Tuy Diệp Trọng Cẩm không hiểu Diệp Trọng Huy nói gì, nhưng khi thấy gương mặt lãnh nhược băng sương của huynh trưởng hiện lên ý cười dù rằng rất nhạt, y bất giác cũng nhoẻn cười theo.
Ngay sau đó, y vươn hai tay ra, xòe trước mặt Diệp Trọng Huy, Diệp Trọng Huy cố tình hỏi: “Ý gì?”
Diệp Trọng Cẩm cười hì hì: “Quà sinh thần năm nay ca ca chuẩn bị A Cẩm vẫn chưa thấy, ca ca đừng nói là quên rồi đó?”
Diệp Trọng Cẩm kiên quyết không tin, thò tay vào ống tay áo của Diệp Trọng Huy rồi lục luôn tới vạt áo phía trước, vừa mò tìm quà vừa lẩm bẩm: “Ai có thể quên chứ ca ca thì tuyệt đối không, nhất định là giấu ở đâu đó rồi.”
Nhưng lục xoát cả buổi, kết quả đúng là chẳng tìm được cái gì.
Huynh đệ hai người mắt to trừng mắt nhỏ, Diệp Trọng Cẩm cuối cùng đành chịu thua, tiu nghỉu bĩu môi: “Thôi vậy, ca ca cũng tự biết mình quên, lần sau phải bù lại đó.”
Lúc nói ra câu ấy, nhuệ khí hừng hực trước đó đã chẳng còn sót lại tẹo nào.
Diệp Trọng Huy xoa đầu y, cười nói: “Đã sai người đưa đến Quan Tinh Đài từ sớm rồi, A Cẩm dùng cơm xong tìm lại lần nữa xem.”
Diệp Trọng Cẩm nở nụ cười tươi rói: “Biết ngay ca ca sẽ không quên mà.”
Khóe môi Diệp Trọng Huy cũng lặng lẽ cong lên, thật ra món quà quan trọng nhất hắn đã tặng rồi, mà A Cẩm cũng đã nhận.
Huynh đệ hai người đang trò chuyện, bỗng nghe thấy giọng hốt hoảng của Diệp Nham Bách từ phòng vọng ra:
“Phu nhân, phu nhân! Mau truyền đại phu!!”
Hai người mới đầu bị biến cố làm cho sững người, sau đó lập tức xông thẳng vào trong, An Thị đang ngã trong lòng Diệp Nham Bách, sắc mặt tái nhợt, trên mặt vẫn còn đọng nước mắt, có vẻ đã khóc đến ngất đi.
Lão gia tử ở bên cũng lo lắng không kém, luôn miệng thúc giục: “Huy nhi, A Cẩm, mau phái người đi mời đại phu mau…”
Diệp Trọng Huy gật đầu, vội vã bước ra ngoài.
Diệp Trọng Cẩm bái sư nhập môn chỗ Không Trần đại sư đã được mấy năm, mỗi thứ cũng học được một ít, có cả bắt mạch chuẩn bệnh, y bước nhanh tới, đặt ngón tay lên cổ tay An Thị.
Diệp Nham Bách mất sạch bình tĩnh của một Diệp tướng ngày thường, giọng cũng run lên, nôn nóng hỏi: “A Cẩm, sao rồi, mẫu thân con có nghiêm trọng lắm không?”
Trong mắt Diệp Trọng Cẩm lóe lên ngạc nhiên kinh dị: “Phụ thân, người bình tĩnh, chờ con một chút.”
Y lại duỗi tay xem lại mạch tượng, cứ thế bất động một hồi rồi quay sang nhìn cha mình, trong mắt càng hiện rõ nỗi quỷ dị.
Diệp Nham Bách thấy y như vậy càng sốt ruột: “Sao rồi, rất nghiêm trọng sao?”
Lão gia tử biết tính khí cháu ngoan mình ra sao, nếu mẫu thân nó chuyện gì, nó còn thong thả ngồi yên đánh đố người ta được chắc, có thể thấy con dâu ông không có gì đáng ngại.
Ông hắng giọng: “A Cẩm, đừng dọa phụ thân con nữa, giờ đầu óc nó phỏng chừng mơ hồ mất rồi, mẫu thân con rốt cuộc là mắc bệnh gì?”
Diệp Trọng Cẩm lúc này mới ngập ngừng lên tiếng: “Mẫu thân… có hoạt mạch…”
Hoạt mạch là phán đoán khi nữ nhân có thai tượng, tuy nhiên cũng có vài bệnh chứng tạo nên mạch tượng này. An Thị xưa nay không bệnh không tai, khí huyết sung mãn, không có khả năng khóc đến ngất đi như vậy, nếu đã như thế, chỉ còn một cách lý giải, bị động thai khí mất rồi.
Lời Diệp Trọng Cẩm vừa thốt ra, Diệp Nham Bách và Diệp lão gia tử đều trợn mắt, đồng loạt nhìn chằm chằm vào bụng An Thị, trong mắt hiện lên kinh hỉ, chẳng qua một người hỉ nhiều hơn kinh, còn một người lại kinh nhiều hơn hỉ.
