Biên tập: Ginny.

Hôm sau.

Diệp Trọng Cẩm mở mắt đã thấy mình nằm trong Phúc Ninh Viện, An ma ma thấy y tỉnh vội gọi hai nha hoàn vào hầu hạ rửa mặt thay y phục.

Khuôn mặt ngây ngốc mơ màng, làn da trắng nõn ửng hồng, hai mắt như thể dại ra, đầy đủ đặc trưng của chứng ngủ đến ngu người, An ma ma vừa xoa ấn huyệt thái dương cho Diệp Trọng Cẩm vừa kể tội: “Tiểu chủ tử vậy mà uống trộm rượu cơ đấy.”

Sắc mặt Diệp Trọng Cẩm cứng đờ, lắc đầu phủ nhận, nom cực kỳ vô tội: “Sao lại thế được, tối qua A Cẩm chỉ uống hai ba hớp nước trong thôi mà.”

An ma ma dừng tay không thèm xoa ấn nữa, xụ mặt lên án: “Tiểu chủ tử thông minh nhà chúng ta thế mà không thể phân biệt được đâu là rượu đâu là nước ư? Rõ là cố tình đây mà, muốn trộm nếm thử như mọi lần chứ đâu.”

Diệp Trọng Cẩm bị An ma ma vạch trần vẫn kiên quyết chết không nhận tội, tiếp tục ngụy biện: “Vò rượu đặt sờ sờ trên bàn tiệc chẳng nhẽ không dùng để uống ư?”

An ma ma nghẹn họng, một lúc lâu sau khe khẽ thở dài một hơi, dốc cạn lời thật lòng thật dạ: “Tiểu chủ tử chớ trách lão nô dong dài nhiều chuyện, cái món rượu ấy không phải là thứ tốt lành gì, người lớn uống nhiều còn bị hành cho thê thảm, tiểu chủ tử vừa khỏi bệnh không được mấy ngày, nếu lại gặp chuyện không hay thì nhà chúng ta ai cũng đau lòng, lần trước phu nhân vì lo cho tiểu chủ tử mà khóc rất nhiều, tiểu chủ tử quên cả rồi sao?”

Diệp Trọng Cẩm tự biết mình sai bèn ngoan ngoãn gật đầu hứa hẹn: “Sau này A Cẩm không… không dám nữa. Ma ma, đừng giận.”

Nhìn bé con làm nũng kéo ống tay áo của mình, thanh âm mềm mại như rót mật vào tai, An ma ma nào đành lòng giận nổi, khóe môi chậm chạp cong lên.

Chuyện rượu chè tạm thời qua cửa, Diệp Trọng Cẩm lắc đầu vài cái, đêm qua y ngủ rất sâu, không nhớ được bao nhiêu chuyện, chỉ nhớ mang máng hình như phụ thân bị người nọ giữ lại trò chuyện một hồi, người nọ xưa nay không làm chuyện gì vô ích, lần này không biết lại có âm mưu gì.

Am ma ma bưng thuốc lên, cười nói: “Đầu bếp vừa đến làm ra một loại đường mới, dùng kèm với thuốc không chỉ giúp giảm bớt vị đắng mà mùi thuốc cũng dung hòa ít nhiều, ma ma đã hỏi đại phu rồi, loại đường này không ảnh hưởng gì đến thuốc, dùng rất tốt, tiểu chủ tử nếm thử xem thế nào.”

Diệp Trọng Cẩm nghe thế lấy làm kinh ngạc, múc lên một muỗng nước thuốc sẫm màu, cẩn thận đưa muỗng thuốc lên mũi hít ngửi, quả nhiên mùi thuốc nồng nặc đã nhạt đi nhiều, đã vậy còn thoang thoảng một mùi hương nào đó rất dễ chịu. Y le lưỡi liếm thử rồi vờ như lơ đãng, hỏi: “Ma ma, đầu bếp này tên gì ấy nhỉ?”

An ma ma ngẫm nghĩ chốc lát rồi đáp: “Hình như họ Diêu thì phải. Là một thiếu niên trẻ tuổi, khi cười còn có hai lúm đồng tiền trên má nữa, nom rất ưa nhìn, thức ăn cậu ta làm cũng rất ngon, đến ngọ thiện tiểu chủ tử có thể nếm thử tài nghệ của cậu ta đấy.”

Diệp Trọng Cẩm lặng lẽ uống hết thuốc trong chén, thầm nghĩ, là Diêu Trân chứ ai. Đời trước có lần Diêu Trân kể rằng khi còn trẻ từng làm đầu bếp cho một đại hộ nào đó, không ngờ đại hộ trong miệng hắn nói lại là tướng phủ.

