Nhưng cũng chỉ có thể di chuyển một bước mà thòi.
Tác dụng duy nhất là khiến kiếm của ông Châu không đánh trúng đầu và cổ anh.
Nhưng nhát chém sẽ rơi xuống vị trí khác, theo tính toán thì nhất định sẽ chém trúng vai anh.
Vì thế vẫn phải phản kháng.
Trong chớp mắt, Tô Minh giơ hai tay lên.
Chân khí không đủ thì dùng sức mạnh bắp thịt thay thế.
Anh chắp hai tay lại như đang vái phật.
"Bốp! "
Nháy mắt đã kẹp lấy lưỡi kiếm mang theo ánh kim ngay trước mắt.
Nhất thời, tốc độ rơi xuống của lưỡi kiếm chậm lại nhưthể một chiếc xe hơi đang phóng nhanh lại đột nhiên bị đạp phanh.
Bàn tay kẹp lấy lưỡi kiếm của Tô Minh bị chém nứt toác ra, bắp thịt trên cánh tay, cổ tay đều lần lượt bị xé rách, lộ ra kinh mạch, máu thịt, xương tay!
Vò cùng tàn nhẫn.
Nhát chém quá mạnh, cơ thể của Tô Minh có cứng cáp đến đâu thì cũng có giới hạn.
Ngay sau đó.
Hai tay anh cũng không thế kẹp nổi nữa.
"Phập! "
Lưỡi kiếm rơi xuống vai trái anh.
Nhát chém rất sâu.
Vai trái của Tô Minh gần như bị chém đứt.
Chân trái của anh run lên,
bàn chân trái giẫm mạnh xuống đất tạo thành một cái hô lõm sâu xuống, cả chân của anh đều lọt thỏm vào trong đó.
Máu tươi theo nửa người bên trái điên cuồng phun ra, chảy xuống chân anh.
"Tô Minh, Tô Minh! ", Diệp Mộ Cấn đau xót hét lên một tiếng, cò ta muốn xông đến phía anh, muốn liều mạng với ông Châu, với Phó Hoành Khôn.
Nhưng khí tức của ông Châu và Phó Hoành Khôn đã tạo lên một cái lồng che chắn, Diệp Mộ Cẩn xông đến chưa được mấy bước đã như rơi vào đầm
lầy, hoàn toàn không tiến lên được!
Không chỉ Diệp Mộ Cấn, lúc này, Chu Khánh Di, Diệp Phù, Diệp Võ cùng những người khác ở viện võ đạo đều bất chấp tất cả xông lên muốn giúp, muốn cứu Tò Minh nhưng cũng không thế làm được.
Bị khí tức của ông Châu và Phó Hoành khôn vây quanh, đừng nói là xông lên, rất nhiều người ngay cả hít thở còn cảm thấy khó khăn.
Thực lực cách biệt quá lớn khiến người ta tuyệt vọng đến tận cùng.
"Vui thật đấy!", Cơ Khâm hưng phấn lẩm bẩn, khuôn mặt không giấu được vẻ vui mừng.
Hắn ta nhìn dáng vẻ thương nặng của Tò Minh, cùng đám kiến yếu ớt kia bị đàn áp thì cảm thấy sung sướng tột độ.
Đám người Công Tòn Hạ, Cơ Thương Hải, Ngụy Chấn Phong cũng cảm thấy vô cùng sảng khoái.
"Hộc, hộc! ", Tô Minh thở dốc, máu tươi từ đầu dọc theo sườn mặt chảy xuống ròng ròng.
Anh cảm thấy đầu óc váng vất nhưng vẫn cắn chặt lấy đầu lưỡi, dùng đau đớn để ép bản
thân phải tỉnh táo.
Kho tàng huyết mạch trong người anh đang phát huy tác dụng.
Tô Minh có thế cảm nhận được.
Kho tàng huyết mạch đang mau chóng, không ngừng hồi phục lại vết hương cùng chân khí cho anh.
"Chết!”, đáng tiếc ông Châu và Phó Hoành Khôn không cho anh thời gian.
Hai người thật sự muốn giết chết Tô Minh, cho dù bị nói là ỷ
lớn bắt nạt bé cũng không quan tâm.
Bọn họ chỉ muốn mau chóng giết chết Tô Minh, bởi anh quá giỏi, giỏi đến mức anh chỉ cần sống lâu thêm một giây cũng khiến họ căng thẳng, lo lẳng.
