Trước đó vì đối phó Tô Minh mà thái thượng trưởng lão và tông chủ của Phiêu Diếu Tông đều ra mặt cũng đã thuộc loai cực kỳ hiếm thấy.
"Diệp Thành Bang, còn có lời trăng trối gì không?", Công Tôn Hạ hét lên.
Vốn hai nhà là đồng minh của nhau, nhưng vì Tô Minh, mà nhà họ Diệp lại không chút do dự đứng về phía
anh, nên có thể thấy cơn giận và nỗi căm hận của nhà Công Tòn rồi đấy.
Trước đó, chỉ là họ vẫn luôn che giấu và nhẫn nhịn mà thôi.
Ông cụ Diệp không nói gì, chỉ là trong ánh mắt già nua hơi lập lòe.
"Giết!", Diệp Võ đột nhiên hét lên phá hủy bầu không khí căng thẳng.
Dù sao cuối cùng cũng muốn đánh, đều phải chết thì còn sợ gì? Còn chờ gì nữa?
Hắn ta hét to, như một con thú nổi điên xông lên trước.
Vung đôi nắm tay lên, như
hai cây búa kéo theo tiếng gió rít, không chút do dự sử dụng "Lòi Viêm Bộc".
Gần như chỉ thoáng chốc đã xông vào trong đám tu giả võ đạo của ba nhà Công Tôn.
"Bốp bốp bốp! "
Diệp Võ không màng tất cả vận chuyển chân khí, chẳng thèm phòng ngự mà chỉ chăm chăm tấn công.
Nhanh chóng gặt hái tính mạng.
Gặp người nào giết người đấy, gặp một đôi giết cả đôi.
Theo Diệp Võ xông lên, các học viên khác của viện võ đạo nhà họ Diệp cũng sục sôi máu nóng, nghiến răng nghiến lợi trợn mắt giận dữ, chỉ còn lại sát khí và ý chí chiến đấu, điên cuồng lao lên phía trước.
Vì nhà họ Diệp.
Vì cô chủ.
Vì giáo tôn!
"A a a a! ", thoáng chốc, mặt cỏ trong trang viên trước phòng khách chợt nổ ra chiến đấu, mùi máu tươi lập tức trở nên nồng nặc.
Những học viên của nhà họ Diệp đều không màng sống chết, cả đám giống như từng cỗ máy giết người.
Nào chém, nào bổ, nào là đấm hết sức điên cuồng.
Thậm chí, có rất nhiều học viên sau khi bị thương nặng bèn đốt cháy máu huyết, sức sống, chân khí để chiến đấu tiếp.
Có bộ phận thì bắt đầu tự bạo.
"Nhà họ Diệp có tài đức gì mà có thể có được một đám học viên như thế?", Ngụy Chấn Phong thấy vậy lẩm bẩm, cực kỳ
ghen ghét.
.