Lữ Thanh Thanh có chút kinh ngạc, rất nhiều đệ tử của Huyền Thanh Tông ở võ trường cũng có chút kinh ngạc.
"Cô Diệp...", Tiêu Nhược Dư nhìn về phía Diệp Mộ Cẩn, định nói gì đó nhưng lúc này Diệp Mộ Cẩn đã quỳ xuống rồi.
Phụp!
Hai gối quỳ trên đất!
Quỳ trước mặt Lữ Thanh Thanh.

"Cô Lữ! Tôi quỳ xuống cầu
xin cô đưa tín vật này cho ông nội cô, nói rằng cháu gái của bạn cũ đến thăm, cầu xin cô đấy!", trong giọng nói của Diệp Mộ Cấn có chút run rẩy.

Cô ta giơ tay lên đưa tín vật trong tay cho Lữ Thanh Thanh.
Lúc này, Lữ Thanh Thanh thật sự thấy do dự.
Cô ta hoàn toàn không thế ngờ Diệp Mộ Cẩn lại kiên trì như vậy.

Cô ta tưởng rằng Diệp Mộ Cẩn sẽ không bao giờ quỳ xuống.
Lúc này cô ta đúng kiểu cưỡi hố khó xuống.
Từ tận sâu trong đáy lòng, cô ta không hề muốn đi thông báo cho ông nội.

Nhưng nếu không đi thì là nói lời không giữ lời.

ở trước mặt bao nhiêu đệ tử của Huyền Thanh Tông mà làm vậy thì sẽ ảnh hưởng đến hình tượng.
Cò ta trầm ngâm một lát, cuối cùng cũng lên tiếng: "Cô có thể quỳ xuống cầu xin tôi, có thế thấy là cô rất có thành ý.

Đưa tín vật cho tôi, tôi đi thông báo cho ông nội.

Nhưng cô cứ quỳ ở đây không được đứng lên.

Hừm! Nếu dám đứng lên thì đừng mơ gặp được ông nội tôi".
“Cám ơn, cảm ơn cô...", Diệp
Mộ Cấn kích động đến nỗi sắc mặt đỏ ửng, liên tục nói mấy tiếng cảm ơn, sau đó đưa tín vật cho Lữ Thanh Thanh.
Lữ Thanh Thanh xoay người rời đi, cò ta đi về nơi ở của đại trưởng lão.
Thời gian cứ từng phút từng giây trôi qua.
Đối với Diệp Mộ Cấn mà nói, một phút một giây dài như vài năm.
Cô ta thấy sốt ruột..


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play