Đời trước Diêu Trân là đầu bếp trong cung, sau được thăng lên làm tổng quản ngự thiện phòng, có thể nói toàn bộ đều do một tay Tống Ly đề bạt, song không thể phủ nhận người này rất có tài, tay nghề thái rau củ gần như không có đối thủ, hơn nữa còn là một người ân oán phân minh, Tống Ly từng có ân với hắn, sau này hắn không thèm đếm xỉa gì đến tin đồn bên ngoài, thật lòng thật dạ tốt với Tống Ly.

Đời trước ở hoàng cung, cũng chỉ có thức ăn từ tay Diêu Trân, Tống Ly mới an tâm cho vào bụng.

Y buông muỗng, vui vẻ nói: “Ma ma, A Cẩm rất thích đường người này làm, chúng ta ban cho hắn một ít bạc nhé.”

An ma ma liên tục gật đầu, cười nói: “Được được, tiểu chủ tử đã nói thưởng thì chúng ta nhất định phải thưởng.”

Diệp Trọng Cẩm lại nói: “A Cẩm muốn được tự mình thưởng, A Cẩm không còn sợ thuốc đắng nữa đều nhờ công của đầu bếp Diêu, ma ma để A Cẩm gặp đầu bếp Diêu được không?”

An ma ma nghe vậy hơi khó xử, cái cậu đầu bếp kia là người thô kệch lỗ mãng, tiểu chủ tử nhà mình là bảo bối nâng trên tay sợ vỡ ngậm trong miệng sợ tan, sao có thể muốn gặp là gặp được.

An ma ma còn bận đắn đo thì Diệp Trọng Cẩm đã tung ra chiêu cuối, mặt nặng mày nhẹ uy hiếp trắng trợn: “Nếu ma ma không chịu thì A Cẩm đành đi tìm mẫu thân vậy, mẫu thân thương A Cẩm nhất, nhất định sẽ đồng ý với A Cẩm.”

An ma ma theo An Thị từ nhà mẹ đẻ đến Diệp gia, hơn ai hết bà hiểu rõ tính nết tiểu thư nhà mình. Tiểu thư của bà ấy à, nom thì chỉn chu nghiêm ngặt nhưng thật chất lại rất mềm lòng, bị tiểu tổ tông này nói qua nói lại vài câu thể nào cũng bó tay chịu trận, chi bằng hiện tại cứ đáp ứng tiểu tổ tông này cho xong, bớt được bao nhiêu là phiền phức.

Thấy An ma ma cuối cùng cũng đồng ý, Diệp Trọng Cẩm nở nụ cười tươi rói, ngoan ngoãn để bà thay y phục cho mình.

Để mau gặp Diêu Trân, Diệp Trọng Cẩm phấn khích chạy đến tiền thính, nào ngờ vô tình nghe được thanh âm lo lắng của An Thị vọng ra: “Việc này liệu có đường lui nào khác nữa không? Cho dù thái tử điện hạ…”

“Cũng vì đối phương là thái tử điện hạ nên càng phức tạp, nếu là một hoàng tử kiêu ngạo nào khác, như tam hoàng tử, hay thậm chí ngũ hoàng tử, bệ hạ tuyệt đối sẽ không phê chuẩn. Nhưng cố tình người đó lại là thái tử, thái tử nói nhất định phải là Huy nhi, bệ hạ cầu còn không được.”

“Nếu vậy thì cùng lắm chỉ làm thư đồng vài năm, cũng không chứng minh được gì, thái tử còn nhỏ, bệ hạ đương độ thân cường thể kiện, có lẽ lão gia lo nghĩ quá xa rồi.”

Diệp Nham Bách thở dài: “Không phải ta lo xa, từ bảy năm trước, sau khi Lệ phi qua đời, long thể bệ hạ đã không còn như trước, mà nay Đại hoàng tử đã gần mười bốn, ước chừng hai năm nữa sẽ xuất cung lập phủ, mẫu tộc của Đại hoàng tử tuy xuất thân thấp nhưng dẫu sao cũng là hoàng trưởng tử, trong triều người ủng hộ Đại hoàng tử không ít. Hoàng thành này… thoạt nhìn thì yên ổn phẳng lặng, bên trong lại cuồn cuộn sóng ngầm, phần thái bình tĩnh lặng này không biết còn duy trì được bao lâu.”

Diệp Trọng Cẩm đứng lặng bên ngoài, lòng thầm kinh hãi.

