Hơn nữa, tốc độ của kiếm nhanh hơn, kiếm quang và kiếm
thế cũng mạnh hơn.
Lữ Thanh Thanh vốn ở cảnh giới tòn giả sơ kỳ, còn Diệp Mộ Cẩn chỉ ở cảnh giới tông sư sơ kỳ, cách biệt quá lớn.
Càng không nói đến công pháp, võ kỹ tu luyện của hai người cũng cách biệt khá lớn, kinh nghiệm chiến đấu cũng có cách biệt, thậm chí cấp bậc của kiếm mà hai người dùng cũng có cách biệt.

Vì vậy, Diệp Mộ Cẩn ra tay đúng là lấy trứng chọi đá.
"Cheng...", trong chớp mắt, tiếng kim loại va vào nhau vang lên chói tai.
Kiếm dài trong tay Diệp Mộ Cẩn run rẩy, kiếm quang mờ ảo dường như bị gãy rồi cong veo.
Cánh tay của cô ta cũng đỏ lên, kiếm đâm vào người cô ta.
"Phụp, phụp, phụp...", Diệp Mộ Cẩn bay ra ngoài, máu tươi từ miệng chảy ra.
Cò ta bay chừng hơn chục mét mới rơi xuống đất.

Cùng lúc đó, vết thương cũng khá nghiêm trọng, kinh mạch và nội tạng trong cơ thể đều thương nặng, khí tức cũng ảnh hưởng, sắc mặt thì tái nhợt.
"Mong cô Lữ bớt giận, tha
mạng cho cô ấy.

Cô Diệp sốt sắng đi cứu người nên mới ra tay", lúc Diệp Mộ Cẩn rơi xuống đất, Tiêu Nhược Dư chắn ở trước mặt cô ta, làm tư thế phòng ngự.
Tiêu Nhược Dư ở cảnh giới bán bộ tòn giả, còn xa mới là đối thủ của Lữ Thanh Thanh nhưng chí ít cách biệt cũng không lớn đến vậy.
Nếu Lữ Thanh Thanh nhất định muốn giết Diệp Mộ Cẩn thì cò ta chỉ có thể liều mạng để bảo vệ Diệp Mộ Cẩn.
Cô ta đã hứa với Tô Minh thì sẽ làm đến cùng.
"Đúng là rác rưởi! Chút thực lực đó còn không bằng đệ tử ngoại môn của Huyền Thanh Tông, vậy mà cũng dám ra tay ở trước mặt người khác? Ai cho cô dũng khí đó hả?", Lữ Thanh Thanh không thu kiếm lại, sát khí vẫn sục sôi.
Tiêu Nhược Dư càng lúc càng căng thẳng, cứ đứng chắn ở trước mặt Diệp Mộ Cẩn.
"Sao? Cô cũng muốn chết sao?", Lữ Thanh Thanh lạnh lùng nhìn Tiêu Nhược Dư, nói: "Nếu cô muốn chết thì tôi cũng cho cô toại nguyện".
“Cô Lữ! Mộ Cấn vì quá sổt
sắng nên mới nói năng lung tung, mong cô tha mạng", Tiêu Nhược Dư cung kính nói, trong lúc nói thì đỡ Diệp Mộ Cấn dậy.
Toàn thân Diệp Mộ Cẩn yếu đi, máu từ khóe miệng không ngừng chảy, đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào Lữ Thanh Thanh.

Cô ta hận, phẫn nộ đến cực độ.
Bởi vì cảm xúc thay đổi quá mạnh nên toàn thân cô ta không ngừng run rẩy.
"Mộ Cẩn! Bình tĩnh chút, nếu không cô sẽ chết đấy! Cô mà chết thì ai cứu Tò Minh.

Cô nhất định phải sống", Tiêu Nhược Dư
đè nén giọng nhắc nhở Diệp Mộ Cẩn..


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play