Tô Minh dễ dàng đứng lên.
Trong lúc anh đứng lên thì 49 quan tài màu đồng đỏ ở dưới lòng đất lập tức hóa thành bột vụn và các mảnh vỡ, dường như vừa trải qua hàng trăm triệu năm phong hóa.
"Kho tàng huyết mạch của mình đã hấp thụ sạch sẽ toàn bộ năng lượng ẩn chứa trong 49 cỗ quan tài này mà không để lại một chút năng lượng nào, dã man thật", khóe môi Tô Minh giật giật.
"Nhưng dường như bản thân mình chẳng có thu hoạch gì mà đều bị kho tàng huyết mạch nuốt trọn".
Nhưng rất nhanh trên mặt Tô Minh toát lên vẻ kinh ngạc, sau đó lại biến thành vẻ ngây ngô.
Quả thật cảnh giới của mình không đột phá nhưng mình có thể cảm nhận được kho tàng huyết mạch đã có thu hoạch lớn.
Thậm chí chỉ cần mình có ý thì đều có thể vận dụng được kho tàng huyết mạch này.
Phải biết rằng, trước đây mình phải đối mặt với nguy
hiểm, máu tươi sục sôi thì kho tàng huyết mạch mới chủ động kích hoạt.
"Ha ha...", Tô Minh cười như điên như dại.
Mình lãi rồi!
Lãi lớn rồi!
Trước đây mỗi lần chiến đấu Tô Minh đều vô cùng phiền não.
Bởi vì rõ ràng có kho tàng huyết mạch nhưng đều không dùng được.
Lúc nào cũng phải đợi đến khi cái chết cận kề thì mới bị động kích hoạt được.
Đúng là không vui chút nào!
Có nằm mơ Tô Minh cũng muốn được chủ động điều khiển kho tàng huyết mạch.
Bây giờ thì hay rồi!
Đúng là khổ tận cam lai!
Giấc mơ thành hiện thực rồi!
"Xem ra trước đây kho tàng huyết mạch đói quá nên không có sức lực tỉnh táo ở trạng thái bình thường, lúc nào cũng như kiểu buồn ngủ.
Chỉ khi mình gặp nguy hiểm mới đánh thức và kích hoạt được nó.
Còn bây giờ, sau khi hấp thụ được năng lượng trong 49 cỗ quan tài kia thì kho tàng huyết mạch có sức
lực hơn, không đói nữa, vì vậy không còn ngủ mê nữa”.
"Đúng là phải cảm ơn nhà Công Tôn, nhà họ Cơ, nhà họ Ngụy", ánh mắt Tô Minh toát lên sát ý lạnh thấu xương.
Không nghĩ cũng biết, việc Tây Lâm Sát trận được kích hoạt chắc chắn có liên quan đến ba nhà này.
"Cũng may có kho tàng huyết mạch!", Tô Minh không kìm nổi mà than thở, cũng cảm thấy vô cùng nguy hiểm.
Nhìn lại đám xác chết xung quanh thì không biết có bao nhiêu cường giả và thiên tài bj nhốt đến chết
ở nơi này.
Biết đâu, ở đây có rất nhiều người còn có thực lực mạnh hơn mình.
Nếu như không có kho tàng huyết mạch thì Tô Minh có một trực giác mãnh liệt là mình cũng bị nhốt đến chết ở đây chứ không thể nào thoát khỏi trọng lực kinh khủng này.
"Còn có bốn cửa đá!”, Tô Minh không lập tức rời khỏi đây, ánh mắt anh lóe lên có chút mong đợi.
Có lẽ trong bốn cửa đá này còn có càn khôn khác.
ở núi Đông Tự của Huyền