Đời trước thư đồng của Cố Sâm là Vương Tư Tề, là một tên ăn hại trong đám bè đảng không ra gì của Tam hoàng tử, Cố Sâm từ đầu đã biết mọi chuyện nhưng giả như không phát hiện, ung dung ngồi xem bọn họ diễn trò, mà đám người đó chẳng ai hay biết vở hài kịch của mình đã bị người ta nhìn thấu, ngược lại còn đắc ý cho rằng thế cục đã nằm gọn trong tay, trước tình huống như vậy, Cố Sâm chỉ cần chọn lấy thời cơ thích hợp rồi giăng lưới, không mất bao nhiêu sức lực đã tóm gọn cả mẻ.

Đời này sao lại khác biệt lớn như vậy? Vương Tư Tề bị đuổi, cả triều văn võ đang âm thầm phỏng đoán xem thái tử gia muốn chọn công tử nhà nào, đoán tới đoán lui nào đoán ra thái tử vậy mà đang nhìn chòng chọc trưởng tử nhà họ Diệp.

Lòng Diệp Trọng Cẩm đột nhiên dâng lên hoảng sợ.

Không lẽ sự xuất hiện của mình đã làm đảo lộn mọi thứ, thậm chí liên lụy cả tộc nhà họ Diệp rồi sao? Hay là… mặc cho mình ngụy trang trốn tránh thế nào cũng không thoát khỏi lòng bàn tay người nọ… Lẽ nào thật sự là mệnh trung chú định, mình và người nọ suốt kiếp dây dưa, chết cũng không thôi?

Đám người An ma ma vất vả đuổi kịp đến nơi, An ma ma thở không ra hơi, ôm ngực thều thào: “Tiểu tổ tông của ta ơi… ngài chậm một chút, ngài mà té thì ma ma đau lòng chết mất.”

Tỳ nữ Hạ Hà phát hiện sắc mặt tiểu chủ tử không ổn, vừa định lên tiếng hỏi han thì đã thấy lão gia và phu nhân đang đi về phía bọn họ, đám người của Phúc Ninh Viện lập tức khom lưng cúi đầu, lui sang một chỗ.

An Thị đã bình tĩnh trở lại, cúi người nhìn con trai bảo bối của mình rồi nhấc tay gạt đi mấy sợi tóc bị gió thổi rối tung trên trán con, ôn nhu hỏi: “A Cẩm uống thuốc xong chưa? Đến lúc nào, nghe được gì rồi?”

Diệp Trọng Cẩm mím môi, một lúc lâu sau mới cất lời hỏi nhỏ: “Ca ca phải vào cung sao?”

Nét mặt An Thị thoáng qua phiền muộn, chưa biết giải thích với con thế nào thì Diệp Nham Bách đã lên tiếng trấn an: “A Cẩm không cần lo nghĩ nhiều, bây giờ nói gì cũng quá sớm.”

Tuy là nói vậy nhưng trong lòng ba người đều hiểu rõ, tất cả phải xem ý của thái tử thế nào.

Diệp Trọng Cẩm được An ma ma hầu hạ dùng xong tảo thiện, Hạ Hà đứng bên cứ nhắc đi nhắc lại mấy gốc Dao Đài Ngọc Phượng ở hậu viện sắp nở hoa rồi, nhụy hoa vàng ươm đã trồi khỏi nụ, nhìn rất vui mắt, An Thị muốn dỗ con trai vui vẻ đã cho người dời vài chậu sang Phúc Ninh Viện cho con.

Diệp Trọng Cẩm ngồi xổm bên chậu hoa, giơ ngón tay tròn mũm chọt chọt mấy dúm nhụy vàng, trong số các loài cúc thì Dao Đài Ngọc Phượng cực quý, người mẫu thân kia của mình lại tùy tiện mang tận mấy chậu sang cho mình ngắm để giải sầu, không sợ mình nhất thời nổi hứng nhổ gốc hay bẻ cành hở?

Diêu Trân mới bước chân vào cửa Phúc Ninh Viện đã nghe thấy tiếng cười đùa nũng nịu của mấy nha hoàn, ánh mắt chẳng biết nên nhìn đâu bèn vội vã cúi đầu thật thấp.

Với Diêu Trân mà nói, sự tồn tại của chủ tử Phúc Ninh Viện là một điều gì đó rất mông lung xa vời, thỉnh thoảng hắn cũng gặp vài nha hoàn trong nội viện đến nhà bếp kiểm tra đồ ăn thức uống, chỉ riêng cách ăn mặc của họ thôi đã không thua kém gì đám khuê nữ con nhà giàu có, vị tiểu công tử được thừa tướng đại nhân nâng trong lòng bàn tay kia không biết còn phú quý đến nhường nào, một người cao quý như vậy, sao lại muốn gặp một đầu bếp như mình?

