Hơn nữa, ông cụ Diệp vò tình mở ra cỗ năng lượng phong ấn kia thì đã tính là người chết rồi, lúc này chỉ là đang nở rộ bạo phát trước khi chết mà thôi.
"Hahahaha! ", đúng lúc này, ông cụ Diệp đột nhiên bật cười.
Ông ta cảm thấy mình không xong rồi.
Không phải là đối thủ của Cơ Khâm.
Nếu cứ tiếp tục kéo dài,
chắc chắn sẽ dây dưa đến chết.
Chi bằng!
Tự bạo!
"Bạooo cho ta!", ông cụ Diệp hét lên đầy bi tráng, đem đan điền hoạt động tới cực hạn, khí tức hủy diệt bành trướng khắp người.
"Không!!!", Trần Chỉ Tình, Tống Cẩm Phồn, Lam Tuyết hét lên với khuôn mặt đẫm lệ, đầu óc trống rỗng, muốn lao ra một lần nữa.
Tuy rằng không tiếp xúc nhiều với ông cụ Diệp, nhưng
ông cụ Diệp là một người hòa nhã dễ gần, đối xử với bọn họ như con cháu trong nhà, cho nên bọn họ vô cùng kính trọng ông cụ Diệp.
Ông cụ Diệp cận kề cái chết, bọn họ!
Đáng tiếc, ba người Trần Chỉ Tình đang mất khống chế, một lần nữa được Tiêu Nhược Dư ngăn cản lại.
"Muốn báo thù cho Tô Minh, Diệp Mộ Cẩn hay là ông cụ Diệp thì trước tiên các cô phải sống sót!!!1, Tiêu Nhược Dư quát lên: "Dì Cầm, chúng ta đi!"
Tiêu Nhược Dư dùng một tay mạnh mẽ kéo Trần Chỉ Tình, Lam Tuyết đang mất lý trí đau thương tột độ rời đi, và cõng thi thế Diệp Mộ Cấn trên lưng.
Không một ai chú ý tới trên khuôn mặt của Diệp Mộ Cấn, lặng lẽ xẹt qua một giọt nước mắt.
Còn dì Cầm vừa kéo theo Tống Cẩm Phồn, vừa cõng Chu Khánh Di.
Hai người nhảy lên không trung rồi rời đi.
"Có cần ngăn lại không?1, một vị cường giả nhà họ Phong
đang đứng bên cạnh Phong Bất Hủ, thấp giọng nói.
.