*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trên gường, chính là Diệp Mộ Cấn.
Diệp Mộ Cẩn lúc này, đã ngừng thở, mọi chỉ số sự sống đều bằng không, khí huyết cũng không còn, rõ ràng cô ta đã chết thật rồi.
Thế nhưng trên cơ thể cô ta, vẫn luôn phát ra luồng sáng màu vàng cam.
Hơn nữa, nhiệt độ cơ thể của cô ta cũng khiến người ta phát hoảng.
Ngoài ra, nếu quan sát kỹ, trên trán của Diệp Mộ Cẩn có một đốm sáng mờ nhạt lúc ấn lúc hiện giống như một dạng tín hiệu nào đó.

"Mộ Cẩn thế nào rồi?", Tống Cẩm Phồn khẽ hỏi, tình trạng này cũng đã kéo dài khá lâu, từ khi nhà họ Diệp bị tiêu diệt, Tiêu Nhược Dư cứu được tất cả bọn họ và dẫn họ tới trốn sau một căn nhà cũ ở Ma Thành, Diệp Mộ Cẩn vẫn luôn trong tình trạng như vậy.
"Cho dù thế nào, vẫn là chuyện tốt", Trần Chỉ Tình trầm giọng: "ít nhất cũng có thể chứng minh, Mộ Cấn vẫn chưa
Không tồi đâu!
Đây nhất định là chuyện tốt!
"Cô chủ! Mặc dù chúng ta trốn ở đây nhưng nhà họ Phong nhất định sẽ biết được và cũng sẽ đoán được kho bảo vật của hội đấu giá Tứ Đỉnh chính là ở Ma Thành", dì Cấm thở dài, nói.
"Tôi cố ý đấy!", ánh mắt Tiêu Nhược Dư sáng lên, nói: "Hiện giờ chúng ta nấp ở đây cách kho bảo vật của hội đấu giá Tứ Đỉnh không xa.

Nếu lão già Phong Bất Hủ tìm kỹ thì có thể tìm được chút manh mối và tìm được vị trí của kho bảo vật.

Và đây chính là điều mà tôi muốn ông ta làm.
Sau khi ông ta tìm được kho bảo vật thì cần có chìa khóa, nếu không thì không mớ nổi.

Chìa khóa thì tôi cất ở chỗ khác rồi.

Như vậy, ông ta chỉ có thể thông qua tôi thì mới có thể tìm được chìa khóa.

Vậy thì tôi sẽ trở nên có giá trị rồi, như vậy nhà họ Phong cũng không dám làm gì chúng ta.

Nếu không thì cá chết lưới rách’, ông ta cũng đừng mơ đến kho bảo vật nữa".
CỐ tình vứt kho bảo vật ra làm mồi nhử chính là để Phong Bất Hủ biết giá trị của Tiêu
Nhược Dư.
Dù sao thì cũng có truyền thuyết về kho bảo vật của hội đấu giá Tứ Đỉnh nhưng ở mỗi kỳ hội trưởng nhậm chức thì mọi người cũng chỉ nghe qua về nó thôi chứ không chắc chắn lắm.
Hiện giờ, Phong Bất Hủ có thể chắc chắn được rồi chứ?
Chỉ cần Tiêu Nhược Dư có đủ giá trị thì tất cả mọi người ở đây mới an toàn.

Nếu như không có giá trị thì mọi người sẽ chết rất nhanh.
Cỏ giá trị thì mới khiến
Phong Bất Hủ thấy kiêng kị.
"Như này sẽ rất nguy hiểm!", dì Cầm cười khổ nói: "Ngộ nhỡ Phong Bất Hủ không cần chìa khóa mà có thể mở được kho bảo vật thì sao?"
"Không đâu! Tôi chắc chắn!", Tiêu Nhược Dư nói với vẻ tự tin.
"Đoàng, đoàng...".

***.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play