Diêu Trân tiến thêm vài bước vào trong viện, nghe tiếng ma ma nhắc đến tên mình: “Tiểu chủ tử, đây là đầu bếp Diêu.”

“Là ngươi.”

Lần này là thanh âm của trẻ con, êm ái mềm mại, rơi vào tai mà lòng cứ như bị một cộng lông vũ cọ qua cọ lại, Diêu Trân từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ chưa từng nghe giọng nói nào êm tai đến vậy, không khác gì rót mật vào tai, đã vậy còn vẩn vương vị ngọt thanh mà không ngấy. Diêu Trân không dám ngẩng đầu, khom lưng quỳ xuống, dập đầu nói: “Tiểu nhân Diêu Trân ra mắt tiểu thiếu gia.”

“Phụt–“

Mấy nha hoàn chung quanh đồng loạt bật cười, Diêu Trân hốt hoảng nghĩ… họ cười nhạo mình sao? Mình nói gì không đúng sao?

Khuôn mặt thanh tú của Diêu Trân lặng lẽ đỏ bừng.

An ma ma vừa cười vừa giải thích: “Đầu bếp Diêu này, Phúc Ninh Viện chúng ta không có quy định này đâu, tiểu công tử còn nhỏ, không nhận nổi đại lễ của cậu, mau đứng lên, đừng làm hao tổn phúc khí của tiểu chử tử.”

Diêu Trân hấp tấp đứng dậy, vẫn một mực không dám ngẩng đầu.

Diệp Trọng Cẩm lại không thèm kiêng dè gì cả, thẳng thừng đánh giá vị đầu bếp Diêu trước mặt. Nếu không phải vẫn là khuôn mặt như trong ký ức, y gần như đã hoài nghi Diêu Trân trước mắt này và Diêu Trân mà đời trước y biết không phải là một.

Cái tên Diêu Trân mà y biết kia không chỉ bị người ta đùa bỡn tình cảm, còn bị lừa sạch tiền, ngày tên khốn lừa gạt ấy rước dâu, hắn xách hai cây thái đao xông vào tiệc cưới quậy một trận tơi bời, huyên náo tới gà chó cũng không yên, cho tới khi tên khốn đó tiếng xấu vang xa mười dặm tám hương, danh dự nát bét, hắn mới hào sảng buông tha, có điểm nào giống với cái tên mặt trắng dễ đỏ mặt này chứ hả?

Diệp Trọng Cẩm hắng giọng, hỏi: “Loại đường kia là ngươi làm?”

Diêu Trân gật đầu đáp phải.

Diệp Trọng Cẩm vì chuyện của Diệp Trọng Huy mà lo nghĩ không yên cả buổi, giờ lại thấy dáng vẻ khúm núm ngại ngùng của chí hữu đời trước, lòng càng khó chịu, giọng như muốn gây sự: “Làm sao chứng minh được là do ngươi làm?”

Diêu Trân buông mắt đáp: “Khi gia mẫu còn tại thế, hàng năm phải làm bạn với giường bệnh, thuốc thang không ngừng, tiểu nhân mong gia mẫu chịu khổ ít đi chút nào mừng chút ấy nên tìm tòi làm ra loại đường này, đại phu ở các hiệu thuốc trong xóm tiểu nhân có thể làm chứng.”

Sắc mặt Diệp Trọng Cẩm cứng đờ, y không ngờ một câu ấu trĩ của mình lại gợi lên chuyện đau lòng của Diêu Trân, nhìn gương mặt không giấu nổi buồn bã của hắn, Diệp Trọng Cẩm càng áy náy, bước từng bước ngắn đến trước mặt hắn, ra lệnh: “Ngươi ngồi xuống đi.”

Bé con xinh đẹp thình lình in vào tầm mắt khiến Diêu Trân giật mình sửng sốt một hồi, sau lại nghe người ta bảo mình ngồi xuống, hắn lập tức làm theo, ngoan ngoãn ngồi xuống.

Diệp Trọng Cẩm nhón chân, giơ tay vỗ vỗ đầu Diêu Trân, dáng vẻ như ông cụ: “Sau này ta chăm sóc ngươi.”

Sau này ta chăm sóc ngươi.

Đời trước khi y đưa Diêu Trân từ đại lao Hình Bộ ra ngoài cũng nói như vậy. Khi ấy bầu trời âm u xám xịt, Diêu Trân đứng dưới trời mưa tầm tã, lẳng lặng rơi lệ.