"Tù thiên chỉ!”, Phó Hoành Khôn vẫn sử dụng chiêu này, khi ông ta hạ ngón tay thứ 2 xuống, khuôn mặt hơi chuyển trắng, rõ ràng là chiêu này tốn rất nhiều sức.
Mà ông Châu vẫn dùng kiếm.
Lưỡi kiếm ngưng tụ kiếm khí.
Nhưng lần này không phải là một lưỡi chém nữa.
Kiếm khí được ngưng tụ đến mức nhỏ như mũi móc câu.
Lưỡi kiếm nhọn hoắt như mũi câu mang theo cả ánh kim cùng gai nhọn.
Do mũi kiếm vô cùng nhỏ nên tốc độ càng nhanh, dù sao cùng một lực tác động, vật thể càng nhỏ, ma sát, lực cản cũng càng nhỏ.
Càng đáng sợ là, lúc ông Châu điều khiển lưỡi kiếm,
dường như còn sứ dụng cá kiếm quyết.
Vì thế, tốc độ vung kiếm không chỉ nhanh, mà lưỡi kiếm còn chuyển động kỳ dị trong không trung như một sợi tóc không ngừng lay động, không khác gì u linh.
Da đầu Tò Minh bắt đầu rách ra, anh cảm nhận được cái chết đang đến gần, như thể nhìn thấy tử thần đang hiện ra, có cảm giác như bản thân đã bước vào hoàng tuyền.
"Hộc! "
Tò Minh thở hồng hộc.
Mắt ngày càng đỏ.
Trong nháy mắt.
Anh tung mạnh một quyền!
Hướng thẳng về phía trước ngực mình!
Điều này nằm ngoài dự đoán của ông Châu và Phó Hoành Khôn.
Bọn họ không ngờ rằng Tò Minh vẫn còn sức chiến đấu.
Mà khi anh tung cú đấm!
"Bộp! "
Một âm thanh rất nhỏ vang
lên.
Là âm thanh cú đấm đánh trúng lưỡi kiếm.
Tò Minh phán đoán được thời gian cùng vị trí ông Châu tấn còng, sau đó mới vung quyền ngăn cản và đã thành còng.
Kho tàng huyết mạch đem lại lợi ích rất lớn cho Tô Minh, khiến bộ não của anh trở nên nhanh nhạy đến khó tin, vì thế anh mới phán đoán được hướng tấn công.
Nhưng mũi kiếm quá sắc bén, lúc nắm đấm của Tò Minh
đánh trúng nó thì tay anh cũng bị đâm xuyên.
Trong lúc đó, mũi kiếm vẫn tiếp tục tiến lên, đâm vào ngực anh.
Nhưng may mà trong giây phút sinh tử, Tò Minh dựa vào sự cứng cáp của cơ thể mà miễn cưỡng nghiêng người sang một bên.
Một động tác rất nhỏ nhưng đủ đế lưỡi kiếm không đâm trúng tim anh, giúp anh tránh được một kiếp.
Cùng lúc đó.
"Rầm!"
Một âm thanh khủng khiếp như tiếng nổ vang lên, cả người Tô Minh bị đánh bật ra bởi Tù thiên chỉ của Phó Hoành Khôn.
Tại đây có hình ảnh!
Trong lúc đó, Tô Minh đã muốn ngủ rồi, anh cảm thấy trước mắt mình là một mảnh tăm tối, bản thân anh rất mệt mỏi, không thể nhấc nổi mí mắt.
Rõ ràng là sắp tử vong.
Nhưng ngay khi sinh mạng của anh sắp kết thúc, đột nhiên, máu trong cơ thể anh bắt đầu chấn động như thể đang bay lên, nhảy nhót.
Dường như có hàng ngàn, hàng vạn binh lính đang đánh trống, hò hét trong máu anh.
Trái tim bẳt đầu đập dồn dập.
Ý thức của anh trở lại.
Nhưng cũng chỉ còn sót lại chút sức sống.
"Rầm!”
Bị đánh bay hơn 200m, Tô Minh mới rơi xuống đất, cú đánh của Phó Hoành Khôn lên người anh khiến mặt đất nứt toác ra thành một chiếc hố hình quạt, cả người anh nằm lọt thỏm trong hố như vũng thịt bùn nhuốm máu.
"Lần này chết rồi chứ?”, ông Châu nói.
.