Ngay sau đó.

“A…”

“Chạy mau!”

“Hắn… Hắn không phải người!”

“Ma thần hạ thế rồi, a… chạy mau!”



300 người thuộc cảnh giới tông sư không bị thương hay giết chết còn lại đều gào lên, mau chóng lùi về sau, suy sụp bỏ chạy.

Không bỏ chạy được sao?

Một kiếm giết chết trăm người cảnh giới tông sư, điều này đã hoàn toàn vượt qua khỏi tư duy của họ, đánh nát cái tâm võ đạo của họ.

“Chạy? Kẻ nào dám chạy thì ông đây thề sẽ không bỏ qua cho kẻ đó cùng cả gia tộc của hắn!”, ông Châu thét lên, giọng nói vang dội tràn ngập uy hiếp nhưng nếu nghe kỹ thì còn nhận thấy cả sự sợ hãi nữa.

Đáng tiếc.

Cho dù uy hiếp như vậy cũng vô dụng.

300 tông sư thuộc thế lực phụ thuộc vẫn bỏ chạy như ngựa thoát cương mà lao xuống núi, họ đều đã sợ đến vỡ mật rồi, nào còn nghe lọt được uy hiếp của ông Châu?

“Đệ tử Phiêu Diểu tông nghe lệnh, lập Phiêu Diểu Chân Linh kiếm trận, giết chết tên này!”, ông Châu mặt xanh mét, đột nhiên dơ tay chỉ vào Tô Minh.

Toàn bộ đệ tử chân truyền và nòng cốt của Phiêu Diểu tông đều đồng loạt dơ kiếm lên.

Hàng ngũ chỉnh tề.

Hướng thẳng về khoảng không trên đầu Tô Minh.

“Xoạt…”

Hàng ngàn nhát kiếm xé rách không khí mang theo ánh sáng lấp lánh, kiếm trận bao trùm cả núi Phiêu Diểu khiến ngọn núi như được bồi đắp bởi hàng ngàn thanh kiếm.

Một nhát kiếm như sao băng lóa mắt từ mặt đất xông thẳng lên trời!

Tô Minh như thể bị nhốt vào trong một cái lồng, một khu vực chết chóc.

Ngay cả không khí cũng bị những lưỡi kiếm cắt ra biến thành những thanh đao vô hình sắc bén.

Không những vậy, hàng ngàn lưỡi kiếm tụ lại một điểm trên đầu Tô Minh rồi hình thành một thanh kiếm khổng lồ.

Thanh kiếm màu đỏ máu vắt ngang trời đất.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play