Lão gia tử làm sao mà ngờ được, con trai mình vẻ ngoài trông thì đạo mạo trang nghiêm, sau lưng lại là một thằng ranh không đứng đắn, trưởng tử nó sắp đến tuổi làm cha tới nơi rồi, vậy mà giờ bụng vợ nó lại thai nghén thêm một đứa cháu cho mình.
Cánh tay ôm vợ của Diệp Nham Bách run lên, trông chừng vui đến quên trời quên đất, mong ngóng mấy năm nay, nói sao cũng nên có một cô con gái xinh xẻo chứ, “Cha, hài nhi đưa Dung nhi về phòng nghỉ ngơi trước.”
Khóe môi vẫn treo nụ cười không tài nào khép được.
Lão gia tử vội gọi người đi cùng Diệp Nham Bách, có lẽ ông sợ thằng con độc đinh của mình giữa đường vui quá mù mắt, lỡ chân vấp phải cục đá rồi khiến đứa nhỏ trong bụng con dâu bị thương thì khổ.
Diệp Trọng Cẩm đỡ lão gia tử ngồi trở lại ghế chính, cười nói: “Hôm nay cũng chỉ có thể phiền ông nội ăn mỳ trường thọ với A Cẩm thôi.”
Nét mặt mây sầu sương thảm của lão gia tử được tin vui bất ngờ vừa nãy hòa tan không ít, song lòng lão gia tử vẫn còn tức lắm, cục cưng ông nâng trong lòng bàn tay hơn mười năm nay, hết lòng thương yêu chiều chuộng, bảo ông làm sao mà nỡ buông ra giao cho hoàng thất được.
Lão gia tử xụ mặt, hầm hừ: “Cũng chỉ ăn cùng con được năm nay chứ mấy.”
Diệp Trọng Cẩm kinh ngạc thốt lên: “Sao ông nội lại nói vậy, sinh thần mỗi năm A Cẩm đều phải ăn mỳ với ông nội mà.”
Sắc mặt lão gia tử lúc này mới dịu đi đôi chút: “A Cẩm, dạo trước con muốn ông nội giúp hoàng đế đính chính tin đồn càn quấy, là vì lòng con hướng về hoàng đế ư?”
Diệp Trọng Cẩm giật mình, vội vã lắc đầu phủ nhận: “A Cẩm chỉ tri ân đồ báo.”
Lão gia tử sống ngần ấy năm trời, lời thật lời dối vẫn có thể nhận ra, huống chi A Cẩm của ông cũng không tận lực giấu ông.
Ông chỉ đành thở dài một tiếng: “A Cẩm, nhất định cứ phải là hoàng đế sao, người khác thì không được sao con?”
Diệp Trọng Cẩm cụp mắt, một lúc sau, y ngước mắt lên, nhìn thẳng vào người ông của mình: “Ông nội cũng hiểu tính A Cẩm từ bé đến giờ mà, xưa nay A Cẩm luôn theo lợi tránh hại, tinh ranh không ai bì lại.”
Về điểm này, lão gia tử gật đầu tán thành.
Diệp Trọng Cẩm lại nói: “Cố Sâm thì có cái gì tốt đâu, tính tình không tốt, tự đại cuồng vọng, quan trọng hơn cả ngài ấy còn là hoàng đế, là kẻ không có khả năng chỉ yêu duy nhất một người, đi cùng ngài ấy, ông nội lo lắng, phụ mẫu không ưng, ca ca cũng không vui, còn khiến Diệp gia vướng vào phiền phức. Người như ngài ấy, A Cẩm không muốn có một chút quan hệ nào cả.”
‘…”
“Nhưng mà ông nội, tình cảm con người nếu có thể điều khiển được giống như lý trí thì tốt biết bao, A Cẩm cũng không phải phiền não nhiều như vậy.”
Lão gia tử trầm ngâm nghe cháu trai bộc bạch, đứa bé này từ nhỏ đã coi trọng người thân nhất, cũng vì vậy mà giờ đây lại là người chịu dày vò nhiều nhất, nếu nó sinh ra trong một gia đình bình thường, có lẽ sẽ không phải đắn đo sầu não nhiều như vậy, chỉ vì nó là người của Diệp gia, cho nên mới vướng phải gian truân đắng chát thế này.
Từ khi còn trong bụng mẹ đã như thế rồi.
Lòng lão gia tử cảm khái không thôi, giọng cũng dịu đi: “Thôi thôi, việc này tạm thời cứ gác lại đã, chúng ta mau dùng thiện thôi. Để cháu ngoan của ông đói thì đúng là đại tội.”
Diệp Trọng Cẩm cong môi cười nói: “A Cẩm không đói, đợi ca ca về chúng ta cùng dùng được không ông nội?”
Lão gia tử đương nhiên là đồng ý.