Mà lúc này, thời gian và địa điểm khác xa, y vẫn nói những lời ấy, Diêu Trân như đứa trẻ nhoẻn miệng cười tươi, gương mặt rạng rỡ ngập giữa ánh dương, nháy mắt đã xua đi tất cả lo lắng bất an đang dày xéo cõi lòng Diệp Trọng Cẩm.

Khánh Hòa Cung.

Cố Du nằm nhoài lên bàn, tay còn nắm cây bút lông sói đặt hờ trên một tờ giấy Tuyên Thành. Thái Quyên đứng cạnh liếc mắt nhìn qua, thở dài một tiếng: “Chữ của điện hạ còn chẳng bằng nương nương.”

Lệ phi không giỏi thi họa, việc này chỉ có mấy người hầu hạ lâu ở Khánh Hòa Cung biết.

Cố Du bĩu môi: “Mẫu phi lớn hơn ta mà, đợi khi ta lớn bằng mẫu phi, chữ viết nhất định sẽ bằng.”

Khánh Tông đế vừa đặt chân tới bậc cửa nghe được câu ấy, trong lòng không rõ dâng lên tư vị gì, là chua xót, là đắng chát, là nhớ thương tiếc nuối, hay là tất cả… Sau khi Lệ phi qua đời, đã bảy năm ông không đặt chân đến nơi này, thì ra Khánh Hòa Cung vẫn giữ nguyên dáng vẻ thuở nào, bài trí vẫn hệt như dĩ vãng. Hoàng nhi của họ ngoan ngoãn hiểu chuyện, vậy mà… ông lại không phải là một phụ hoàng tốt.

Bé trai đang nằm nhoài trên bàn thấy có người vào, tay run lên, nước mực đọng trên đầu lông sói rơi thẳng xuống mặt giấy trắng.

“Phụ… Phụ hoàng…” Cố Du ngay cả hành lễ cũng quên mất, có thể thấy đã bị dọa cỡ nào.

Khánh Tông đế cũng không truy cứu, chỉ gật đầu rồi chăm chú nhìn con mình, mấy năm nay ông chưa từng nhìn kỹ khuôn mặt đứa con này, lúc này mới nhận ra, so với Lan quý phi, Ngũ hoàng nhi của ông thì ra giống Lệ phi như tạc.

“Đang luyện chữ?” Hoàng đế hỏi một câu dư thừa.

Cố Du thành thật gật đầu, ngoan ngoãn đáp: “Vâng, hài nhi đang luyện chữ.”

Hoàng đế đi đến sau lưng Cố Du, quét mắt nhìn đống chữ như gà bới trên giấy, kiềm lòng chẳng đặng bật cười thành tiếng: “Còn dám phát ngôn bừa bãi, với chữ viết này của con ấy hả, chỉ sợ cả đời cũng không theo kịp mẫu phi con.”

Cố Du gãi đầu, không dám hé răng ngụy biện. Y đoán phụ hoàng chắc muốn phạt mình rồi, cho nên ngoan ngoãn đợi phụ hoàng tuyên án.

Nhưng hôm nay Ngũ hoàng tử chờ đợi vô ích, hoàng đế không nói phạt y làm gì, ông tự tay trải ra một tờ giấy Tuyên Thành khác, cầm lên bút lông sói, chấm qua nghiêng mực, vung bút viết xuống ba chữ — Lục Uyển Nhan.

Sau đó xoa đầu Cố Du, nói: “Đây là khuê danh của mẫu phi con, mấy chữ khác viết không đẹp cũng không sao, nhưng ba chữ này phải viết cho thật đẹp.”

Cố Du ngơ ngác há mồm một lúc thật lâu mới chậm chạp đáp: “Dạ vâng.”

“Trước đây trẫm đối xử với con không tốt, con… có oán trẫm không?”

Cố Du lắc đầu, y biết mình không thông minh, các hoàng huynh khác không ngâm thơ làm phú thì cũng biết vẽ tranh, biết cưỡi ngựa bắn tên, còn y thì cái gì cũng không biết, phụ hoàng không thích là chuyện rất đỗi bình thường.

Khánh Tông đế nhìn thật sâu vào đôi mắt trong veo của Cố Du, đáy lòng mềm nhũn. Thái tử nói nếu ông đến Khánh Hòa Cung vài lần nhất định sẽ không nỡ bỏ lại tiểu Ngũ, uầy, lại bị thằng quỷ ranh đó nói trúng rồi.

===========

Hết chương 19.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play