới cùng, hậu cung này ai mà không mong y chết sớm, chẳng qua là đang bận so xem ai thiếu kiên nhẫn hơn ai thôi.
Y mỉm cười quay sang nói câu cảm tạ với Diệp Trọng Huy. Ánh mắt nam nhân nhìn y rất phức tạp, sau cùng lạnh lùng hỏi một câu: “Tống Ly, ngươi không sợ chết ư?”
Khi đó y trả lời thế nào nhỉ?
Hằng Chi công tử nói đùa, tại hạ rất sợ chết.
Nam nhân nghe vậy chỉ phất tay áo bỏ đi.
Diệp Trọng Cẩm dứt khỏi hồi ức, hạ nhân trong phủ đã dọn sạch hồ sen, An ma ma sai mấy nha hoàn mang trà bánh thưởng cho họ, nhóm người làm cầm bánh ngọt vui vẻ rời đi, có vài kẻ lớn gan trộm ngoảnh đầu nhìn sang cửa sổ bên này, hẳn là muốn nhìn thử xem bảo bối trên tay thừa tướng đại nhân có dáng vẻ thế nào, tiếc là Diệp tiểu công tử đã đóng cửa từ lúc nào chẳng rõ.
Quả thật đời trước y từng hoài nghi Diệp Trọng Huy có ý với mình, không phải y tự luyến quá mức, dung mạo y đời trước vốn đã hơn người, sau lại được Cố Sâm nuông chiều mười mấy năm, ăn mặc đều là thứ tốt nhất, khuôn mặt y đời trước còn được người đời công nhận là khuynh quốc khuynh thành.
Chỉ là, về sau bị Diệp Trọng Huy liên tục dâng mấy chục bản tấu chương hung hăng vả mặt.
Nháy mắt đã đến cuối năm, suốt mấy tháng qua, ngoại trừ thái tử thường xuyên cho người đem tặng Phúc Ninh Viện vài thứ lạ mắt, Lục Tử Diên thỉnh thoảng tấp qua ăn chực uống chực, nhìn chung cũng không có gì đặc biệt.
Nếu không tính luôn chuyện cười của ái nữ Thành vương – An Thành quận chúa.
Thành vương là đứa con mà thái hậu nương nương yêu thương nhất, từ nhỏ đã thích nghịch đao múa thương, không mảy may hứng thú với việc đọc sách viết văn, sau xin cưới một hổ nữ vào cửa, phu thê tính tình cường hãn như vậy sinh ra một nữ nhi như trái ớt nhỏ cũng là chuyện dễ hiểu, tiểu quận chúa từ khi còn bé xíu đã vang danh điêu ngoa tùy hứng, hơi tí là đòi đánh đòi giết.
Nhưng lần này quậy thành trò cười cho cả kinh thành không phải do lỡ tay ngộ thương người ta như mọi lần, nghe đâu vị quận chúa này vừa gặp đã vừa mắt Trấn Viễn Hầu, hôm trước vào núi săn được một con bạch lộc, thế là không đợi kịp mang thẳng tới hầu phủ đạp cửa cầu hôn.
Từ xưa đến nay bạch lộc là vật biểu trưng cho cát tường như ý, chàng trai nào có người trong lòng thường sẽ săn một con làm sính lễ, nào giờ đã nghe cô nương nào săn bạch lộc cầu hôn nam nhân đâu, hèn chi Trấn Viễn Hầu nhốt luôn An Thành quận chúa ngoài cửa, mặc nàng kêu gào thế nào cũng không ra.
Hạ Hà say sưa kể lại: “Nghe nói hôm ấy quần chúng vây đông nghịt trước cửa hầu phủ, náo nhiệt như thế, không thể đến xem thật là đáng tiếc.”
Diệp Trọng Cẩm nhớ lại thái độ làm người ngày thường của Lục Lẫm, bất giác rùng mình một cái, muốn xem náo nhiệt cũng không dám vây xem vị hầu gia này đâu, mai này mà bị trả thù thì mạng nhỏ cũng chẳng còn chứ giỡn.
Vì thế y hắng giọng lảng sang chuyện khác: “Thịt bạch lộc ngon không nhỉ?”
“Chuyện này dễ thôi, cô đến vương phủ lấy về cho ngươi.”
Nghe thanh âm quen thuộc vang lên bên tai, khuôn mặt Diệp Trọng Cẩm thoắt cái cứng đờ, quả nhiên mông nhỏ nháy mắt đã bị ôm lên, má nó, mấy tháng nay mình cao thêm không được bao nhiêu mà sao Cố Sâm đã cao thêm nửa cái đầu rồi!
Thiếu niên cúi đầu nhìn bé con trong lòng, khóe môi cong lên, cưng chiều sủng nịch trong mắt không thèm che giấu.
Hắn nửa đùa nửa thật, ghé vào tai Diệp Trọng Cẩm, nói: “Bạch lộc làm sính lễ.”
===========
Hết chương 21.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT