Bụp, bụp, bụp!
Một tiếng sau, những người đứng vây quanh Diệp Mộ Cẩn ở võ trường cũng vơi dần.
Trước mặt Diệp Mộ Cẩn đã là vũng máu nhưng cô ta vẫn kiên trì dập đầu.
Ba tiếng sau!
Mười tiếng sau!
Hai mươi tiếng sau!
Rất nhiều đệ tử của Huyền Thanh Tông đã bắt đầu dao động.
Diệp Mộ Cấn quá kiên trì!
Cô ta đã dập đầu một ngày rồi!
Diệp Mộ Cẩn không ngừng nghỉ.
Cô ta không uống nước, cũng không ăn cơm.
Quan trọng là toàn thân cô ta đều thương nặng.
"Haiz!", Tiêu Nhược Dư vẫn ở bên cạnh Diệp Mộ Cẩn nhưng chỉ biết thở dài.
"Mộ Cấn! Vò ích thôi!", Tiêu Nhược Dư khuyên ngăn.
"Kể cả! Kể cả chỉ còn! Còn một tia hy vọng, tôi cũng không từ bỏ đâu", Diệp Mộ Cẩn vẫn kiên trì, lúc này chỉ biết dựa vào nghị lực.
Toàn thân cô ta đã yếu như ngọn nến trước gió, như ngọn lửa có thể bị dập tắt bất cứ lúc nào.
“Đúng là kiên trì thật! Tiếc là
yêu cầu quá vò lý nên không thể đồng ý được", Lữ Chân Tuân vẫn luôn quan sát Diệp Mộ Cẩn nhưng ông ta vẫn không dao động.
Cái giá phải trả cho việc phá bỏ 64 trận pháp Tây Lâm Sát trận là quá lớn.
Kế cả ông ta là đại trưởng lão mà đi yêu cầu mấy vị trưởng lão khác đi phá trận pháp với mình thì cũng phải dùng với lời lẽ nhẹ nhàng ngọt nhạt.
Huy động bảo vật trấn giữ tông môn còn lãng phí khá nhiều thứ quý báu.
Tính thế nào cũng có chút xót.
Hơn nữa, bất luận nói thế nào thì cháu gái Lữ Thanh Thanh của mình vì Diệp Mộ Cẩn mà làm ảnh hưởng đến hình tượng nên giờ đây có chút không thoải mái.
"Nếu như cô cầu xin được truyền thụ võ đạo hoặc cầu xin được gia nhập vào làm đệ tử của Huyền Thanh Tông thì còn được".
"Thôi cò cứ dập đầu đi, đây là sự lựa chọn của cô", Lữ Chân Tuân tự nhủ.
.