Cô liền không cần tôn nghiêm tới để van xin anh, muốn quay lại với anh.

"Tô Minh, chúng ta bắt đầu lại được không? Em biết người mà anh thích bây giờ là Trần Chỉ Tình, em không ngại.

Thậm chí, em còn có thể kính trọng gọi cô ấy là chị cả cũng được, chỉ cần anh muốn em, em...", tâm trạng của Tiêu Nguyệt có chút dao động, khi nói chuyện, bàn tay trắng nõn túm chặt cánh tay của Tô Minh, nước mắt không ngừng chảy xuống.

"Mọi chuyện trôi qua đều là dĩ vãng, Tiêu Nguyệt, để những ký ức ấy ngủ quên không phải tốt hơn sao?", Tô Minh mở mắt, thản nhiên nói.

Mặc dù không thể trách Tiêu Nguyệt, nhưng lúc mình tuyệt vọng nhất, khốn khó nhất, Tiêu Nguyệt cũng không làm bất cứ điều gì, mà lựa chọn cùng nhà họ Tiêu rời bỏ mình, ba năm trước đây, Tô Minh đã hoàn toàn hết hi vọng với Tiêu Nguyệt rồi.

"Em...", nước mắt của Tiêu Nguyệt chảy xuống càng nhiều.

"Mẹ kiếp!!! Ông không nhịn được nữa!", đúng lúc này ở hàng ghế phía sau, Chu Tranh mặt đỏ bừng, gầm lên một tiếng, trực tiếp đứng lên.

Hắn đã nghe thấy tất cả những gì vừa nãy Tiêu Nguyệt cầu xin Tô Minh.

Tức muốn bể phổi.

Người con gái xinh đẹp tuyệt vời như thế này mà lại phải khóc lóc quỳ lạy, van xin đàn ông?

Vừa khóc vừa cầu xin?

Hèn mọn như vậy?

Thậm chí còn có thể chấp nhận người đàn ông này có người phụ nữ khác?

Thâm tình đến mức này sao?

Kết quả thì sao?

Cái gã đàn ông tên Tô Minh kia chỉ hờ hững, lạnh lùng tới cực điểm.

Mẹ!

"Người đẹp, đàn ông tốt còn nhiều, hà tất phải như thế? Anh ta không muốn cô, cô có thể theo tôi, tôi cam đoan, từ nay về sau cô sẽ hạnh phúc vui sướng, cô muốn sao trên trời Chu Tranh tôi cũng có thể hái xuống cho cô", Chu Tranh nhìn về phía Tiêu Nguyệt nói.

Đáng tiếc, Tiêu Nguyệt vẫn phớt lờ hắn, dường như không nghe thấy giọng nói của Chu Tranh.

"Cậu Chu, cậu...!Cậu...", thư ký Lưu nóng nảy lôi ống tay áo của Chu Tranh, muốn hắn không gây chuyện nữa.

Nhưng, Chu Tranh đời nào nghe?

Lại bị Tiêu Nguyệt phớt lờ, cơn giận của hắn cuối cùng cũng lên đến đỉnh điểm.

"Này anh, tôi muốn anh xin lỗi cô gái xinh đẹp này!!!", Chu Tranh nhìn chằm chằm Tô Minh, nếu Tiêu Nguyệt không để ý đến mình, vậy hắn sẽ dạy dỗ cái tên khốn kia, làm như vậy hẳn cũng có thể coi là anh hùng cứu mỹ nhân?

"Thưa anh, xin anh nhỏ giọng một chút, nếu không sẽ ảnh hưởng tới những người khác", lúc này, một người tiếp viên hàng không đi tới, mang theo nụ cười lịch sự nói với Chu Tranh.

"Cút, làm phiền đến người khác à? Người nào bị làm phiền, đứng ra đây nói chuyện!", Chu Tranh liền quát lên, thái độ càng phách lối: "Ông đây là người nhà họ Chu ở Đế Thành đây!"

"Nhưng mà...", người tiếp viên hàng không còn muốn nói điều gì đó nhưng còn chưa nói hết, đã bị Chu Tranh chen ngang: "Cút, cút ngay cho khuất mắt tôi, nếu không..., ông đây sẽ đánh cả cô đấy!"

Tiếp viên hàng không sợ đến mức lùi ra phía sau một bước, chỉ có thể rời đi, bảo toàn tính mạng.

"Anh kia, tôi muốn anh xin lỗi cô gái này, có nghe thấy không?", ánh mắt Chu Tranh nguy hiểm, nhìn chằm chằm Tô Minh, quát lên: "Hiện tại, tôi sẽ cho anh cơ hội giải thích, nếu còn không biết tốt xấu, máy bay hạ cánh, tôi chắc chắn sẽ khiến anh chết một cách thê thảm".

Cùng lúc đó, ở hàng ghế trước của Tô Minh, một người phụ nữ trung niên quay đầu lại nói nhỏ với Tô Minh: "Cậu thanh niên, cậu cứ xin lỗi đi! Nếu là nhà họ Chu của Đế Thành, cậu không chọc nổi đâu".

Nhà họ Chu ở Đế Thành cũng nổi tiếng, được coi là gia tộc thượng lưu bậc hai.

Đừng coi thường cái danh hiệu bậc hai, dù sao gia tộc thượng lưu bậc hai ở Đế Thành cũng đã rất mạnh rồi!

"Cảm ơn cô", Tô Minh nói một tiếng cảm ơn với người phụ nữ trung niên ở hàng trước.

Sau đó, Tô Minh cũng quay đầu lại nhìn về phía Chu Tranh: "Anh muốn ầm ĩ với tôi".

"Anh...", Chu Tranh nhìn anh chằm chằm, hắn không thể tin được, không thể tin được anh chàng này lại có dũng khí như vậy? Hắn đã không nhớ nổi người dám nói với mình như thế là ai?

"Máy bay hạ cánh, anh cam đoan sẽ cho tôi chết thê thảm? Vậy thì chờ xuống máy bay rồi nói.

Bây giờ, yên lặng một chút", Tô Minh tiếp tục nói, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt: "Được rồi, quên nói với anh một câu, con người tôi, có chút muốn chết! Hy vọng anh có thể giữ đúng lời hứa của mình!"

"Hay! Hay! Hay lắm!", Chu Tranh giận dữ bật cười, tức giận đến mức suýt chút nữa trào máu não, tròng mắt có chút đỏ, cơ thể run rẩy, nhìn chòng chọc vào Tô Minh, nghiến răng kèn kẹt.

Đây là đang khiêu khích chính mình sao, lại còn không thèm che giấu.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play