Đúng vậy! Tò Minh đang bị
nhốt trong Tây Lâm Sát trận, còn chưa biết sống chết thế nào, không được chậm trễ một giây một phút nào.
Hiện giờ, hy vọng duy nhất có thế cứu Tô Minh chính là Huyền Thanh Tòng, vì vậy mình chịu chút sỉ nhục và chế giễu thì có làm sao?
Cứu được Tô Minh mới là điều quan trọng nhất.
"Cô Lữ! Tôi không hề nói dối! Tòi xin thề! Tòi còn có tín vật nữa”, Diệp Mộ Cấn vốn định sau khi gặp được Lữ Chân Tuân thì mới lấy tín vật ra.
Nhưng bây giờ, nếu cô ta không lấy ra thì
không gặp được Lữ Chân Tuân, đến lúc đó còn nói được gì nữa?
Diệp Mộ Cẩn lấy ra lệnh bài cổ kính.
"Tín vật?”, Lữ Thanh Thanh vẫn cảm thấy hài hước, cò ta cảm thấy cò gái lừa đảo này cũng lì đòn thật.
Cô ta quét nhìn lệnh bài trong tay Diệp Mộ Cẩn.
Nhưng vừa nhìn thì sâu thẳm trong đôi mắt đẹp không ngừng run rẩy.
Người khác có thể không biết nhưng cô ta là cháu gái nên chắc chắn từng nhìn thấy ông nội mình thường mang trên
người miếng ngọc bội y hệt lệnh bài trong tay Diệp Mộ Cấn.
Lữ Thanh Thanh nhìn kỹ Diệp Mộ Cấn, trong lòng thầm nghĩ: "Lẽ nào cô gái này nói là thật?"
Cô ta có chút do dự, không biết có nên nói với ông nội không?
Nhưng nỗi do dự này rất nhanh đã bị cô ta dập tắt.
Trước tiên chưa nói đến việc cô ta ghét và ghen tỵ với nhan sắc này.
Mà ngay cả không ghét thì đứng dưới góc độ của ông nội thì cũng không thế thừa
nhận lệnh bài này.
Nếu không thì có khác nào thừa nhận sự thật như cô gái kia nói là ông nội cò ta từng cứu ông nội mình.
Như vậy chẳng khác nào làm ảnh hưởng đến hình tượng của ông nội.
ở Huyền Thanh Tòng và cả Huyền Linh Sơn, ông nội gần như được coi là vô địch, làm sao có thế vì một cô gái lạ lẫm mà làm tổn hại đến hình tượng được?
Ngoài ra, vừa nhìn là đã biết cô gái này đến có việc cần nhờ ông nội mình, chắc chắn đến 90% là làm phiền ông nội.
Nếu đã không phải là chuyện tốt thì
càng không thể đồng ý..