Sau bữa sáng, An Thị cuối cùng cũng tỉnh, thấy phòng mình bỗng dưng toàn người là người, phút chốc bị dọa cho sững sờ.
An Thị nhìn thấy con cưng, nước mắt lại ào ào trút xuống, khóc nấc lên: “A Cẩm của mẫu thân, tâm can của mẫu thân…”
Diệp Trọng Cẩm vội vàng đỡ An Thị: “Mẫu thân đừng khóc, dù không nghĩ cho mình, thì cũng nên nghĩ cho cục cưng nhỏ trong bụng chứ.”
An Thị ngây người, mặc kệ luôn chuyện Diệp Nham Bách dùng khăn tay lau nước mắt cho mình. Nàng ngơ ngác nhìn Diệp Trọng Cẩm, hoang mang lặp lại: “Cục cưng nhỏ trong bụng?”
Diệp Trọng Cẩm gật đầu xác nhận.
An Thị nhướng mày, bất giác xoa xoa bụng mình, trong lòng lại đang nhẩm tính lại kỳ quý thủy[1] vừa rồi, sắc mặt bỗng chốc hết xanh lại đỏ, thảo nào dạo gần đây cứ luôn thèm ăn, thì ra là lại có. An Thị năm nay đã ba mươi sáu, mang thai cũng không phải là chuyện vẻ vang gì, nói ra e là sẽ chọc cho người khác cười đến rụng răng mất.
[1] Kỳ quý thủy: Kỳ kinh nguyệt =.=
Nghĩ đến đó, An Thị nhấc mắt trừng Diệp Nham Bách, Diệp Nham Bách vẫn mặt dày mày dạn cười cười lấy lòng: “Phu nhân, cái thai này nói không chừng là khuê nữ đấy.”
An Thị nghe ông nói vậy cũng không khỏi nghĩ ngợi vẩn vơ, nếu thật là khuê nữ thì tốt quá rồi, áo bông nhỏ tri kỷ biết mấy, rồi không hiểu sao chợt nghĩ lại, hai đứa con trai đều chẳng thể trông cậy được, chỉ có thể nhờ đứa thứ ba này lưu lại huyết mạch cho Diệp gia thôi.
Nàng lắc đầu, nói: “Vẫn nên là con trai thì tốt hơn.”
Diệp Nham Bách trợn mắt: “Đã có hai đứa con trai rồi, phu nhân còn ngại không đủ sao?”
An Thị liếc ông lần nữa: “Lão gia không phải đã quên cái thai này do đâu mà có rồi ư?”
Diệp Nham Bách lúc này mới ngỡ ngàng nhớ lại mấy lời hôm đó mình thốt ra – Ba đứa con trai, hẳn sẽ được một đứa kế thừa gia nghiệp.
Thấy cha mẹ mình vì chuyện sinh trai hay gái mà lời qua tiếng lại, Diệp Trọng Cẩm thuận miệng lên tiếng: “Thai này của mẫu thân có khả năng là thai long phượng.”
Y đem chuyện mấy hôm trước phát hiện ra gốc sen tịnh đế trong ao kể lại ngọn nguồn.
“Con đã tính thử, viện bên kia phong thủy cực tốt, chính là bảo địa con cái liên miên, sen khô trong ao khởi tử hồi sinh, bây giờ mẫu thân lại đúng lúc có hỉ, thuyết minh đây là điềm lành long phượng trình tường.”
Tuy Diệp Nham Bách không tin vào mấy thứ này nhưng nghe vậy cũng an lòng không ít.
An Thị thì vui mừng quá đỗi, xưa nay nàng vẫn tin vào Phật pháp, đương nhiên cũng tin vào phong thủy, huống chi A Cẩm lại là đệ tử quan môn của Không Trần đại sư, nếu con nó đã nói là thai long phượng, thì hẳn cũng chắc được mấy phần.
Nghĩ đến trong nhà sắp có áo bông nhỏ và cậu ba nhỏ, lòng An Thị bỗng tràn lên bi thương, nàng ôm chầm lấy Diệp Trọng Cẩm, nức nở nói: “Có phải ông trời muốn dùng hai đứa bé này để đổi lấy A Cẩm của ta không, nếu vậy ta đây thà không có…”
Khóe môi Diệp Trọng Cẩm co rút một cái: “Mẫu thân, đổi không nổi đâu, A Cẩm vĩnh viễn là con trai của mẫu thân, câu này nếu để cho đệ đệ và muội muội nghe được, các cục cưng nhỏ sẽ đau lòng lắm đấy.”
Mấy người khác cũng góp lời khuyên giải an ủi một lúc lâu An Thị mới miễn cưỡng an lòng.
Diệp Trọng Cẩm bỗng thấy lo lo, tương lai muội muội mình ra đời nhỡ chẳng may là một quỷ con khóc nhè thì phải làm sao, y không thích mấy cục cưng nhỏ khóc nhè đâu!!
===========
Hết chương 101.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT